Sơ Nhập Giang Hồ (2)


Người đăng: superboy

Vài ngày sau, một thiếu niên mặc đạo bào màu xanh, lưng đeo một thanh kiếm,
miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó thong thả đi trên con đường mòn hướng về Dương
Châu. Người này không ai khác chính là Lục Phong.

Mấy ngày trước, Tiêu Dao Tử nhận được thư của đại đệ tử Vu Hành Vân, trong thư
Vu Hành Vân nhắc đến chuyện các bang phái phụ thuộc đang xảy ra bạo động, có ý
muốn phản bội, thoát ly khỏi phái Tiêu Dao, cho nên Tiêu Dao Tử cử Lục Phong
đến trợ giúp sư tỷ, một mặt là muốn Lục Phong xông xáo giang hồ, mài dũa bản
thân, một mặt là muốn Lục Phong gặp mặt Vu Hành Vân, bởi vì Vu Hành Vân vẫn
luôn ở bên ngoài làm người đại biểu cho phái Tiêu Dao, thu phục hơn ba mươi
bang phái bên ngoài, hàng năm cung cấp tiền cũng như nhu yếu phẩm cho Trường
Xuân Cốc, chỗ ở của Tiêu Dao Tử.

Lục Phong lâu ngày chưa xuống núi, hằng ngày tuy tiếp xúc với sư phụ và hai vị
sư muội đều là mĩ nhân hiếm có, nhưng lâu ngày không ra ngoài cũng cảm thấy
khó chịu, vì vậy lần ra ngoài này, hắn rất vui vẻ.

Vốn Lục Phong cũng muốn tìm một con ngựa để đi cho đỡ mệt, nhưng Tiêu Dao Tử
lại không cho phép. Bà ta muốn Lục Phong vừa đi vừa tu luyện, cho nên Lục
Phong vừa đi vừa sử dụng khinh công, hoặc dùng Lăng Ba Vi Bộ, tốc độ ngược lại
nhanh hơn đi ngựa mấy lần.

Hắn đến chỗ này cảm thấy cảnh quan rất đẹp, cách thành Dương Châu cũng không
còn xa nữa cho nên thả chậm cước bộ, vừa đi vừa ngắm cảnh, thư giãn.

Bỗng, từ phương xa có tiếng vó ngựa vang lên, lát sau, trước mặt Lục Phong
xuất hiện một đôi nam nữ cưỡi hai con tuấn mã chạy nhanh về phía hắn, đến
trước mặt hắn thì hai người kia dừng lại. Cô gái kia liền nhảy xuống ngựa,
thân thủ khá nhanh, kỵ thuật không tồi.

Cô ta rút đao trên tay, chỉ về phía Lục Phong quát lớn:
- Tên đạo sĩ kia! Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đây,
nộp tiền mãi lộ!

Nghe cô gái kia nói vậy, Lục Phong liền buồn cười. Liếc mắt đánh giá một chút.
Cô gái này ngực nở eo thon, mặc một bộ váy áo đen bó sát người để lộ thân hình
cân đối, đầu đội một chiếc nón lá, mang khăn che mặt, ánh mắt rất sáng mang
theo vài phần ngây thơ đanh đá.

Người còn lại là một nam nhân, cũng mặc bộ đồ đen bó sát, có vẻ là đồng phục
của tổ chức nào đó. Người này không che mặt để lộ gương mặt khá điển trai, có
vài phần thật thà chất phác. Nghe cô gái kia nói, Lục Phong chưa phản ứng gì
thì người này đã kéo tay cô gái kia lại nói:
- Sư muội, đừng nghịch nữa, nếu để sư phụ biết muội trốn ra ngoài làm bậy như
vậy thì chúng ta không xong rồi!

Cô gái kia nghe thấy sư huynh nói vậy cũng có chút do dự nhưng chỉ trong chốc
lát, cô ta lại quát:
- Huynh sợ thì đi về đi! Lần này ta nhất quyết phải cho ông ấy biết ta không
phải bình hoa trang trí cho đẹp.

Đoạn, cô ta quay sang nói với Lục Phong:
- Ngươi còn không mau nộp hết tiền của trong người ra đây? Có muốn mạng nữa
hay không?

Lục Phong cười cười nhìn cô gái, trong lòng cảm thấy có chút thú vị. Hắn đưa
tay ôm quyền nói:
- Vị cô nương này, tại hạ chỉ là một đạo sĩ nghèo, trên người cũng không có
tiền, chỉ có mỗi tấm thân này, cô nương có muốn lấy hay không?

