Ngươi Đi Theo Ta Làm Gì


Người đăng: Philete

Chiều hôm ấy, Lý Tông lên ngựa dứt khoát rời khỏi Hồng Trần khách sạn, để lại
phía sau phức tạp đứng nhìn Liễu Tam nương. Nàng không rõ, thật không rõ ràng
người thiếu niên này tại sao bỗng chốc biến đổi, thành một người khác vậy. Hai
năm trước, lúc được hắn cứu giúp, rồi nhận lời làm khách điếm lão bản, theo
nàng cảm nhận, Lý Đạo Thành là kẻ nhiệt huyết đến điên rồ, nhưng bất tài, vô
dụng mà thôi. Nhưng mà, hôm nay gặp mặt, hắn đã trở nên thần bí cơ trí, đơn
giản xuất tay liền giúp nàng chữa khỏi ám thương, tăng cao tư chất, thậm chí
đột phá đến Tiên thiên hậu kỳ. Triệt để thu phục con ngựa hoang chính nàng về
tay mình. Thật có ý tứ, haha, Lý Đạo Thành thật có ý tứ.

…………………..

Thuận đường dục ngựa hướng nam, tiểu trúc lâm cách nơi đây một thành một trấn
nữa, Lý Tông vốn dĩ tâm tình sảng khoái nên vẫn như cũ trên đường vừa đi vừa
huýt sáo.

“Mã huynh, mã huynh đi nhanh lên nào, ngươi cứ chạy chậm như thế thì ta đến
bao giờ mới về tới nhà đây?”

Hí hí, dưới thân ngựa đen khịt mũi khinh thường, chẳng thèm để ý, vẫn cứ lộc
cộc bước chậm theo nhịp điệu ca khúc, mẹ nó ngươi là mã hay ta là mã giục giục
cái l**.

“Hazz mã huynh, ngươi định tạo phản hay sao?”

“ A..a…Mã huynh, ngươi cứ như thế đi chậm, thì Huyền Thú đan chẳng có mà ăn
đâu?”

Hí! Ngựa đen vừa nghe tên Huyền Thú đan liền bỗng dưng dừng bước, nghiêng đầu
nhìn hắn hai mắt tỏa sáng, khóe miệng nước miếng ròng ròng.

“Mẹ nó!” Lý Tông chửi chó má, thật sự đem dây buộc mình mà. Mấy hôm trước mua
được ngựa tốt, hắn rảnh rỗi sinh nông nổi liền hỏi han Viên Viên xem cái gì
đan dược có thể giúp súc vật khai linh trí tăng sức chiến đấu hay không. Nàng
giới thiệu một lại Huyền Thú đan, mỗi viên 5 điểm tích phân, cho súc vật ăn
vào sẽ dần dần tăng cường khí huyết, khai phá linh trí, thậm chí đột phá Súc
vật giai đoạn trở thành chính thức Huyền thú. Vâng, Lý Tông lúc ấy đang nhiều
tiền, dứt khoát mua trước 10 viên cho ngựa ăn.

Quả đúng như Viên Viên nói, ngựa đen ăn xong đan dược, cơ thể liền cường tráng
khỏe mạnh hơn nhiều, nuốt hết mười viên thuốc,mỗi ngày chạy vài ngàn km không
nói chơi, sức chiến đấu thậm chí ngang ngửa hậu thiên năm tầng. Chỉ có điều
khí huyết tăng lên, linh trí cũng cao, đâm ra lười nhác. Nói cái gì đều bỏ
ngoài tai, đánh đập thì vì nó da dầy thịt béo nên không đau, cuối cùng đành
phải cắn răng mua thêm mấy viên đan dược dụ dỗ, mới chịu nghe lời.

Lý Tông mặt mày khổ sở, than thở trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt
không thể sống nha.

Tức tối vung chân một đạp vào đầu nó. Hí! Ngựa đen đang tý tửng bất ngờ bị
đánh lén, bỗng chốc dựng thẳng người lên lung lay cơ thể, khiến hắn ngã chỏng
vó, thậm chí còn quay lại nhe răng đắc ý thở phì phì.

