Thảm Án Hổ Tiếu Đường


Người đăng: Philete

Hổ Tiếu Đường,

Nơi đại sảnh đại sảnh thoáng đãng, có một nhóm ba người đang đàm tiếu. Trong
đó một nữ tử, mặc váy dài hồng nhạt, khuôn mặt thùy mị nết na. Khác một nữ tử,
vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng ngần tuyệt mỹ, mình vận áo quần xanh đang
ngồi vắt vẻo trên bàn bên trái.

Chính giữa ngồi ở ghế thái sư là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt quắc
thước nghiêm nghị.

Lúc này thiếu nữ áo xanh đung đưa chân nhỏ, chu miệng khẽ hỏi: “Cha, cha
nghiêm túc như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trung niên nam tử nghiêm mặt nhìn nàng, khóe mắt lóe lên áy náy khẽ thở dài
bảo: “Hiên nhi à, có một chuyện cha để trong lòng hơn mười năm rồi”

“Làm sao đó cha” Thấy Giáp Tử Trực nặng nề kể lễ, Giáp Hiên cảm thấy kỳ lạ, từ
ghế nhảy xuống lượn qua sau lưng đấm bóp vai cho hắn, nghiêng miệng cùng giáp
Lan hỏi ý kiến: “Ai chọc cha tức giận sao?”

Giáp Lan ngồi bên phải cũng chẳng rõ nguyên nhân, cha mình gọi hai tỷ muội
đến, im lặng lắc đầu.

“Hazz..con còn nhớ lúc nhỏ mỗi khi con nghịch ngợm bị cha bắt lại, cha nói nếu
con còn quấy rối nữa thì cha liền mang con về chỗ lúc trước đã nhặt được”

“Đương nhiên là nhớ rồi”Giáp Hiên quyết miệng bĩu môi “Người còn nói đã nhặt
được con trong giếng mà hừ”

“Đúng không tỷ tỷ?”

“Đúng vậy” Bên cạnh Giáp Lan thùy mị gật đầu, hơi nhẹ giọng bảo “ Lúc đó cha
nói đùa không chừng mực, lời như vậy sao có thể nói tùy tiện được”

Kỳ thật hồi bé, nàng hay nghe cha mình giận trách muội muội như thế, nhưng
cũng chỉ cho rằng hắn nói đùa, nên thuận tiện nhắc nhở một chút.

Bên này Giáp Tử Trực cũng hiểu ý nàng, hơi do dự một lát liền muốn kể rõ:
“Thực ra thì….”

“Đường chủ” Nhưng lời chưa kịp phun ra miệng, bên ngoài đã hồng hộc chạy vào
một tên gia nhân.

Đang trò chuyện lại bị chặn lời, hắn tức giận nhẹ vỗ bang cao giọng: “Kêu la
như vậy còn ra cái thể thống gì!”

Tên gia nhân cũng thấy đường chủ tức giận, sợ sệt quỳ một chân vội vàng bẩm
báo: “Đường chủ, có một tên đàn ông lực lưỡng cầm hai cây rìu lớn đang chửi
mắng ngoài cổng.”

“Đàn ông lực lưỡng?” Giáp Tử Trực nhíu mày.

Bên cạnh chua ngoa Giáp Hiên đã chống nạnh, cướp lời: “Hừ thực không biết quy
củ, tên kia có khiêu khích thì cũng phải tự nói mình là ai đúng chứ?”

“Hắn có báo tên họ cho ngươi không?”

Tên gia nhân nghe vậy vội vàng chắp tay: “Bẩm nhị tiểu thư, hắn có nói tên họ
ạ………hình như, hình như là Cừu Nhân Cửu”

“Cừu Nhân Cửu” Giáp Tử Trực lẩm bẩm nghi hoặc. Họ Cừu này hắn biết, là một tên
thổ phỉ kín tiếng trong vùng mà thôi, thế quái nào lại dám đến cổng nhà mình
chửi bới.

“Hắn mang theo bao nhiêu người đến?”

“Chỉ có mình hắn”

“Chỉ một mình!” Giáp Tử Trực giật nảy càng không rõ “Xưa nay Hổ Tiếu Đường với
bọn sơn phỉ này không liên quan gì đến nhau, Cừu Nhân Cửu đơn thương độc mã
đến đây làm loạn là có ý gì chứ?”

