Sơ Nhập Giang Hồ (1)


Người đăng: superboy

Đó là một đêm sau khi Lục Phong bái Tiêu Dao Tử làm sư phụ được tầm 2 năm.
Trong hai năm này, tuy đã đọc không ít sách trong kho tàng phái Tiêu Dao nhưng
theo suy đoán của Lục Phong thì hắn phải mất ít nhất 30 năm nữa mới có thể đọc
thuộc hết số sách còn lại, đó là chưa kể thời gian để suy ngẫm và luyện tập võ
công. Hắn thực sự có hơi nản lòng.

Trong lúc đang than thở, vừa đi vừa hít thở không khí trong lành, thư giãn đầu
óc, hắn bỗng nhận ra một việc không hề bình thường, đó là mặt trăng!

Mặt trăng hôm nay lớn hơn hẳn! Nó to, tròn, ngập tràn ánh sáng êm dịu mà huyền
bí, đi dưới ánh trăng khiến cho Lục Phong cảm giác hết sức dễ chịu. Mặt trăng
lớn đến mức khiến cho Lục Phong cảm thấy chỉ cần đưa tay ra là nắm được nó
vậy.

Lục Phong chợt nghĩ đến một điều, một truyền thuyết về người khai phá võ đạo
toàn liên bang, Võ Nguyên Võ Tôn Lạc Long.

Theo truyền thuyết kể lại, sở dĩ Võ Nguyên Võ Tôn phát hiện ra cách khai phá
tiềm năng thân thể ngoài việc ông ta là một siêu cấp thiên tài ra thì còn do
một nguyên nhân khác. Đó là một thiên thạch rơi xuống liên bang khiến cho bầu
khí quyển liên bang hoàn toàn bị thay đổi. Thiên thạch đó mang lại cho toàn
liên bang một điều kiện cần thiết để khai phá tiềm năng thân thể, nguyên khí.

Nguyên khí là một dạng năng lượng tồn tại trong bầu khí quyển sau khi thiên
thạch rơi xuống liên bang, hay nói đúng hơn là chính viên thiên thạch đó là
nguồn cội của nguyên khí.

Theo những nguồn tin tức không chính thức, thiên thạch đã rơi xuống ngay gần
quảng trường Lôi Đình, nơi mà thiếu niên Lạc Long say mê võ thuật từ nhỏ đang
một mình luyện tập. Ông ta cũng chính là người đầu tiên đến gần thiên thạch.
Từ đó, một cậu bé mê võ bình thường bỗng trở thành siêu cấp thiên tài, nhanh
chóng trở thành đệ nhất võ đạo tông sư, khai phát ra một thời đại mới cho toàn
nhân loại liên bang.

Không ai biết ông ta đã gặp phải kỳ ngộ gì nhưng phần lớn mọi người đều chắc
chắn một chi tiết, đó chính là ngày thiên thạch rơi xuống, mặt trăng bỗng trở
nên to lớn hơn bình thường rất nhiều và người ta gọi hiện tượng đó là Siêu
Trăng!

Hôm nay cũng là ngày có Siêu Trăng, ánh mắt Lục Phong co rụt lại, bởi vì hắn
bỗng thấy một tia sáng như một ngôi sao chổi bay về phía mình. Hắn hốt hoảng
muốn tránh né, nhưng không hiểu sao có một sức mạnh nào đó ngăn hắn lại. Hắn
không thể di chuyển được một bước nào.

Vật thể kia ngày càng đến gần nhưng Lục Phong vẫn đứng đơ ra như một pho
tượng. Nhiệt lượng từ vật thể tỏa ra khiến quần áo hắn bị thiêu rụi, tan thành
từng mảnh tro tàn bay đi theo gió. Nhưng điều kì lạ lại là cơ thể hắn không hề
mảy may thương tổn.

Hắn cứ đứng đó, đợi chờ sự hủy diệt, hoặc cũng có thể là sự tái sinh!

