Sơ Cấp Giám Định Thuật


Người đăng: Philete

Tiết hè thoáng đãng chói chang, bầu trời chập chùng vài gợn mây trắng. Rừng
trúc xanh thẳm rì rào, ở giữa quanh co sơn đạo hiển hiện.

Một người một ngựa đủng đỉnh ở trên sơn đạo cất bước. Con ngựa đen vóc dáng
cao lớn thần tuấn khỏe mạnh, nhưng trông mặt mũi nặng nề khó chịu, lâu lâu phì
mũi thở phì phò tựa hồ mệt nhọc quá sức. Bên trên lưng ngựa, ngồi một thanh
niên áo trắng khoác đen, khuôn mặt quắc thước, tóc xõa sau lưng, khóe miệng
cười nhạt.

Một người một ngựa này, không ai khác chính là tổ hợp Lý Tông cùng Mã Nhị

Không sai: Mã Nhị, đây là cái tên siêu chuẩn mà hắn phải suy nghĩ nát óc mới
đặt ra cho ngựa đen. Gọi Mã Nhị nghe nó hợp vần làm sao. Chỉ có điều hắn đâu
biết, bên dưới mông mình ngựa đen ngao ngán tâm thần, mặt mày đau khổ.

Lý Tông một tay nắm giây cương, một tay phe phẩy chiếc quạt mới, miệng ngâm
thơ có vẻ bồi hồi:

“Đầu phòng ánh trăng rọi,

Ngỡ mặt đất toàn sương.

Ngẩng đầu nhìn gái tắm,

Cúi đầu nhớ cố hương.”

“Hay hay, bản đại gia ta ngâm bài thơ thật con mẹ nó hay, Mã Nhị, ngươi thử
cho ta mấy lời đánh giá xem?”

Ngựa đen phì mũi ba cái khinh thường, tiếp tục cúi đầu nhăn nhó bước chận.

Thấy Mã Nhị như thế không hiểu văn chương, Lý Tông có chút ảo não thở dài nói:
“Hazz súc sinh quả nhiên là súc sinh, cho dù ăn thêm bao nhiêu thuốc cũng
chẳng thể hiểu phong tình thế thái”

Ngâm thơ hồi lâu, hắn hơi chút nhàm chán, xoay xoay chiếc quạt mua vui. Mấy
hôm nay, ngoại trừ bỏ ra mấy chục điểm hối đoái đan dược cho Mã Nhị ăn, hắn
còn tiêu tốn gần 500 điểm mua một cái quạt khác, bởi vì chiếc quạt cũ lần
trước Liễu Tam nương dùng cho hỏng mất rồi. Quạt này gọi là Lê Hoa Phiến,
trung phẩm vũ khí, nhìn qua liền biết bất phàm, so với chiếc quạt trước mạnh
hơn không chỉ một lần.

Lại nói, cây quạt này dùng ở ngoài khoe mẽ, phối hợp với hắn một thân sạch đẹp
quần áo, quả nhiên câu hồn bao nhiêu em gái.

Điểm quan trọng, trong mỗi nan quạt cũng đều ẩn chứa cơ quan ám khí, giống như
trước bắn được mười phát. Nhưng khác biệt ở chỗ chiếc quạt này, khéo léo sử
dụng, thậm chí có thể âm chết Tiên Thiên hậu kỳ cao thủ. Có thể khẳng định,
hiện tại cầm Lê Hoa Phiến, Trần quốc nhà trẻ, Ngụy quốc viện dưỡng lão hắn đều
đi ngang.

……………………

Theo sơn đạo gập ghềnh đi sâu vào trong rừng trúc, xa xa liền thấy mấy căn nhà
nho nhỏ thanh lịch, xung quanh nhà trồng đầy hoa tươi.