“Cái con mẹ nó, tao liều mạng với cái con súc sinh nhà ngươi” Lý Tông điên
tiết từ đất bật dậy xông lên muốn cho con ngựa một bài học. Bỗng nhiên phía
sau có tiếng cười nhỏ vui vẻ: “Hì hì hì”

Cả người lẫn ngựa nghi hoặc quay đầu nhìn, liền thấy phía sau thiếu nữ áo vàng
cưỡi trên chích ngựa trắng, đang trố mắt ý cười xem bọn hắn.

Thấy Lý Tông lẫn ngựa đen đều biểu tình giống nhau, thiếu nữ áo vàng nhịn
không được bật cười khanh khách, tiếng cười dễ nghe như chuông bạc.

“Đệt” Lý Tông nhăn nhó, lần này mất hết cả mặt, không khỏi hung dữ trừng ngựa
đen.

“Phì” Ngựa đen thở phì phì, nghiêng đầu qua một bên khinh thường.

“Cô nương cười cái gì vậy?”

“Ha ha tiểu nữ chỉ thấy huynh cùng con ngựa chơi rất vui, haha,
ôi….thật..sự..oa hahaha”

“Vui cái con em ngươi ấy” Lý Tông mặt lúc đen lúc đỏ, phủi trên người bụi bặm
liền nhảy lên ngựa, quất mạnh phóng đi: “Đi trước”

Mất mặt, quá mất mặt, thật sự không còn chỗ để chui. Hắn cắn răng âm thầm thề
từ nay chẳng ngu xuẩn mua dây buộc mình nữa. Ai ngờ, ngựa đen càng chạy càng
chậm, đến cuối cùng liền dừng bước quay đầu.

“Lại làm sao nữa” Lý Tông phàn nàn quay người nhìn theo, thấy thiếu nữ áo vàng
cùng chích ngựa trắng như cũ đủng đỉnh bước phía sau. Lại nhìn xuống nhà mình
ngựa đen khuôn mặt hèn mọn, hai mắt thẳng trừng liền biết ngay điều gì, không
khỏi ngao ngán lẩm bẩm chửi: “Sắc mã”

“Cô nương, sao ngươi còn đi theo ta vậy”

“Thì bởi vì…bởi vì huynh đã cứu ta nha” Thiếu nữ do dự chốc lát liền ấp úng
nói.

“Hazz” Hắn thở dài vuốt trán “ Lúc nãy bọn ta đâu có ý định giúp cô, là bởi vì
tên Tây Môn Lãng kia phá quán đuổi khách, nên mới xuất thủ thôi”

Có điều thiếu nữ lắc đầu, thập phần khẳng định nói: “Không đúng, lúc trước Lữ
thiếu hiệp cùng tên dâm tặc kia đánh nhau sao các ngươi không ngăn cản, rõ
ràng đến khi hắn muốn ra tay với ta, mới xuất thủ….nhất định..nhất định là các
ngươi cố ý cứu ta”

“Hazza, cho dù bọn ta thực sự cứu cô đi nữa, nhưng muốn bám theo, cô nương
ngươi nên đi cùng Liễu đại tỷ, đi theo ta làm chi” Lý Tông chỉ hận rèn sắt khó
thành thép giang hai tay nói.

“Hừ ta thấy được, người là do huynh giết, mà Hồng Trần khách sạn lão bản rõ
ràng nghe lời huynh, nên cứu giúp ta vị kia đại tỷ, cũng là do huynh sai
khiến, cho nên huynh mới là người cứu ta”

“Hắc, đoán gì đoán non” Lý Tông bĩu môi, giục ngựa đi tiếp.

“Hừ huynh đứng lại” Thiếu nữ áo vàng thấy hắn bỏ đi, dậm chân hô.