Hắn nhắm mắt lại, phó mặc cho số phận. Lúc này hắn nhận ra mình không còn là
một Võ Tôn tràn đầy quyền lực và sức mạnh, chỉ cần dựa vào tu vi của bản thân
mà hủy thiên diệt địa nữa, bây giờ hắn chỉ là người bình thường. Hắn khao khát
lực lượng, lực lượng có thể giúp hắn chống lại vận mệnh hay cao hơn là nắm vận
mệnh trong tay.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể đứng yên đón nhận tất cả!

Vài phút sau, hắn không còn cảm thấy sức nóng nữa, hắn mở mắt ra, trong lòng
hắn bỗng có một sự vui mừng, sung sướng, thoải mái không nói nên lời, hắn
không chết!

Hắn tò mò nhìn xung quanh. Trên mặt đất bên trái là một cái hố to, lực va đập
không hề ảnh hưởng đến hắn. Dưới hố là một viên ngọc bảy màu lấp lánh liên tục
lóe lên ánh sáng ma mị. Lúc này hắn không biết con mắt của hắn khi tiếp xúc
luồng ánh sáng này cũng liên tục lấp lóe màu lục sắc, chính là thiên phú thiên
nhãn của hắn lúc trước, nhưng hắn lại nhận ra một việc, đó chính là nguyên
khí, nguyên khí phát ra từ viên ngọc bảy màu kia. Hắn trở nên sung sướng đến
mị người, bởi hắn biết, có nguyên khí cũng tức là hắn có thể tu luyện khai phá
thân thể, có thể nhanh chóng trở lại thành Võ Tôn bề nghễ thiên hạ.

Trong cơn sung sướng đến tột cùng, hắn không kìm được ngửa mặt lên trời cười
lớn rồi bỗng ngất lịm đi, bởi viên ngọc kia đã hóa thành một luồng sáng bắn
thẳng vào mi tâm của hắn...

Ba ngày sau, Lục Phong tỉnh lại, hắn giải thích qua loa về việc mình bị ngất
đi, nói là mình do đọc quá nhiều sách nên bị suy nhược. Tuy không tin tưởng
lắm nhưng Tiêu Dao Tử cùng hai cô bé Lý Thu Thủy và Lý Thương Hải cũng không
hỏi han gì thêm.

Ba ngày trước, lúc thầy trò Tiêu Dao Tử vừa lên huyện thành mua sắm ít đồ dùng
sinh hoạt, trở về thì đã thấy Lục Phong nằm ngất xỉu trên đám cỏ trong sơn
cốc. Họ liền đưa Tiêu Dao Tử về phòng, chăm sóc ba ngày mới tỉnh. Mấy người
vốn cho rằng Lục Phong vẫn chưa tu luyện võ công thấy hắn bị suy nhược đến
ngất đi như vậy thì nên nghỉ ngơi mấy ngày rồi tiếp tục đọc sách, nhưng hắn
không chịu bởi hắn bỗng phát hiện sau khi mình tỉnh dậy, đầu óc minh mẫn dị
thường. Hắn vội xin phép sư phụ, chào mấy vị sư muội rồi nhanh chóng trở về
hang núi.

Mở mấy cuốn sách đang đọc dở ra, hắn nhận ra rằng mình đã trở thành một siêu
cấp thiên tài, chỉ cần nhìn qua là đã nhớ kĩ nội dung trong sách, thậm chí là
đã có thể lý giải được một số câu khẩu quyết cực kỳ khó hiểu mà trước đó hắn
có nghĩ thế nào cũng không ra được.

Vậy là chỉ trong vòng 3 tháng sau, hắn đã đọc thuộc hết tất cả sách trong kho
tàng, hắn dành tiếp 3 tháng để suy ngẫm, lý giải trước khi bắt đầu tu luyện.
Trong 3 tháng này, hắn cũng phát hiện mình có được Niệm Lực.