“Cao thúc thúc, Chiêu Hoàng…ta đã trở về” Đến trước cửa nhà, Lý Tông nhảy
xuống ngựa hô lớn. Quan sát nơi này quen thuộc khung cảnh, hắn nội tâm vậy mà
có chút xúc động bâng quơ. Dù sao, bên trong nhà hai người đều là Lý Đạo Thành
người thân, mặc dù bị bản thân thừa cơ nhập hồn, song cảm xúc huyết mạch vẫn
để hắn cảm khái.

Lý Đạo Thành cả đời ước muốn phục quốc, 18 tuổi đi đông đi tây, lại chẳng biết
rằng, thế gian này quan trọng nhất không phải danh vọng vinh quang, mà là bên
cạnh mình người thân thuộc. Danh vọng có thể kiếm, Vinh quang có thể dành,
nhưng người thân mất đi sẽ không bao giờ tìm lại được.

Thôi thôi, chẳng nghĩ nữa, đã ta cướp ngươi cơ thể, người thân của ngươi để ta
thay ngươi chăm sóc a. Vừa hô xong, cửa nhà liền mở, từ trong bước ra hai
người, một người đàn ông tuổi độ lục tuần, khuôn mặt hiền hòa da trắng nhợt.
Bên cạnh là một cô bé tầm 15, 16 tuổi, mình xuyên váy trắng, ngũ quan xinh xắn
nhẵn nhụi, vóc người tinh xảo nhỏ bé, đặc biệt đôi mắt cơ linh, to tròn khiến
người ta thấy mà yêu.

“Ca ca”

Vừa thấy ngoài cổng Lý Tông, hai mắt ngấn lệ nhạt nhòa, thả xuống trên tay
quyển sách liền chạy như bay về trước, không kịp nhảy vào lòng hắn khóc òa
lên. Lý Tông bị nàng kích động, hơi chút choáng váng, theo trí nhớ của Lý Đạo
Thành, vị Lý Chiêu Hoàng muội muội này, là người nhu thuận, thông minh, nói gì
nghe lấy.

Biết gã muốn học võ, nàng liền khổ công nghiên cứu võ công, biết gã mưu toan
phục quốc, nàng liền ngày đêm gắng đọc kinh thư, khỏi phải nói, nàng tha thiết
muốn giúp đỡ hắn như thế nào.

Tuy nhiên, Lý thái tử mặc dù thương yêu em gái, nhưng cũng chưa từng biểu hiện
nhiều, đôi khi còn vì nàng thiên phú mà đố kị lạnh nhạt. Hơn nữa gã tâm to chí
lớn, nên dăm bữa nửa tháng lại ra ngoài, ít khi quan tâm muội muôi của mình.

Nghĩ đến đây, Lý Tông không khỏi mắng gã mấy chục lần, gã tu ba kiếp mới có
được một người vừa xinh đẹp vừa nhu thận như vậy em gái, còn chả biết trân
trọng. Thôi, em gái ngươi, cũng do ta chăm sóc hehe.

Lý Tông ôn nhu nhìn đang lê hoa đái vũ khóc trong lòng mình, cảm thấy xót xa,
vuốt vuốt nàng mái tóc, lại càng dùng sức ôm chặt nàng hơn.

Cảm giác được hắn nặng sức ôm mình, Lý Chiêu Hoàng nội tâm mừng rỡ, càng nghẹn
ngào khóc lớn hơn, ướt luôn cả Lý Tông một tảng áo lớn. Đại ca chưa bao giờ ôn
nhu đối xử với mình như thế này, cần phải tranh thủ mà giữ chặt.

Bên cạnh đứng nhìn hai huynh muội cảm tình, thái giám Cao Trung đôi mắt đỏ hoe
xúc động. Lý Tông liếc qua, khẽ cùng hắn gật đầu, ông ta mỉm cười ra hiệu mình
đi vào trước, dành không gian cho hai anh em.

Đợi Lý Chiêu Hoàng khóc đã đời, Lý Tông mới buông nàng ra, hai tay nhẹ nhàng
xóa đi nước mắt, cười bảo: “Muội đúng là một con mèo nhỏ, ta chỉ đi có mấy
tháng, liền khóc lóc om sòm như thế này?”

