Hoa Môn Liệp Sát Giả


Người đăng: Philete

“Vị đây công tử, nhất định đừng tha cho hắn”

“Phế hắn võ công rồi đem giao nộp quan phủ”

“Chặt đầu hắn đi”

“Thiến tiểu đồng bọn của hắn”

Xung quanh đám khách giang hồ nhao nhao căng thẳng, căm phẫn sôi sục. Bình
thường Lãng Lí Hoa cường thế, mặc dù gây ác khắp nơi nhưng không ai dám ho he
gì. Nhưng bây giờ gã sa cơ, gặp phải mạnh mẽ đối thủ, mọi người liền nhân cơ
hội bỏ đá xuống giếng, chính khí vô biên. Này cũng là một loại giang hồ cách
làm người.

Mặc kệ dân tình sôi nỗi, Lý Tông lắc đầu, bình thản cười hiền lành: “Ta xưa
nay không giết người tùy tiện”

“Ừm” Xung quanh nhân sĩ lập tức im lặng gật đầu theo, phải rồi quốc có quốc
pháp, Lãng Lí Hoa tuy phạm tội tày trời nhưng không thể tùy tiện giết chết. Vị
công tử trước mặt nhìn nho nhã, hiểu biết, quả nhiên là người có văn hóa.

“Vì vậy, mỗi khi giết người ta đều vô cùng phong cách”

“Ặc” Vừa gật đầu khen ngợi đám người lập tức mặt đen như nuốt phải con ruồi.

“Lãng Lí Hoa nhà ngươi việc tốt thì ít, việc xấu thì làm nhiều, trời không
thương, đất không dung, nhưng ta đây chính trực lương thiện, quyết định cho
ngươi một lựa chọn cơ hội, mà cơ hội này cần ngươi phải tự mình nắm được”

Nói xong, mỉm cười từ không gian hệ thống, đưa ra một tấm bàn quay, bàn quay
chính giữa có một chiếc kim châm, xung quanh viết chi chit chữ lớn. Đồ vật này
gọi Sinh Tử bàn, mà hắn trong mấy ngày ở tiểu trúc lâm rãnh rỗi chế tạo, nhằm
khi giết địch trêu chọc kẻ thù đôi chút. Nguyên bản cũng dựa theo Sinh Tử Đại
Chuyển Bàn của một nhân vật trong tiểu thuyết mà hồi ở địa cầu hắn từng xem
qua. Thấy nhân vât kia hành tẩu giang hồ cầm cái bàn đi âm người, thấy rất
sảng khoái. Nên cũng thử tạo ra một chút chơi vui nha.

“Đĩa quay này gọi là Sinh Tử Bàn, bên trên viết chín loại tuyển chọn, bao gồm
: Ngũ mã phanh thây, Chém đầu, chặt tứ chi, uống thuốc độc mà chết, một chưởng
vỗ nát đầu, cắt đứt tiểu đồng bọn, chặt đi hai tay, phế bỏ võ công, cùng với
hoàn hảo không chút tổn hại được tha mạng. Công việc của ngươi rất đơn giản,
chỉ cần chuyển động cái này đĩa quay, đĩa quay kim châm chỉ về cái nào lựa
chọn, ta liền như thế xử lý ngươi. Thế nào, cảm thấy thoải mái không? Ta vô
cùng hào phóng đó nha”

Xung quanh giang hồ nhân sĩ nghe hắn giải thích, lạnh hết cả người thầm mắng,
thế mà ngươi bảo mình lương thiện. Đây chẳng phải dùng tính mạng của người
khác ra trêu đùa sao. Không ai bảo ai, mọi người đều lùi vài bước, muốn cách
xa hắn một chút. Trong lòng hạ quyết tâm sẽ không bao giờ đi trêu chọc vị
“hiền lành” công tử trước mặt.

Bên ngoài hại tỷ muội thấy hắn cử động tà ác, đều cảm giác thú vị.

“Lý đại ca thật xấu quá rồi hì hì”

“Ừ nhưng mà tên kia dâm tặc cũng đáng chết muôn lần”

………………………….

“Thế nào? Ngươi lưa chọn quay hay để ta lấy đao chém chết ngươi?”

Lãng Lí Hoa khuôn mặt trắng bệch, nhăn nhó từ từ tiếp nhận Sinh Tử bàn. Cả
người khẩn trương lên, âm thầm thề hôm nay nếu mà thoát chết, gã nhất định
khiến Lý Tông sống không bằng chết. Chỉ có điều gã suy nghĩ nhiều, Lý Tông
trước giờ chẳng thích dây dưa thù hận, nếu đã có thù hận với nhau, hắn liền
bóp chết đối thủ ngay từ trứng nước, làm gì nghĩ để ai sống sót.

Hít sâu một hơi, đặt tay quay kim châm.

Tách tách tách tách…

Kim châm chầm chậm quay, lướt qua Ngũ mã phanh thây, chém đầu, chặt tứ chi,
uống thuốc độc mà chết, một chưởng vỗ vỡ đầu. . ..