Niệm Lực là một dạng siêu năng lực có được khi khai phá thân thể. Khi đạt đến
cấp Tông Sư, võ đạo sẽ gặp phải một tầng bình chướng, khó mà có thể đi lên,
nhưng nếu đột phá được tầng bình chướng này, kẻ đó sẽ không chỉ nâng tầm võ
đạo, đạt đến Đại Tông Sư mà còn khai phát ra được một siêu năng lực tiềm ẩn
trong cơ thể. Có người có thể điều khiển hỏa diễm, có người điều khiển nước,
kẻ phát ra lôi điện, có kẻ lại tàng hình, thân thể cứng như sắt thép, tốc độ
nhanh như tia chớp, khả năng hồi phục cực nhanh, thôi miên, bay...muôn hình
vạn trạng. Nhưng siêu năng lực mạnh mẽ nhất, toàn năng nhất lại chính là Niệm
Lực.

Niệm Lực không chỉ tăng cường trí thông minh của bản thân mà còn có thể tác
động lên môi trường bên ngoài. Nếu có đủ Niệm Lực, ngươi có thể làm bất cứ
chuyện gì, dời non lấp biển, thiên biến vạn hóa, điều khiển mọi vật, thậm chí,
sáng tạo thế giới.

Trong lịch sử dài dằng dặc của liên bang, không ít thiên tài đã đạt đến trình
độ Đại Tông Sư, xuất hiện hàng nghìn hàng vạn siêu năng khác nhau nhưng Niệm
Lực lại chỉ mới xuất hiện ở một người duy nhất, Võ Nguyên Võ Tôn Lạc Long.

Những năm tiếp theo, hắn tiếp tục tu luyện cả võ công và khai phá thân thể.
Nhờ có Niệm Lực, võ công của hắn không chỉ đạt đến cảnh giới Siêu Nhất Lưu cao
thủ mà khai phá thân thể cũng đã đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư, hai vị sư muội
đã không còn là đối thủ của hắn từ lâu.

Mấy năm trôi qua, hắn từ hình hài một thiếu niên 15 tuổi ngây thơ, thanh tú
trở thành một thanh niên tầm 20 tuổi tràn đầy nét nam tính, thân thể cơ bắp
săn chắc nhưng vẫn cân đối mỹ quan, gương mặt trở nên chính chắn, nhìn vào
khiến cho người ta có cảm giác tin tưởng. Đặc biệt là cặp mắt màu lục, mái tóc
màu bạc lại khiến cho người ta có cảm giác mị hoặc, mê mẩn trong vô thức.

Hai vị sư muội đang tuổi xuân, lại ít tiếp xúc với đàn ông con trai tất nhiên
không thể kiềm chế được mà yêu thích vị sư huynh Vô Nhai Tử này. Không chỉ hai
cô nương trẻ tuổi, ngay cả Tiêu Dao Tử đã trải qua nhiều năm phong sương giang
hồ, gặp không biết bao nhiêu mỹ nam, soái ca nhưng dù sao vẫn là xử nữ, cũng
không nhìn được đỏ mặt khi thấy cơ thể hoàn mỹ của Lục Phong lúc hắn tắm dưới
thác nước.

Một ngày đẹp trời, Tiêu Dao Tử bỗng gọi Lục Phong vào phòng, nói:
- Vô Nhai, tình hình đọc sách của con thế nào?

Lục Phong vốn không muốn làm người khác kinh hãi vì tốc độ học tập của mình
cho nên vẫn luôn che dấu việc mình đã đọc xong cả kho sách và tu vi của mình.
Nhờ vào công pháp che dấu đặc thù của liên bang mà ngay cả Tiêu Dao Tử cũng
không phát hiện ra được tu vi thực sự của hắn.
- Thưa sư phụ, con đã đọc thuộc được hết phần Võ Kinh, còn lại Hồn Kinh vẫn
chưa thể nào thuộc được.