Mặc dù không biết nguyên nhân bên trong, nhưng hắn cũng không muốn làm to
chuyện thêm phiền phức, khoát tay bảo gia nhân: “Cho hắn chút ngân lượng, rồi
bảo hắn ngừng giở trò, nhanh chóng rời khỏi đây”

“Vâng”

Bên cạnh Giáp Hiên nghe cha mình nhân nhượng thổ phỉ, có chút không vui bảo:
“Cha, sao ngươi lại cho hắn tiền? Một tên thổ phỉ mà dám đến Hổ Tiếu Đường
chúng ta giở trò ngang ngược”

Giáp Tử Trực khoát tay hừ lạnh bảo: “Nếu đổi lại hai mươi năm trước, ta đã đem
tên thổ phỉ này giết”

Lại cúi đầu thở dài: “Chỉ đến bây giờ không được, già rồi…không còn chí khí
như trước nữa a”

Bên cạnh Giáp Lan, vẫn im lặng lại yên tâm cười bảo: “Con thấy như vậy chẳng
phải rất tốt sao? Tranh đấu ác liệt quá nguy hiểm”

Nàng tính tình vốn hiền hòa nhu thuận, chỉ muốn cuộc sống yên ả bình an liền
được rồi.

Giáp Hiên thì nghĩ khác, nàng tính cách tinh nghịch, còn muốn ăn thua với
người ta đây.

Nhưng vừa muốn phản ứng đã bị cha mình ngắt lời: “Lan nhi nói rất đúng, hồi
trẻ ta thích gây chuyện chém chém giết giết, quả thực đã gây không ít chuyện
hoang đường đôi lúc nghĩ lại cảm thấy rất hối hận.

Người ta già rồi thường muốn an ổn, không muốn gây sự tranh đấu nhiều, Giáp Dư
Chân hắn tuổi trẻ vốn là thân tín của Cảnh Vương. Võ công cao cường nên làm
việc ngang tàng bá đạo, tạo nhiều tội lỗi. Đến khi có tuổi, suy nghĩ về cuộc
đời, cảm giác thật không đáng, vì vậy hắn mấy năm này đều lấy hòa khí, nhường
nhịn mà sống.

Chỉ có điều, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, lúc này bên ngoài bỗng chạy vào
một tên toàn thân bê bết máu: “Đường chủ, đại sự không ổn”

“Làm sao nữa”

Tên gia đinh lắp bắp hô: “Tên ngoài kia vô cùng hung hãn, gặp ai là giết”

“Người của chúng tôi đã chết hơn một nửa, giờ hắn sắp đánh vào đây rồi”

“Nơi nào có lý đó” Giáp Tử Trực tức giận vỗ bàn, vốn dĩ muốn nhân nhượng cho
qua chuyện, không ngờ người ta lại càng được nước mà lấn tới. Hắn tuy rằng quy
ẩn giang hồ, nhưng không phải quả hồng nhũn mặc người bóp. Chẳng nói hai lời
liền xông ra cửa muốn đòi công đạo. Chỉ có điều, vừa chạy đến nơi, đã giật
mình kinh ngạc.

Bởi vì khắp sân máu me bê bết, xác người chất đống, đệ tử của Hổ Tiếu Đường
chết lăn lóc, thảm cảnh tựa như địa ngục trần gian. Đằng xa, một gã đàn ông
cởi trần, dáng vóc hung mãnh, cầm hai cái nhuốm máu rìu lớn, xông pha trận
chiến như thái dưa chặt thịt.

Cứ mỗi rìu bổ xuống là một người mất mạng, gã toàn thân đen nhánh đầy những
hình xăm, khuôn mặt dữ tợn sừng sững tựa hồ tuyệt thế ma thần.

Giáp Tử Trực mặc dù hành tẩu giang hồ nhiều năm, tu vi đã đạt tới Ngũ Trùng
Sơn cao thủ, vậy mà nhìn thấy cảnh tượng này vẫn cảm giác ngơ ngác kinh hãi.

Grào! Cừu Nhân Cửu vừa giải quyết xong đám Hổ Tiếu Bang đệ tử, thấy họ Giáp
chạy tới, liền há miệng gào to, tung người bay sang một chém.

“Phù” Giáp Tử Trực cứ thế chưa kịp làm ra phản kháng đã bị chặt đầu.

Giết xong họ Giáp, Cừu Nhân Cửu thở hổn hển mấy cái, đưa mắt nhìn về đang ngơ
ngác hai chị em Giáp Hiên, lập tức phi mình vung búa muốn giết chết Giáp Lan.

“Dừng tay” Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng hô gấp gáp, một chiếc quạt sắt
từ bên ngoài vèo vèo bay đến chặn lại lưỡi rìu, nhưng lực đạo quá lớn, Giáp
Lan bị trúng dư âm kích bay ra phía sau, đập vào bức tường ngã lăn lóc sống
chết không rõ.

“Vù” Bên ngoài nhanh chóng xuất hiện một bóng trắng, vội vàng chặn trước mặt
Cừu Nhân Cửu. Người đó không ai khác chính là vội vã đuổi theo Lý Tông. Sau
khi xác nhận nhiệm vụ cứu giúp Hổ Tiếu Đường, hắn lập tức dốc sức đuổi theo,
chỉ có điều, vừa đến nơi thì người đã chết hết.

