Người đăng: Philete
Lúc này, trời chiều le lói, ánh sáng cuối ngày hắt qua trúc lâm.
Bên ngoài nhà gỗ, một ông lão hiền từ đang cúi đầu chờ đợi, Lý Tông liếc hắn
ra hiệu rồi bước chậm đến bên ngoài đình nhỏ.
“Lão nô tham kiến thái tử”
Cao Trung đi theo, vừa vào đình liền cung kính chắp tay.
“Hazz” Lý Tông giật mình vội đem lão đỡ lên: “Cao bá bá sau này không cần như
thế đa lễ, ta bây giờ chỉ là một tên vong quốc nam nhân, đâu cần khư khư cố
chấp rườm rà lễ nghi”
“Cái này” Cao Trung nghe hắn nói vậy hơi chần chờ, chỉ cảm thấy hôm nay trở
về, thái tử bỗng dưng khác biệt.
“Ha ha, bá bá ngươi cứ gọi ta là công tử được rồi, chúng ta nương tựa nhiều
năm, bao lâu nay may nhờ có ngươi tận tình chăm sóc, ta còn cần phải cảm tạ bá
bá đây, xin bá bá nhận Đạo Thành một lạy”
“Ấy chết, công tử tiện sát lão nô, đây vốn lão nô chức trách, không dám nhận
công”
Lý Tông nghe thế mỉm cười, nhưng vẫn chân thành lạy xuống một lay. Vị thái
giám trước mặt năm đó, xông pha chiến trường, bảo hộ Lý Đạo Thành và muội muội
bình yên. Mấy năm nay càng tận tình chăm sóc chưa từng trễ nãi, thử hỏi cả đời
có mấy ai tận trung được như thế? Cho nên lão đáng nhận được mình lạy lạy tạ.
Cảm ơn xong xuôi, Lý Tông chắp tay sau lưng, nhìn về xa xôi chân trời, thâm
trầm nói: “Lần này ra ngoài ba tháng, ta học được nhiều thứ…”
Thái giám cao trung kính cẩn đứng nghe.
“Thiên hạ hạ to lớn, quá nhiều người tài, quá nhiều người giàu, quá nhiều
người mạnh mẽ, muốn báo thù nhà rất khó, muốn phục quốc, càng khó hơn.
Nhưng..
Vạn sự trên đời phải làm thì mới biết kết quả, ta xưa nay mơ mộng phục quốc,
mà lại không biết bắt đầu từ đâu, mông lung như con thuyền vô bờ bến. Nên thất
bại lần nữa thất bại. Tuy nhiên, chỉ cần ta một mực còn sống, thù nhà tất báo,
thù nước tất hoàn, ta tại, Đại Lý còn.”
“Tích, tuyên bố nhiệm vụ chính: Quân Vương Quật khởi
Ký chủ bị cưỡng ép yêu cầu tiếp nhận nhiệm vụ, gầy dựng lại Vương triều Đại Lý
Thời gian: 10 năm.
Phần thưởng: 1000.000 điểm tích phân
Nhiệm vụ thất bại trừng phạt: Chưa biết
Các chi nhánh nhiệm vụ sẽ được tuyên bố tùy thời điểm.
Chi nhánh nhiệm vụ thứ nhất: Hoàn toàn thu phục Thái giám Cao Trung
Thời gian: 3 ngày
Phần thưởng: 3000 điểm tích phân.
Nhiệm vụ thất bại trừng phạt: Trừ 6000 điểm tích phân”
Cái con mẹ nó chứ, Lý Tông suýt nữa cắn đứt lưỡi. Mình chỉ làm màu chém gió tý
thôi, thế đếch nào liền bị cưỡng ép làm nhiệm vụ. Thôi rồi thôi rồi, sau này
nên ít tùy tiện chém gió, nếu không có ngày vỡ mồm như chơi.
Chi nhánh nhiệm vụ là thu phục thái giám Cao Trung, ừm cái này chưa phải khó
quá.
“Cao thúc thúc, ngươi nguyện ý giúp ta hay chăng?” Hùng hồn thuyết pháp một
hồi, Lý Tông mới hai mắt như điện nhìn sang tang thương lão thái giám khẽ hỏi.