Xem đến đây, không chỉ Lãng Lí Hoa, mà xung quanh tham gia náo nhiệt mọi người
cũng vô cùng gấp gáp, gắt gao nhìn chòng chọc vào đĩa quay. Kim châm tiếp tục
chạy, lướt qua Cắt đứt tiểu đồng bọn, chặt đi hai tay, phế bỏ võ công, Hoàn
hảo không chút tổn hại…

Tạch, tạch

Cuối cùng kim châm vô tình dừng lại trên “Một chưởng vỗ vỡ đầu” tuyển hạng.

Lãng Lí Hoa giật thót tim, vội vàng ném đi Sinh Tử bàn, quay người bỏ chạy.

“Hừ, ngươi coi trốn được sao?” Lời vừa dứt liền thẳng tay một chưởng vỗ lên
đầu gã. Lãng Lí Hoa đầu như quả dưa hấu bị vỗ nổ tung, chết thê chết thảm. Lý
Tông xoay người tránh đi vụn thịt, hối đoái một chiếc khăn giấy lau lau tay,
bình thản phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hắn ném đi khăn giấy, ôn hòa bảo với hai nàng: “Chúng ta đi thôi”

“Ân”

Ba người lên xe mà đi, phía sau đám khách giang hồ mới giật nãy, sau lưng toát
mồ hôi lạnh. Không ngờ như thế nho nhã công tử, ra tay liền sẽ ác liệt tàn
độc.

“Đích, ký chủ giết chết Tứ Trùng Sơn đối thủ, thu được 49 điểm tích phân”

“Đích, vì ký chủ liên tiếp giết chết hai tên dâm tặc, hệ thống ban tặng danh
hiệu “Hoa Môn Liệp Sát Giả”

Với danh hiệu này, khi hành tẩu giang hồ, nữ nhân cùng với ký chủ độ thiện cảm
tự động ban đầu tự động tăng 20 điểm, từng bị tai họa nữ nhân độ thiện cảm
tăng 50 điểm, dâm tặc độ thiện cảm giảm 100 điểm”

Đệt, nghe hệ thống thông báo, hắn liền hơi bị đau chim, nữ nhân độ thiện cảm
tăng thì okie, nhưng mấy người từng bị tai họa nữ nhân thì có cái gì dùng.
Chẳng lẽ bắt hắn đi nhặt giày rách hay sao.

Nói chung, hôm nay giết Lãng Lí Hoa không phải không có thu hoạch, nhất là độ
thiện cảm của hai nữ nhân bên cạnh đều phất cao đều đạt tới bảy mươi điểm. 70
tức là cả hai nàng đều hơi thích hắn.

Lý Tông cười nhạt, có vẻ nên cảm ơn chút tên dâm tặc này đây.

Xe ngựa tiếp tục lên đường đến thành Cổ Dương, sự cố vừa rồi tự nhiên được bỏ
quên. Tuy nhiên, không hiểu vì độ thiện cảm tăng cao hay sao, nhưng cả Giáp
Hiên lẫn Giáp Lan đều đối xử với hắn thân thiết ân cần hơn trước. Lâu lâu còn
chủ động hỏi han, thậm chí tinh nghịch Giáp Hiên càng mạnh dạn nhảy ra thùng
xe, ngồi bên cạnh ôm lấy cánh tay hắn trò chuyện đủ thứ trên đời. Lý Tông tất
nhiên là rất phối hợp, lâu lâu còn cố tình vô ý cạ cạ nàng cái kia nhô lên
ngực đẹp, khiến nàng đỏ mặt ngượng ngùng.

Xe ngựa đi chậm rãi, chẳng mấy mới đã đến Cổ Dương thành. Giao chút lộ phí, Lý
Tông lái xe đi vào sâu, muốn tìm khách sạn ở trọ.

Đến rồi một ngã tư, bỗng nhiên nhướng mày, ồ lên thú vị.

“Làm sao đó đại ca?”

“Ha ha” Lý Tông cười nhợt nhạt, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là thấy được một kẻ
thú vị”

Kẻ thú bị chẳng ai khác, đích thị đang đứng nhìn ngắm bản đồ người thanh niên.
Nhân vật chính Bách Lý Đăng Phong. Hắn khiêu mi, hồi tưởng tiếp theo cốt
truyện, tựa hồ Bách Lý Đăng Phong đi thuê phòng trọ, gặp Lương Viên Lương Hựu.
Vừa lúc hắn đang cần tìm hai người này, cho nên chầm chậm thúc ngựa đia theo
gã.

Vị Lai khách sạn……

P/S: Nếu các bạn đọc thấy hay, xin cho 10 điểm cho đẹp, nếu dư Kim Phiếu,
xin ủng hộ nhé, và cmt thoải mái để tác có động lực ra chương nha.


Võ Hoàng Hệ Thống - Chương #19