Tiến Vào Họa Giang Hồ Chi Linh Chủ


Người đăng: Philete

Ngày thứ hai, Lão Thái giám Cao Trung sau khi luyện hóa Tẩy Tủy đan cùng Tăng
Phúc đan, cuối cùng cũng vãn hồi Nửa bước tông sư đẳng cấp. Kịch độc Lạc Trung
Tiên chưa hoàn toàn giải quyết, nhưng đã bị kiềm chế phong ấn. Hiện tại nhìn
lão ta trẻ hơn cả mười tuổi, nếp nhăn tiều tụy sớm biến mất, trông như một
trung niên nam tử.

Hắn cũng như lời hẹn đến bái phỏng, bàn bạc kế sách. Kế sách khởi sự tương đối
nhiều công việc, đầu tiên Lý Tông đề nghị phát triển Hồng Trần khách sạn, mặt
ngoài là kinh doanh thu liễm tiền tài, mặt trong thực ra là để thu thập tình
báo các phía. Muốn tranh cướp thiên hạ, hệ thống tình báo đảm nhiệm vai trò vô
cùng quan trọng. Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Còn về tiền tài, bản
thân hắn có hệ thống, tùy tiện hối đoái ít vàng bạc ngân phiếu liền chèo chống
nổi cơ nghiệp một thế lực luôn, nên việc kiếm tiền chỉ là thứ yếu, trọng điểm
vẫn là cung cấp tình báo. Chỉ cần một ngày, Hồng Trần khách sạn có mặt khắp
các thành trấn, của tất cả các quốc gia, tin tức về đều đều, hắn coi như nắm
giữ thiên hạ sự vụ trong lòng bàn tay rồi. Công việc này hắn dự định giao cho
Liễu Tam nương chủ trì, cũng sẽ đưa ra các hỗ trợ, tư vấn trực tiếp.

Công việc thứ hai là thành lập cùng bồi dưỡng một tổ chức sát thủ, gọi là Diêm
La điện, chuyên môn ám sát, tiêu diệt các nhân vật trong các thế lực theo yêu
cầu, ngụy trang thành một tổ chức sát thủ bình thường, lấy người tiền tài giúp
người tiêu tai, việc này Lão Cao Trung phụ trách đảm nhiệm.

Việc thứ ba, đó là liên lạc với những bộ hạ cũ của Đại Lý hoàng triều, cũng
như tập hợp huấn luyện quân đội, do Lý Tông cùng Cao Trung đồng thời phụ
trách.

Ba công việc trên đều phải làm trong bóng tối, còn ngoài sáng, hắn dự định
thành lập môn hộ, thu nhận những kia chiến loạn cơ nhỡ trẻ em, bồi dưỡng thành
tương lai tâm phúc, môn phái tên Hỗn Nguyên Tông.

Bàn bạc một ngày, kế sách đã được định hình. Về tiền bạc hắn cắn răng bỏ 500
điểm tích phân hối đoái ra 50 vạn lượng vàng, chất đống cả nhà kho, khiến Cao
trung ngao ngán ngây người.

Kế hoạch đã có, tiền tài không thiếu, chỉ thiếu nhân thủ.

Ngày thứ ba, Lý Tông dùng bồ câu đưa thư gửi đến Cổ Lôi trấn, gọi Liễu Tam
nương đến Tiểu trúc lâm hội họp.

Ngày thứ tư, Lão thái giám Cao Trung đơn độc cầm theo tiền vàng, lên đường tập
hợp năm xưa những bộ hạ cũ, dự định chuẩn bị thành lập Hồng Y lâu.

Ngày thứ năm, Liễu Tam nương dục ngựa chạy đến, hắn giao cho nàng kế hoạch
thành lập cơ sở tình báo, phương hướng mở rộng, phát triển Hồng Trần khách
sạn, lại đưa thêm những kinh nghiệm kinh doanh hiện đại, những sản phẩm mới để
nàng tham khảo, cuối cùng ném cho nàng đống tiền liền đem đuổi đi. Khiến nàng
giận dỗi không thôi.

Công việc an bài thỏa đáng, Lý Tông chỉ buồn phiền thiếu nhân lực, hơn nữa
điểm tích phân cũng bị hao tốn.

Kiếm điểm tích phân ở đâu đây, không lẽ đi giết người lung tung. Lắc đầu, hắn
tuy chưa tính người lương thiện, nhưng cũng chẳng đến nông nổi giết người vô
tội ác nhân.

Cao Trung đi rồi, Liễu Tam nương cũng đi nốt, tiểu trúc lâm chỉ còn lại mỗi
hắn cùng tiểu Chiêu Hoàng. Lý Tông ban ngày cùng nàng đọc sách luyện võ, lại
đàm một chút tề gia trị trị quốc vấn đề. Mới nhận ra, chính mình vị này tiện
nghi muội muội, không chỉ thiên phú tài giỏi, mà trong kinh tế chính trị đều
có những kiến giải rất hay ho.