Cô gái kia nghe vậy đỏ mặt nói:
- Tên đạo sĩ háo sắc nhà ngươi đừng hòng lừa ta. Bộ quần áo trên người ngươi
làm từ tơ lụa thượng hạng, lưng lại đeo trường kiếm đính đá quí không dưới năm
mươi lượng còn bảo không có tiền! Được, nếu ngươi đã không muốn mạng thì ta sẽ
thành toàn cho ngươi.

Nói đoạn, cô gái liền dùng đao đâm về phía Lục Phong. Lục Phong nào ngờ cô gái
nói động thủ là động thủ ngay, nhưng võ công hai người cách nhau quá xa, cô
gái kia làm sao có thể thương tổn hắn.

Chỉ thấy Lục Phong ngả người về phía sau, thân mình tự động lui về sau hai
bước tránh thoát một đao của cô gái. Tiếp đó, hắn xoay người vung tay đánh vào
sống đao. Chỉ nghe ‘đang!’ một tiếng, trường đao đã bay khỏi tay cô gái.

Cô gái kia chỉ càm thấy bàn tay tê rần, bị chấn lùi về sau ba bước. Biết gặp
phải cao thủ, cô gái kia không nói thêm lời nào vội chạy lùi về nhảy lên ngựa
định bỏ trốn. Người nam tử kia thấy vậy cũng vội vàng nhảy lên ngựa.

Nhưng Lục Phong nào dễ bắt nạt như vậy, muốn cướp là cướp, muốn đi là đi sao.
Chỉ thấy tốc độ của Lục Phong bỗng tăng lên mấy lần, hắn dùng Lăng Ba Vi Bộ
chạy nhanh đến chỗ hai người, đưa tay điểm huyệt. Hai người kia vừa lên lưng
ngựa đã cảm thấy toàn thân cứng ngắc, không cử động được. Biết không thể
thoát, tên nam tử kia cười cười nói với Lục Phong:
- Vị huynh đài này, xin tha cho chúng ta một lần. Sư muội ta chỉ là nhất thời
nghịch ngợm, cũng không có ý muốn hại ngươi. Nếu ngươi tha cho chúng ta thì
chúng ta nguyện bồi thường…

Nam tử kia chưa nói xong, Lục Phong đã đưa tay ngăn lại:
- Nào có chuyện dễ như vậy, các ngươi tự nhiên đến đánh cướp ta, đánh không
lại lại dở trò van xin, nhìn ta dễ bị lừa vậy sao?

Đoạn, hắn quay người nhìn về phía cô gái kia, ánh mắt tỏ ra vẻ háo sắc. Thấy
vậy, cô gái kia không khỏi hốt hoảng nói:
- Tên đạo sĩ khốn khiếp, ngươi định làm gì? Ta nói cho ngươi biết, cha ta là
trại chủ Tần gia trại, nếu ngươi dám làm gì, cha ta sẽ không để yên cho ngươi
đâu!

Nghe vậy, Lục Phong cười ha hả nói:
- Ha ha ha, chỗ này đồng không mông quạnh, chỉ có ba chúng ta. Ta chỉ cần
giết hai người các ngươi rồi hủy thi diệt tích, sau đó bỏ trốn thật xa, ta
không tin cha ngươi có thể làm gì được ta.

Đoạn, hắn dần dần tiến về phía cô gái. Cô gái hoảng loạn hét to:
- Đừng qua đây, đừng qua đây. Nếu ngươi đi tiếp ta sẽ cắn lưỡi tự sát!

Cô gái đúng thật nói là làm, vừa thấy biểu hiện định cắn lưỡi, Lục Phong đã
dùng niệm lực phong tỏa cô gái kia, đoạn, hắn xông tới ôm cô gái xuống ngựa
nói:
- Cô bé ngốc này, ta chỉ đùa một chút thôi, không cần phải làm thật vậy chứ!

Lúc này mặt của hai người gần như chạm vào nhau, cô gái nhìn thấy gương mặt
tuấn tú của Lục Phong, hơi thở nam tính ập tới khiến cô không khỏi tim đập
nhanh hơn mấy phần. Nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy toàn thân như bị gì trói
lại, muốn động một chút cũng không được, chỉ đành nằm yên, dùng ánh mắt thay
lời muốn nói.

Nam tử kia thấy Lục Phong ôm sư muội mình như vậy, trong lòng không thoải mái
liền hét to:
- Ngươi mau thả sư muội ta ra, đừng làm hại cô ấy!