Tiêu Dao Tử kinh ngạc, không ngờ Lục Phong lại có thể nhanh chóng đọc thuộc số
sách kia như vậy, liền nói:
- Ồ, như vậy là đã tốt lắm rồi! Không hổi là đồ đệ của ta! Bây giờ ta sẽ kiểm
tra con một chút về Võ Kinh!
- Mời sư phụ cứ hỏi!
- Được, con đọc Bắc Minh Thần Công cho ta nghe xem!
- Vâng, thưa sư phụ! Trang Tử Tiêu Dao Du có viết: " Ở tận cùng phía bắc có
ao tối, đó chính là ao trời. Trong ao có cá lớn, vài nghìn dặm không nhìn thấy
cá bao giờ. Nếu như nước tích không đủ thì không có sức mang nổi thuyền lớn.
Đổ một chén nước vào chỗ trũng, lấy cái lá cỏ làm thuyền thì được, còn lấy cái
chén làm thuyền thì không xong vì nước nông mà thuyền quá lớn. Bản phái võ
công cũng chẳng khác, yếu quyết đầu tiên là tích súc nội lực. Nội lực đầy đủ
rồi, võ công trong thiên hạ ta đều dùng được, khác gì biển bắc, thuyền lớn
thuyền nhỏ đều chở được, cá lớn cá nhỏ đều dung được. Cho nên nội lực là gốc,
chiêu số là ngọn"."Bắc Minh thần công lấy nội lực của thiên hạ làm của mình.
Nước lớn biển Bắc không phải tự nhiên mà có.."
- Trang đầu tiên của Bắc Minh Thần Công là Thủ Thái Âm Phế Kinh: “Người đời
luyện công đều đi từ Vân Môn đến Thiếu Thương, phái Tiêu Dao ta lại đi ngược
lại, đi từ Thiếu Thương trở về Vân Môn, ngón tay cái vừa chạm vào người khác,
nội lực của người liền chảy vào thân thể mình, tới tận các huyệt. Nếu như nội
lực kẻ địch mạnh hơn ta, tức là biển chảy ngược vào sông hồ, cực kỳ hung hiểm,
phải hết sức cẩn thận”. "Nội công của bản môn ngược với các môn phái khác,
những ai từng tu tập nội công thì phải quên hết những gì đã học để chuyên tâm
tu tập công phu mới, nếu như lẫn lộn với nhau thì 2 công phu chống trọi mà lập
tức thổ huyết điên cuồng, các kinh mạch bị phế, cực kỳ hung hiểm."
- "Thủ Thái Âm Phế Kinh và Nhâm Mạch là cơ sở của Bắc Minh Thần Công, trong
đó huyệt Thiếu Thương ở ngón tay cái và huyệt Đản Trung ở giữa 2 vú là nơi
quan trọng nhất, 1 đằng thu vào, 1 đằng chứa lấy. Con người có Tứ hải, dạ dày
là biển chứa nước và thức ăn, Xung Mạch là biển của 12 kinh, Đản Trung là biển
chứa khí, còn óc não là biển chứa tuỷ. Ăn uống chứa vào dạ dày thì trẻ sơ sinh
cũng biết, nhưng người ta ăn uống thì chỉ không quá 1 ngày đã phải thải ra
ngoài. Ta thu nội lực nhiều ít đều giữ lại không hề tiết ra, càng tích trữ
càng nhiều, chẳng khác gì ao trời Bắc Minh đủ cho cá cô dài nghìn dặm vùng
vẫy... "
Nghe xong Lục Phong đọc thuộc, Tiêu Dao Tử cũng không khỏi gật đầu hài lòng.
- Được! Rất tốt! Không phụ lòng dạy bảo của ta! Hôm nay ta gọi con đến đây,
một là xem con học tập đến mức nào, thứ hai là muốn con đến thành Dương Châu,
giúp đỡ Đại sư tỷ Vu Hành Vân của con một số việc...


Võ Hiệp Du Ký - Chương #3