Ban đêm thì ôm nhau ngắm sao nói lời tâm tình, thỉnh thoảng chiếm chút tiện
nghi.

Nhiệm vụ thu phục Cao Trung coi như hoàn thành, số điểm tích phân tích lũy trở
về hơn 3000, nhưng Lý Tông vẫn chưa thõa mãn, hắn muốn tích lũy đủ 1 vạn điểm
nhằm thăng cấp hệ thống hối đoái lên cấp hai.

Vậy là thúc ngựa chạy vội đến Hổ Bá thành thu mua võ lâm bí tịch, chỉ có điều
thiên hạ võ tịch thiếu thốn, cao cấp võ tịch càng thiếu hơn. Bình thường những
quyển sách này đều bị các thế gia, tông môn cất giữ, mấy ai đem đi bán đâu.
Lòng vòng hết một ngày, chỉ mua được 10 cuốn hạ cấp võ công, hối đoái ra được
400 điểm. Hắn cũng có chút nản lòng quay về.

Hôm nay, hắn ở Tiểu Trúc lâm ngày thứ 8, âu yếm một chút Tiểu Chiêu Hoàng
xong, liền quyết định sử dụng tấm kia phó bản thẻ bài. Bởi vì trước mắt thời
gian chênh lệch giữa phó bản và hiện thực có tỷ lệ 10:1, cho nên dù hắn có ở
thế giới kia mấy mươi ngày, bên ngoài chỉ mới vài ngày, huống chi ở đây còn có
vô sĩ, mất nết Nhị Mã Làm bạn.Hắn không lo Lý Chiêu Hoàng thiếu hắn vài hôm mà
buồn phiền.

“Ký chủ có hay không kích hoạt sơ cấp phó bản thẻ bài?”

“Kích hoạt”

“Phó bản thẻ bài đã được kích hoạt…tích…chúc mừng ký chủ, lần này địa điểm
xuyên việt là “Họa Giang Hồ Chi Linh Chủ” thế giới”

“Xin hỏi ký chủ có hay không tiến vào luôn?”

“Ồ” Nghe được Viên Viên âm thanh, Lý Tông hơi nhíu mày đôi chút, hồi tưởng lại
nội dung câu chuyện trong thế giới. Tựa hồ là một nơi gọi Cửu châu đại địa, có
cao thủ võ lâm, có ma quỷ…còn có một vài loại người, những người làm việc cho
người chết gọi là Linh đồ, những người chết sai khiến linh đồ thì gọi là Linh
chủ.

Nói chung thế giới này có vẻ huyền huyễn thần kỳ nhưng theo bản thân hắn thấy,
trình độ võ lực ở đây cũng không quá cao.Với tu vị của bản thân mình, để tồn
tại cũng không phải vấn đề gì lớn. Vấn đề ở chỗ hoàn thành nhiệm vụ.

Bình thường mỗi khi tiến vào phó bản thế giới, hệ thống sẽ ngẫu nhiên ban bố
nhiệm vụ để bản thân hoàn thành. Nếu như hoàn thành sẽ có khen thưởng. Nếu
không hoàn thành liền phải chịu trừng phạt. Còn nhiệm vụ như thế nào thì còn
tùy thuộc, có những phó bản chỉ cần hoàn thành một cái nhiệm vụ là tốt. Có phó
bản phải hoàn thành mấy cái nhiệm vụ, thậm chí lâu lâu tự nhiên lòi ra một cái
bất thường nhiệm vụ cũng nên.

Cứ đến nơi, xem xét tình huống rồi hẵng tính, Lý Tông xoa xoa cằm lựa chọn
đồng ý.

Vèo, một trận bạch quang lóe lên, hoa mắt chóng mặt vài giây, Lý Tông đã thấy
mình xuất hiện ở trước cổng một thành thị.

Thành thị tương đối phồn hoa, người dân đi lại nhộn nhịp, tiếng thương nhân
buôn bán reo hò rầm rã. Dự Chương thành, hắn lẩm bẩm tên cửa thành, nghe thấy
có chút quen quen, nhưng lại không nghĩ nơi này là đoạn nào trong cốt chuyện.
Thôi mặc kệ, trước tiên vào thành kiếm nơi ăn, chỗ ngủ trước đã, trời sắp tối
rồi không thể ngủ ngoài đường được.

Lấy tấm gương vuốt chút tơi tả tóc tai, xòe quạt hắn ung dung bước đến, ném
cho canh cổng một thỏi vàng nho nhỏ, rồi tiêu sái mà đi. Hai tên lính canh
nhận được vàng, mắt liền sáng lên cảm tạ liên tục, cũng chẳng đi lưu ý hắn
khuôn mặt lạ lẫm. Bởi vì hàng ngày có biết bao nhiêu người ra vào thành, làm
sao nhớ mặt được, hơn nữa bọn họ cũng biết thân biết phận. Thấy Lý Tông một bộ
y phục cao cấp, ra tay rộng rãi, đích thị trong thành công tử nhà giàu, nịnh
nọt còn không kịp nữa là, sao dám kiểm tra hắn.