Lý Chiêu Hoàng nghe hắn ôn nhu, trong lòng dâng tràn hạnh phúc, lần nữa sa vào
lòng hắn thủ thỉ: “Đại ca lần này đi ba tháng chưa về, chúng ta ở nhà rất lo
lắng, mấy hôm trước Chiêu Hoàng bỗng nhiên thấy lòng mình đau thắt, cứ ngỡ
ngươi gặp chuyện không may, bồi hồi sợ hãi…cũng may…cũng may cuối cùng huynh
đã về”

Lý Tông giật mình, mẹ nó quả nhiên tinh hữu linh tê, cười khan vỗ vỗ nàng đầu
nhỏ: “Nói gì đây, muội cũng biết đại ca ta khí vận con gián, làm sao gặp
chuyện không may đây, chắc là do muội nghĩ ta nhiều nên mới như thế”

“Lần này ta trở về cũng sẽ lại ít đi, cả ngày cùng ta tiểu muội xinh đẹp đọc
sách nha”

“Đại ca nói là thật sao?” Lý Chiêu Hoàng ngước đầu nhỏ, có chút lo được lo mất
hỏi.

“Thật, đại ca ta đã bao giờ lừa dối ngươi sao?” Lý Tông sủng nịch gõ trán nàng
cười mắng.

“Không được, muội muốn ngoắc tay” Lý Chiêu Hoàng nhíu nhíu cái mũi nhỏ, dậm
chân chẳng thuận theo nói.

“Được đươc, ngoắc tay thì ngoắc tay” Hắn cười khổ dỗ dành, chìa ra ngón út. Lý
Chiêu Hoàng cũng miệng cười tíu tít, cùng hắn móc nối: “Chúng ta đã ngoắc tay
làm chứng, ai không giữ lời là con chó con”

“Ừ, ai không giữ lời là con chó con”

“Được rồi, đại ca ta đi đường cũng mệt, phải vào tắm rửa cái đã, lát nữa sẽ
cùng muội chơi đùa sau nhé”

“Vâng”

“À” Lý Tông quay lưng chỉ về phía đang thèm thuồng nhìn ngắm vườn hoa Mã Nhị,
đối với Lý Chiêu Hoàng bảo: “Đây là ngựa của ta tên Mã Nhị, con ngựa này tính
tình cà chớn mất dạy, muội giúp ta đuổi sang rừng trúc, kẻo nó hái hết hoa”

“Ồ, con ngựa này trông thật đẹp” Lý Chiêu Hoàng bấy giờ mới nhìn ngó sang ngựa
đen, miệng nhỏ khẽ hô rất đáng yêu. Mà Mã Nhị đang hèn mọn ngắm hoa, bị như
thế dễ nghe tiếng khen, không khỏi giật mình nhìn xung quanh, thấy một cô gái
xinh đẹp đang háo hức trông mình. Vội vàng chỉnh đốn đầu lâu, vô cùng cao quý
gật đầu tỏ vẻ “Mã sĩ”. Lý Chiêu Hoàng thấy thế che miệng cười khẽ, chạy tới
vuốt ve đầu nó, Mã Nhị vậy mà nhu thuận lấy lòng nàng, khiến Lý Tông chửi chó
má, khinh bỉ nó thêm vài lần.

……………

Cùng thái giám cao trung hàn huyên ít câu, hắn liền xin phép vào phòng đi tắm
rửa. Mấy hôm nay đi đường bận bịu, khói bụi dính người, nên vừa vào thùng tắm
hắn đã òa lên một câu thoải mái. Khẽ nhắm mắt tiến vào không gian hệ thống,
mỉm cười chào hỏi Viên Viên.

“Xin chào đáng yêu Viên Viên”

“Hi hi, xin chào ký chủ, chúc mừng ký chủ về nhà”

“Ha ha” Lý Tông cười vui vẻ nói, khoát tay: “Cảm ơn tiểu Viên Viên, ừm có thể
cho ta xem một ít thông số hay sao?