Vừa rồi, đi ra hắn vô tình dùng Giám Định Thuật xem xét Cao thái giám, mới
biết ông ta trông già nua yếu đuối thế thôi, nhưng là thứ thiệt Tiên Thiên bát
tầng cao thủ, lại trong người mang ám thương nên tu vi giảm xuống so với ban
đầu thấp kém.
Nên hắn suy đoán, ông lão Cao Trung nhất định từng là một vị vô thượng tông
sư. Có một vị đã từng đạt Tông sư kèm cặp bên người, chẳng trách mấy năm gần
đây hai huynh muội họ Lý đều bình yên vô sự.
Chỉ có điều, trước nay Lý Đạo Thành ngu dốt, cứ tưởng rằng lão ta vì bị thương
nên tu vi mất hết, chỉ để ở nhà chăm sóc muội muội, mà chẳng đem ra dùng. Mẹ
đúng là ngu hết chỗ nói.
Hắn cũng nhìn qua ám thương của Cao thái giám, tên gọi là Lạc Trung Tiên độc,
Tông sư phía dưới trúng phải chắc chắn chết, mà Tông sư cao thủ trúng cũng sẽ
trọng thương, rất khó giải trừ.
Tuy nhiên BUG hệ thống thì không gì không có, loại độc này chỉ cần hối đoái
một viên Trung phẩm Thanh La Đan liền giải được, chỉ có điều đan dược này đắt
tới 5000 điểm tích phân, cộng với phải mở hệ thống hối đoái cấp 2 mới mua
được. Bản thân hắn hiện tại chưa thể mua tới, nhưng không phải sau này. E hèm,
trước tiên cần hoàn thành nhiệm vụ cái đã, 3000 điểm ở trước mặt nha.
Cao Trung nhìn hắn sáng ngời đôi mắt, tâm lý biến hóa chút đỗi do dự. Năm xưa
lão vì trả ơn Tiên Hoàng mà không quản khó khăn cứu giúp thái tử cùng công
chúa. Có điều sau năm năm sống chung, hắn cũng nhìn ra, thái tử Lý Đạo Thành
vốn là kẻ tâm cao chí lớn mà vô dụng. Không phải người có thể thành nghiệp
lớn. Vì vậy, một thân võ công, mưu tính đều theo hoa cỏ trúc lâm chôn vùi, còn
việc phục quốc của thái tử, vẫn để thái tử tự mình bươn chải đi thôi. Nhưng
hôm nay, thấy hắn bất giác thay đổi, nghe qua mấy câu hùng hồn kia, lòng bắt
đầu dị dạng.
Lý Tông liếc mắt liền thấy lão thái giám do dự, liền rèn sắt khi còn nóng nói:
“Ta biết Cao bá bá trúng một loại độc tên là Lạc Trung Tiên, nên mấy năm qua
đã dụng tâm tìm kiếm thuốc giải, vài tháng vừa rồi nên được tin tức….”
“Cái gì…công tử ngươi nói thật” Lão Cao Trung vốn đôi mắt ảm đảm vô quang nghe
tới đây bỗng nhiên sắc bén như dao, khí thế một cuốn đè ép xung quanh, thất
thố hỏi.
Lý Tông cảm nhận hắn khí thế, cười nhạt bất động, lời khẳng định: “Đúng vậy,
ta thông qua tìm hiểu biết được tồn tại loại đan dược tên là Thanh La đan,
giải được độc này. Cũng tập hợp đủ dược liệu, trả giá cao cho Y Vương cốc một
vị đại sư luyện chế. Nhất định trong thời gian ngắn liền thu được”
Nghe đến đây, Thái giám Cao Trung đã tin tưởng bảy tám phần, có chút vuốt mắt
mà trông trước mặt người trẻ tuổi, chắp tay than thở: “Khổ cực công tử”
“Không khổ cực, chừng ấy tâm tư cũng đâu sánh được ân tình mà bá bá dành cho
huynh muội chúng ta” Lý Tông khoát tay, lại bồi thêm đòn lựu đạn nữa: “Mặc dù
gấp gáp chưa lấy tới Thanh La đan, nhưng ta trên đường càng vô tình mua được
vài thứ cũng vô cùng quý giá?”