Lục Phong cũng cảm thấy mình đùa có chút hơi quá, suýt nữa thì làm con gái nhà
người ta phải cắn lưỡi tự tử, cũng không ngờ cô nương này lại cương liệt như
vậy. Hẳn thả cô gái ra, đưa tay giải huyệt đạo cho hai người rồi nói:
- Yên tâm đi, ta là chính nhân quân tử, sẽ không làm hại các ngươi. Ta thấy
các ngươi cũng không hẳn là kẻ xấu, cô nương này cũng chỉ là nhất thời ham
chơi, ta không tính toán làm gì. Nhưng nếu để ta biết các ngươi còn làm chuyện
cướp giật nữa thì đừng trách ta không khách khí.

Thấy Lục Phong dễ nói chuyện như vậy, nam tử kia cũng chắp tay nói:
- Đa tạ vị huynh đài đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với chúng ta. Phải
rồi, ta là Tần Phương, sư muội ta là Tần Hồng Miên, chúng ta là người của Tần
gia trại, xin hỏi cao danh quý tánh của huynh đài.

Tần gia trại này Lục Phong cũng biết, nghe tên có vẻ như là một sơn trại của
bọn cướp nhưng thực ra không phải. Đây là một thôn xóm chuyên làm nghề bảo
tiêu, người trong thôn phần lớn đều họ Tần cho nên gọi là Tần gia trại. Trại
chủ là Tần Công, trước là một hộ vệ trong hoàng cung, sau khi về hưu thì về
quê lập ra một tiêu cục, nhưng ông ta lại không muốn gọi là Tần gia tiêu cục
mà lại đặt tên là Tần gia trại, kể ra cũng là một kẻ kỳ quái.

Lục Phong nghe Tần Phương nói vậy cũng chắp tay đáp:
- Không dám, ta tên là Lục Phong, đạo hiệu Vô Nhai Tử, rất vui được gặp các
ngươi.

Tần Phương cười cười nói:
- Không đánh thì không quen, chúng ta cũng coi như là có duyên, chi bằng kết
làm bằng hữu.

Lục Phong cũng vui vẻ đáp:
- Được, vậy chúng ta làm bằng hữu.

Đoạn hai người vỗ vai nhau cười ha hả. Cuộc sống chính là như vậy, có những
người gặp nhau đã có thể làm bằng hữu, nhưng cũng có người dù quen biết lâu
năm nhưng mãi cũng chỉ là kẻ xa lạ, nhân sinh vô thường.

Cô gái tên Tần Hồng Miên thấy hai người như vậy dù trong lòng khó chịu nhưng
cũng không nói thêm lời nào. Ai bảo đánh không lại người ta. Tần Phương nói:
- Hôm nay được quen biết Lục huynh đệ quả là may mắn của ta. Đi! Ta mời ngươi
đi uống rượu!
- Được! Hôm nay ta cũng rất vui, chúng ta đi uống một trận cho thật đã!

Đoạn, Tần Phương tung mình lên ngựa, Tần Hồng Miên cũng lên ngựa. Tần Phương
quay người lại nói với Lục Phong:
- Nếu Lục huynh không ngại có thể cưỡi cùng ngựa với ta.

Nghe vậy, Lục Phong xám mặt lại. Dù biết Tần Phương có ý tốt nhưng kiểu diễn
đạt của hắn lại dễ khiến cho người khác hiểu nhầm, mà Lục Phong lại không
thích điều này cho lắm, hắn nói:
- Không cần đâu, ta đi bộ còn nhanh hơn các ngươi ấy chứ, yên tâm đi!

Nghe thế, Tần Phương có chút do dự, định xuống ngựa cùng đi bộ với Lục Phong.
Lúc này Tần Hồng Miên vốn không nói gì bỗng nói:
- Ta biết ngươi võ công cao cường nhưng không biết khinh công thế nào, ngươi
đã nói như vậy thì thử một chút đi!

Nói đoạn, nàng thúc ngựa chạy nhanh về phía trước. Tần Phương thấy sư muội như
vậy có chút áy náy, hắn sợ sư muội nhân cơ hội này tách rời bản thân, như vậy
sẽ không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ sư muội mà sư phụ giao cho. Vì thế hắn
không thể không xin lỗi Lục Phong một tiếng, vội vàng thúc ngựa đuổi theo Tần
Hồng Miên.

Lục Phong chỉ cười cười, cũng không có ý trách hai người. Hắn vận chuyển nội
lực truyền vào hai chân, thi truyển Lăng Ba Vi Bộ chạy theo hai người, tốc độ
cực nhanh lại xuất trần phiêu dật, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp Tần Phương
và Tần Hồng Miên.

Lúc này Tần Hồng Miên đưa mắt kinh ngạc nhìn Lục Phong bắt gặp nụ cười của hắn
vội ngoảnh mặt tránh đi, trong lòng nói thầm: “Tên đạo sĩ háo sắc này cũng
thật là đẹp trai…”


Võ Hiệp Du Ký - Chương #4