Lý Tông sắc mặt khó coi, thứ nhất nhiệm vụ đầu tiên sợ rằng không hoàn thành
được rồi, thứ hai, mặc dù xem qua nguyên tác thảm thiết, nhưng khi nhìn đến
mấy trăm người bị tàn bạo giết sạch, hắn đều có chút giật mình phẫn nộ.

Cừu Nhân Cửu đang lúc giết người bị ngăn cản, tròng mắt đen thui vô quang
ngước lên nhìn hắn lạnh lùng, giọng nói ồm ồm: “Kẻ cản đường ta, phải chết”

Nói xong, liền múa rìu tấn công. Lý Tông cũng chẳng phải ăn chay, túm lấy
trong sân một chiếc kiếm liền xông ra quyết ăn thua. Vừa rồi chớp mắt, hắn có
sử dụng Giám Định Thuật lên kẻ này, biết được hắn hiện tại tu vi là Bát Trùng
Sơn, cũng chẳng biết là cảnh giới so sánh thế nào, nhưng cảm giác khí tức yếu
hơn bản thân chút xíu. Liền chẳng hề ngán bố còn thằng nào, thoải mái đánh
đập.

Bên cạnh ngây người Giáp Hiên lúc này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng kinh
hãi hô: “Cha..cha”

Nhìn xuống liền thấy một cái xác không đầu trước mặt mình, hai mắt đẫm lệ, lại
nhìn sang bên tường thoi thóp Giáp Lan, vội vã chạy đến lo lắng hô: “Tỷ tỷ”

Ôm lấy bất tỉnh Giáp Lan, nàng ngồi ngơ ngác nhìn xung quanh địa ngục trần
gian khung cảnh, lòng run bần bật không thể tin nổi.

Phát hiên hai người triền đấu bên kia, đôi mắt lóe lên căm hận, bất lực.

“Phụt” Ngây người nhìn một hồi Giáp Hiên phun ra ngụm máu tươi rồi bất tỉnh.

Mà bấy giờ ở bên này Lý Tông cùng Cừu Nhân Cửu giao đấu đã hơn trăm hiệp. Cừu
Nhân Cửu ma tính nhập thân, hung mãnh quỷ quyệt, nên dù cảnh giới thấp hơn vẫn
chiếm cứ hơi chút thượng phong. Còn Lý Tông tuy cảnh giới cao hơn người ta,
mấy thủ đoạn công kích lại qua loa, chẳng nên hồn nên đánh mãi vẫn chưa thắng
được. Hắn trong lòng cười khổ không thôi, chắc chắn sau lần này phải hoán đổi
một môn thật cao cấp võ kỹ, nếu không cứ đà này là chẳng ăn thua.

Hiệp thứ ba trăm, cả hai đều mệt mỏi liền tách ra thở dốc, Lý Tông hằm hằm
nhìn Cừu Nhân Cửu nói: “Ta biết ngươi là ai”

Trung niên nam tử bất động, lắm le nhìn hắn đầy sát khí.

“Ta biết trong kia hai cô gái, một người là con gái của ngươi, cho nên biết
điều thì cút đi, nếu không ta sẽ không đảm bảo tính mạng của nàng” Lý Tông
chưa để ý tới gã sát khí, vẫn lạnh giọng nói.

“Hừ” Cừu Nhân Cửu tựa hồ nghe hiểu, không cam lòng liếc hắn chút liền xoay
lưng bỏ đi.

Chờ gã bay mất rồi, bên này Lý Tông mới thở hổn hển ngồi quỵ xuống, mẹ đó lần
đầu tiên đánh nhau lâu như vậy, chân khí gần như hao hết. Quay đầu nhìn đã nằm
ngất đi bên mép tường hai cô gái, không quản mệt nhọc liền chạy qua.

Giáp Hiên thì chưa bị thụ thương, chỉ là do kinh hãi quá mức mới ngất đi.

Còn Giáp Lan thì bị kình khí dư lực đả thương, rất may chưa tổn thương đến
kinh mạch, cho ăn một viên Liệu Thương đan, vài ngày sẽ tỉnh.

.

Thấy hai nàng không sao cả, hắn mới thở dài thả lỏng, lấy Hồi Khí đan hồi phục
nội lực.

Ước chừng 10 p sau, nội lực thất bát, Lý Tông mở mắt, ôm hai cô gái nhảy ra
khỏi Hổ Tiếu Đường đình viện, tới bên ngoài thuê một căn nhà trọ

.

Lúc ấy bên tai văng vẳng tiếng Viên Viên: “Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ giải cứu
Hổ Tiếu Đường”

Đánh giá: Kém cỏi

Hệ Thống ban thưởng: 500 điểm tích phân, không có ban thưởng khác.

Cái đệt! Hắn sầu khổ cay đắng, mẹ nó tên Cừu Nhân Cửu, hại bản đại gia ta thê
thảm quá rồi.


Võ Hoàng Hệ Thống - Chương #15