“Được”

Lời vừa dứt, liền trên màn hình hiển hiện số liệu, Viên Viên từ từ nói: “Ký
chủ hiện tại có 4600 điểm tích phân, một lần quay thưởng, một tấm sơ cấp phó
bản thẻ.

“Xin hỏi ký chủ có hay không lựa chọn quay thưởng?”

“Lựa chọn” Lý Tông dứt khoát nói.

Ước chừng ba giây, trước mặt hắn xuất hiện quen thuộc “Chiếc nón kỳ diệu” vòng
quay. Nhìn lướt qua bên trên các vật phẩm, khẽ nhấc tay liền kéo cần gạt.

Cạch, cạch, cạch…tiếng cạch cạch vang lên êm ả, cuối cùng kim bàn chỉ ngay vào
một tấm ngọc giản.

“Chúc mừng ký chủ nhận được sơ cấp giám định thuật ngọc giản”

“Xin hỏi có hay không sử dụng?”

“Giám định thuật” Lý Tông nghi hoặc lựa chọn sử dụng, ngọc giản liền biến
thành một tia sáng chui vào hắn mi tâm. Sau đó là một chuỗi các thông tin tràn
ngập khiến hắn choáng váng.

Ước chừng mười phút sau, Lý Tông mới tiếp nhận xong thông tin, khóe miệng cười
vui vẻ. Giám định thuật tên như ý nghĩa chính là có thể giám định các vật
phẩm, cũng như người khác tu vi. Tuy nhiên, bởi vì ngọc giản vừa rồi là sơ
cấp, cho nên giám định vật phẩm chỉ có thể làm rõ được các vật phẩm sơ cấp,
tức giá trị khoảng từ 1-100 điểm, cái này nhờ hệ thống giúp đỡ, có cũng như
không. Tuy nhiên, điểm thứ yếu ở đây là, giám định thuật này sẽ giúp giám định
tu vi người, hơn nữa chỉ cần người tu vi không cao hơn hắn hai đại cảnh giới,
không sử dụng thuật ẩn giấu tu vi đều dùng xem xét được.

Cũng đồng nghĩa, Lý Tông hiện tại tu vi Hậu Thiên tầng tám, có thể giám định
bất kỳ người nào tu vi dưới tông sư cảnh. Điều này quả thật rất Bug nha. Bởi
vì bình thường võ tu rất khó tra xét người khác tu vi, chỉ có Tông sư cao thủ,
linh thức phóng ngoại mới miễn cưỡng thăm dò. Hơn nữa cũng chỉ thăm dò được
người có tu vị thấp hơn bản thân, còn gặp phải người tu vi cao hơn, đành bó
tay .com.

“Ta muốn hối đoái”

“Xin mời ký chủ” Viên Viên nhẹ nói, trước mặt hắn thình lình xuất hiện một cái
màn hình các vật phẩm. Các vật phẩm ở đây toàn loại hàng cấp 1, có giá trị
giao động từ 1-1000 điểm. Muốn mở ra loại hình hối đoái cấp hai, cần tích lũy
đủ 1 vạn điểm. Một vạn điểm, cứ để sau đó hãy tích trữ, bây giờ trước tiên cứ
mua đồ trước đã.

Lựa chọn một hồi, hắn quyết định mua ba viên sơ cấp Tăng phúc đan, hai viên sơ
cấp Tẩy tủy đan, mất 3500 điểm, lại tốn thêm 100 điểm mua ít đồ lặt vặt, quần
áo, dầu gội, bàn chải đánh răng, sữa tắm, son phấn cho muội muội…..còn lại
1000 điểm tính để dự phòng lúc cần.

Nhìn qua, Lý Tông nhàn nhạt thở dài, đã không tiêu thì không thấy gì, một khi
đã tiêu pha, thì điểm bao nhiêu cũng hết.


Võ Hoàng Hệ Thống - Chương #11