Lý Tông khoan khoái dạo bước, thoải mái ngắm nghía cảnh vật xung quanh, cao
hứng định ngâm luôn tập thơ, nhưng lại sợ dân chúng nơi đây chạy mất dép, nên
hay vẫn nín nhịn.

“Này..tên kia mau xuống ngựa…không được phóng ngựa trong thành”

Đang lúc tý tửng lượn lờ, bỗng đằng sau nghe tiếng hô to.

Lý Tông hiếu kỳ quay đầu, chợt thấy vừa nãy hai tên quan binh đang giằng co
với một người đàn ông. Gã kia than hình cao to vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, thân
trên để trần chỉ mặc một cái quần thân thể vẽ đầy hình xăm, sau lưng mang theo
hai cái rìu lớn nhuốm máu.

“Cút ra”

Đang giục ngựa chạy vội mà bị người chặn đứng, gã gầm lên.

“Không được, mau xuống ngựa, nộp bạc vào thành”

“Cút” Người đàn ông trung niên gầm to, bàn tay một quất đánh vào mặt tên quan
binh, khiến hắn bay xa tới ba bốn mét.

“Ngươi ngươi dám đánh người” Tên quan binh còn lại sợ hãi lắp bắp, hai chân
bủn rủn, muốn chạy liền bị túm lấy như con nhái.

“Nói, Hổ Tiếu Đường đi đường nào?” Người đàn ông trung niên giọng điệu ồm ồm
hỏi.

“Ở…ở bên..bên kia” Tên quan binh mặt mày tái mét, vội vàng chỉ trỏ.

“Hừ” Người đàn ông trung niên nhận được câu trả lời, hừ lạnh ném gã còn lại
xuống đất, dục ngựa chạy vội.

Bấy giờ, người dân trong thành mới tỉnh hồn, có người nhận ra vội thốt lên:

“Người kia chẳng phải Dã Trư Đà thổ phỉ Cừu Nhân Cửu ư?...hắn thế nào lại tìm
Hổ Tiếu Đường gây sự rồi”

“Hắc…đúng là ngu xuẩn, hảo hảo làm thổ phỉ không làm, lại còn muốn trêu chọc
Hổ Tiếu Đường”

“Hổ Tiếu Đường, Cừu Nhân Cửu” Lý Tông bên cạnh nghe dân chúng trò chuyện, khẽ
lẩm bẩm, mấy cái tên này cũng rất quen thuộc nha.

“Hả” Hắn chợt giật mình nghĩ ra, đây chẳng phải là bắt đầu cốt truyện tình
huống, Cừu Nhân Cửu bị linh chủ điều khiển, muốn đến Hổ Tiếu Đường báo thù hay
sao?. Hổ Tiếu Đường chính là nhà của nữ chính Giáp Hiên. Không được, ta phải
nhanh đuổi kịp nếu không hỏng mất đại sự.

Lý Tông sắc mặt biến đổi, vội vàng tăng tốc độ đuổi theo ngựa của Cừu Nhân
Cửu.

Đúng lúc này, Viên Viên tiếng nhắc nhở vang lên.

“Hệ thống nhiệm vụ chính thức khởi động. Nhiệm vụ đầu tiên: Ký chủ cần xuất
thủ tương trợ Hổ Tiếu Đường.

Hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng: Tùy vào mức độ hoàn thành mà thưởng từ
500-5000 điểm, cùng phần thưởng khác nếu có.

Nhiệm vụ thất bại: Không khen thưởng…”

Nghe được nội dungnhiệm vụ, Lý Tông phiền muộn. Mẹ nó bắt mình đi làm bảo vệ
cho người hay sao. Trong nguyên tác, Cừu Nhân Cửu bị linh chủ điều khiển đến
tiêu diệt Hổ Tiếu Đường, hơn hai trăm mạng người bị giết rơi, chỉ còn mỗi Giáp
Hiên là sống sót. Nguyên nhân nàng được tha, bởi vì linh chủ kia chính là cha
ruột của nàng đã chết 17 năm trước đây. 17 bảy năm oán niệm linh đồ, thực lực
mạnh mẽ, tuy chưa biết đẳng cấp cao ra sao, nhưng bình thường nếu không cần
thiết hắn sẽ chẳng đi trêu chọc. Chỉ có điều đã là nhiệm vụ phải nhanh chóng
hoàn thành thôi.

Vừa nghĩ, hắn vừa ra chân tăng tốc độ cao nhất đuổi theo.


Võ Hoàng Hệ Thống - Chương #14