“Ồ…xin công tử chỉ giáo tiếp”
Lý Tông khoát tay, từ hệ thống lấy tới một bình ngọc trắng, trân trọng mở nắp
đổ ra đan dược, đưa cho Lão thái giám.
Cầm đan dược trên tay, mùi hương nhàn nhạt chỉ ngửi vào liền cảm giác khỏe
khoắn cả người, đánh giá hồi lâu bỗng nhiên con mắt co rụt, run rẩy kinh hô:
“Cái này…cái này chẳng phải là..”
“Đúng vậy…đây chính là Tẩy Tủy đan” Lý Tông gật đầu thận trọng nói: “Hôm đó
trên đường về, đi qua khách điếm, ta vô tình gặp được ông lão xem bói, rao bán
thần dược, ai ai cũng cho rằng lừa đảo. Ta hiếu kỳ xem xét, nhìn thấy người đó
bán loại đan này, cảm giác bất phàm, bỏ tiền ra mua hết ba viên, dùng thử một
viên có hiệu quả thoát thai hoán cốt, kinh dị liên tục, mới phát hiện đây
chính là Tẩy Tủy đan”
“Hazz…công tử cát nhân thiên tướng” Cao Trung cảm khái xong liền vội đưa đan
dược trả cho hắn, nói “Đan dược này cẩn thân, công tử xin cất kỹ”
Song Lý Tông lắc đầu cười haha đẩy trở về nói: “Đan dược dùng lần đầu tiên sẽ
tốt, lần thứ hai dược lực sẽ giảm đi rất nhiều, ta mua ba viên, mình dùng một
viên, cho Chiêu Hoàng dùng một viên, còn lại viên cuối cùng đâu thể tham lam
mà hoang phí, nên xin tặng bá bá”
“Tẩy Tủy đan tuy không thể giải hoàn toàn kịch độc, nhưng nó giúp cơ thể chữa
trị ám thương, nới rộng kinh mạch, loại bỏ một ít tạp chất độc tố, lại phối
hợp với viên này Tăng Phúc đan, hai bút cùng vẽ, bá bá ngươi không nhất định
hồi đến cảnh giới tông sư, nhưng trở lại Nửa bước Tông sư thì có tám phần nắm
chắc”
“Đâu chỉ tám phần nắm chắc, mà là hoàn toàn nắm chắc đi à” Cao Trung than thở,
nãy giờ Lý Tông lần lượt đưa ra từng loại đan dược, hắn đã hoàn toàn chết
lặng.
“Thời gian không còn sớm, bá bá nhanh nhanh trở về luyện hóa, mau mau vãn hồi
cảnh giới”
Thấy mục đích đã gần đạt được, Lý Tông cười nhạt thẳng thừng đặt bình ngọc vào
tay lão thâm tình nói:
Cao Trung lệ lão tung hoành, nhận đan chắp tay nói: “Đã công tử như vậy coi
trọng lão nô, ta đây cũng xin dùng cái sức mọn, giúp công tử hoàn thành đại
nghiệp”
Lý Tông gật đầu chắp tay: “Đạo Thành nhất định không phụ lòng bá bá, xin chúc
bá bá mã đáo thành công, khi nào xuất quan, Đạo Thành sẽ đến bái phỏng muốn
cùng bá bá mưu bàn chút sự”
Lão thái giám đi rồi, Lý Tông thở nhẹ hơi dài, trông mong tiếng chúc mừng của
Viên Viên, chỉ có điều đợi mãi vẫn chưa nghe thấy gì.
“Ặc..Viên Viên điểm thưởng của ta đâu?”
“Ký chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ, lấy đâu điểm thưởng?”
Lý Tông le lưỡi, mẹ nó hố cha hệ thống, hố cha Lão thái giám, bản đại gia hốt
du khô hết mồm, vậy mà chẳng thể thu phục nổi. Thôi không sao, cách mạng còn
xa, các đồng chí cần phải cố gắng thêm.
Hiện tại lão cao trung thì luyện công, Tiểu Chiêu Hoàng thì đang ngủ, nên làm
gì đây?