“Không rảnh” Mỹ nữ tuy hắn thích, nhưng thứ nhất không quen, thứ hai hắn còn
muốn nhanh chóng về nhà, đâu rảnh rỗi cùng nàng dây dưa. Chỉ có điều ngựa đen
càng đi càng chậm chạp, phía sau ngựa trắng chốc lát liền đuổi tới.

“Cô nương, sao còn đuổi theo nữa?”

“Ai thèm đi với huynh, từ đây đến Hổ Bá thành chỉ có một con đường, ta đến đó
thăm người quen, chứ huynh nghĩ mình là ai, mà ở đó còn tưởng bở, òe.

Thiếu nữ giục ngựa vượt qua hắn, còn đáng yêu xông hắn làm cái mặt quỷ.

Hí hí, chỉ là hắc mã vừa thấy chích ngựa trắng liền hưng phấn vô cùng, co chân
cắm cúi đuổi theo, khiến Lý Thông sững sờ nửa ngày mới hiểu rõ nguyên nhân.
Thì ra từ buổi chiều đến giờ nó đi chậm, là bởi vì mê luyến sắc đẹp của ngựa
trắng, nên cố ý hãm tốc độ “Mẹ nó….đúng là trọng sắc khinh chủ mà”

Lý Tông thở dài, dục ngựa lên cùng thiếu nữ chạy song song, đoạn đường đến Hổ
Bá thành còn khá dài, có mỹ nữ bồi tiếp càng vui vẻ. Hai người dù sao đều trẻ
tuổi, bản thân hắn còn mồm miệng linh hoạt, nên chẳng mấy chốc đã thân quen.
Hỏi ra mới biết nàng tên Lưu Hồng Nhan, chính là con gái duy nhất của trang
chủ Ngân kiếm sơn trang Lưu Hùng. Hôm trước sơn trang bị người diệt môn, nàng
đang du ngoạn nơi xa nên may mắn thoát nạn. Hay tin người nhà bị giết, nàng
lặn lội ngày đêm trở về, đến nơi sơn trang đã thành một đống phế tích. Nghi
ngờ hung thủ là Thanh Phong phái, lại nghĩ tới hiện tại bản thân đơn độc, nên
quyết định tới Hổ Bá thành tìm kiếm nàng thúc thúc, Bang chủ Bá Hổ bang Vương
Bá Hải nhờ giúp đỡ điều tra hung thủ.

Biết được nàng thân phận, Lý Tông không khỏi cảm thán đồng tình, lại nghĩ Bá
Hổ bang chẳng phải cái gì tốt đẹp thế lực, liền động lòng khuyên nhủ. Chỉ có
điều bị nàng từ chối, hắn cũng chẳng nói thêm cái gì, hai người nhiều nhất bèo
nước gặp nhau nếu nàng đã quyết tâm hắn cũng không cưỡng cầu thêm nhiều. Đổi
lại nếu nàng là của mình người thân thiết, dù trói hắn cũng không để nàng ngu
ngốc như vậy đi vào hang cọp, nhưng sự đời đâu thể chu toàn nha.

…………………

Một ngày sau, hai người rốt cuộc qua Hổ Bá thành.

“Lưu cô nương vẫn quyết định đi Bá Hổ bang hay sao?” Lý Tông nhíu mày hỏi thêm
nàng lần nữa.

Lưu Hồng Nhan, khuôn mặt ảm đạm, có chút ưu thương nói: “Vâng Lý đại ca, tiểu
muội hiện, tại cô đơn không nơi để đi, chỉ còn Vương thúc thúc là quen biết,
có thể nhờ cậy, nên đã quyết định. Cảm ơn Lý đại ca mấy hôm nay chiếu cố.

“Ừm, như vậy xin chúc cô nương thượng lộ bình an, mau tìm kiếm được hung thủ
báo thù”

“Chúc Lý đại ca nhanh chóng về nhà, hội họp cùng người thân”

“Tái kiến” Lý Tông giục ngựa tạm biệt, để lại sau lưng Lưu Hồng Nhan thất lạc
cười nhạt nhòa.


Võ Hoàng Hệ Thống - Chương #10