Hí hí! Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng ngựa hí, Lý Tông quay lưng liền thấy
Mã Nhị, miệng ngậm nhành hoa, đang hai mắt trông chờ nhìn hắn.
“Thôi ăn đi ăn đi” Lý Tông thở dài ném cho nó hai viên Huyền Thú đan, bản thân
cũng ngồi xuống xếp bằng luyện hóa Tăng Phúc đan.
Nửa tiếng sau, cảnh giới đột phá Hậu thiên chín tầng, hướng về Nửa bước Tiên
thiên một phần ba, khí tức cũng ổn đinh, hắn mở mắt thở hơi khí trọc. Nhìn bên
sân, Mã Nhị đã lim dim ngủ.
“Chắc nha đầu kia cũng sắp thức dậy” Lý Tông xoa mũi nghĩ thầm.
Liền từ hệ thống hối đoái ra một bàn ăn thịnh soạn bưng vào phòng, đã thấy Lý
Chiêu Hoàng ngồi tò te trên giường. Nàng hai má đỏ hây hây, khóe miệng cười
hạnh phúc.
“Làm gì mà tự cười một mình vây?”
“A..đại ca” Lý Chiêu Hoàng sửng sốt, khi thấy hắn mừng rỡ hô lớn, sau đó nghĩ
đến điều gì liền thẹn thùng chui vội vào chăn không dám chui ra.
“Ha ha” Lý Tông cười lắc đầu, để thức ăn bên bàn, tiến đến giường vỗ nhẹ, gọi:
“Ra đây nào, không là ta ăn hết đấy nhé”
“Ai nha” Lý Chiêu Hoàng chần chờ mãi mới ló đầu ra, hai mắt uông uông nhìn
hắn.
“Hay là để đại ca ta đút cho ngươi ăn?”
“Người ta mới không cần” Nàng bĩu môi, nhanh nhẹn chui xuống giường, tiến tới
bên bàn.
“Tinh nghịch” Lý Tông tự dưng trong lòng nhàn nhạt hạnh phúc, kiếp trước ở Địa
cầu, hắn vốn là cô nhi, mặc dù giàu sang phú quý, nhưng cô độc tịch mịch.
Xuyên việt đến nơi này, lại tự dưng vớ được cái đáng yêu tiểu cô nương, cảm
giác tựa hồ đang mơ vậy.
………………………..
Trời đêm không mây, từng vì sao tỏa sáng, Lý Chiêu Hoàng lười nhác nằm trọn
trong lòng hắn, giương mắt nhìn bầu trời khẽ hỏi:
“Đại ca..ngươi nói, những ngôi sao sáng trên bầu trời kia, đều chứa đựng một
đại lục như chúng ta nơi này, có thật không?”
“Ừm, thật sự, những ngôi sao đó được gọi là các hành tinh, đều chứa đựng những
đại lục to lớn tựa Thiên võ đại lục vậy, ở trong các hành tinh đó, có một nơi
gọi là địa cầu”
“Địa cầu, nơi ấy có phải rất xinh đẹp”
“Ừ rất xinh đẹp, nhưng cũng rất cô đơn” Lý Tông trả lời hơi chút buồn bã, hồi
tưởng lại những năm tháng lúc trẻ tuổi, hắn cũng từng nhiệt huyết, cũng từng
có một cô gái yêu hắn, trả giá rất nhiều vì hắn, nhưng chính hắn lại không
nhận ra, đến khi mất đi, hối hận chẳng kịp nữa.
“Đã từng có một tình yêu chân thật hiển hiện trước mặt tôi, nhưng tôi không
biết trân trọng, đến khi mất đi tôi mới hối hận đã muộn. Trên thế gian còn gì
hơn được sự đau khổ này, nếu như ông trời ban cho tôi cơ hội trở lại lần nữa.
Tôi nhất định sẽ nói với người con gái ấy ba chữ: Tôi yêu em. Nếu buộc phải có
kỳ hạn cho đoạn tình này thì tôi hy vọng..sẽ là một vạn năm”
“Đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì?” Lý Tông lắc đầu, ôm nàng thật chặt.