Bái Nhập Phái Tiêu Dao


Người đăng: superboy

Trong một sơn cốc u tĩnh, hai cô bé tầm 10, 11 tuổi đang cùng nhau hái nấm,
hai cô bé này giống nhau đến kỳ lạ, thứ có thể phân biệt hai người là một
trong hai người có má lúm đồng tiền và một nốt ruồi dưới mắt phải.


  • Thương Hải, hái đủ rồi đấy, chúng ta về thôi kẻo sư phụ đợi!

  • Vâng! Tỷ tỷ!

Hai cô bé vui vẻ mang theo hai giỏ nấm đầy đi theo con đường mòn quen thuộc,
hai bên là hai hàng hoa tươi đủ với đủ các loại hoa đầy máu sắc khiến người ta
hoa cả mắt. Bỗng cô em tên Thương Hải hô lên:


  • A! Tỷ tỷ! Đằng kia hình như có người kìa!

Chỉ thấy trên đám cỏ xa xa, có một thân ảnh mờ mờ hình người nằm bất động. Hai
chị em vội vàng chạy đến gần. Đây là một thiếu niên tầm 15, 16 tuổi, quần áo
rách nát đến không còn hình thù gì để lộ ra làn da hồng hào, mịn màng. Điều
đặc biệt là tóc của thiếu niên này lại có màu bạc trắng, có thể gọi là bạch
phát hồng nhan. Gương mặt thiếu niên này tuy không quá đẹp trai nhưng lại có
sức cuốn hút kỳ dị khiến trái tim hai chị em không khỏi loạn nhịp một cách khó
hiểu.

Cô chị cúi người xuống nắm tay thiếu niên bắt mạch. Chỉ thấy mạch tượng của
thiếu niên vô cùng bình thường, hô hấp mạnh mẽ, ổn định, không hề có dấu hiệu
bệnh trạng, nhưng cho dù gọi như thế nào thiếu niên cũng không tỉnh. Hết cách,
hai chị em đành dìu thiếu niên trở về ngôi nhà tre mà sư đồ các cô ở để cho sư
phụ ra tay.

Nhìn hai cô nương có vẻ liễu yếu đào tơ nhưng lại dìu chàng thiếu niên đi trên
sơn cốc gập ghềnh một cách đơn giản, không hể có chút mệt nhọc nào, từ đó có
thể thấy hai cô bé tuy nhỏ tuổi nhưng đã có một thân võ nghệ không tầm thường.

Mấy ngày sau, Lục Phong tỉnh lại. Hắn nhỡ rõ thời khắc trước khi mất đi tri
giác, hắn đã thi triển Kỳ Lân Chỉ đánh vỡ hư không, rơi vào một khoảng thời
không vô định. Quá trình xuyên không khiến linh hồn hắn bị chấn động, rơi vào
hôn mê. Không chỉ vậy, hậu quả từ việc sử dụng Kỳ Lân Chỉ cũng khiến hắn từ
một Võ Tôn trở lại thành một người bình thường, một lần nữa tu luyện lại từ
đầu.

Hắn đứng dậy nhìn xung quanh. Chỉ thấy đây là một căn phòng nhỏ được làm từ
trúc, sắp xếp rất gọn gàng, ngửi mùi hương thoang thoảng còn lưu lại là có thể
biết được đây là phòng của một cô gái.

Trong lúc quan sát căn phòng, Lục Phong vô tình nhìn vào chiếc gương bằng đồng
thau được treo trên vách tường, một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện
lên trong mắt hắn. Đây rõ ràng là bộ dáng lúc 15 tuổi của ta, chỉ là sao tóc
ta lại trở thành màu trắng, mắt ta cũng trở thành bình thường, không còn Thiên
Nhãn nữa, chẳng lẽ là do xuyên không? – Lục Phong thầm nghĩ.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một cô bé xinh xắn thắt hai bím tóc xuất hiện trước
cửa. Vừa thấy Lục Phong, cô bé đã reo lên vui mừng:


  • Ca ca tỉnh rồi! Sư phụ giỏi thật!

Hóa ra là sư phụ của hai cô bé ở trong ngôi nhà trúc bên cạnh nghe thấy tiếng
động phát ra, đoán được Lục Phong tỉnh lại liền bảo cô bé này sang đưa hắn đi
gặp mặt. Lục Phong biết việc đó thầm kinh hãi.

Ở thời đại của hắn, võ lực được khai phá rất sâu, dời núi lấp biển cũng không
phải là chuyện viển vông, kẻ đạt đến Võ Tôn như hắn thậm chí có thể một chiêu
hủy diệt cả một quốc gia cỡ trung, sức mạnh, sức phá hoại đều đạt đến cực
đỉnh, nhưng việc có thể nghe được tiếng động từ khoảng cách như vậy lại rất
khó. Ngũ giác của một Võ Tôn so với ngũ giác của người bình thường cũng không
mạnh hơn là bao nhiêu, hoàn toàn không thể nghe được tiếng động từ xa như vậy,
trừ phi có thiên phú dị bẩm hoặc kích hoạt siêu năng về thính giác.

Mà theo hắn thấy, thế giới này hoàn toàn không có nguyên năng để kích hoạt tu
luyện khai phá tiềm năng thân thể cho nên không có khả năng vị sư phụ kia kích
hoạt siêu năng. Lục Phong mang theo tâm lý tò mò đi theo cô bé sang căn nhà
trúc bên cạnh gặp vị sư phụ kia.


  • Muội tên là Lý Thương Hải, ca ca tên là gì?

  • Ta tên Lục Phong.

Lục Phong nhìn cô bé Thương Hải, không khỏi yêu thích sự đáng yêu của cô bé.

Bước vào nhà trúc, ngồi trên chủ vị là một vị đạo cô mặc đạo bào trắng, gương
mặt vô cùng xinh đẹp nhìn không ra tuổi tác. Bởi vì vị đạo cô này nhìn như 18,
20 nhưng lại mang lại cảm giác bà ta đã sống từ rất lâu rồi, khí tức cổ lão
nồng đậm khiến Lục Phong không dám xác định. Lục Phong cúi người.


  • Càm tạ tiên cô đã cứu mạng tại hạ! Tại hạ thật không biết lấy gì để báo
    đáp!

Đạo cô thoáng nhìn qua Lục Phong, kẽ nói, giọng nói như gió thổi qua kẽ lá,
nhẹ nhàng mà khoan khoái:


  • Không cần đa lễ! Báo đáp thì không cần, nhưng ta thấy con cốt cách thanh
    kỳ, vô cùng thích hợp luyện võ, chẳng hay con có bằng lòng làm đệ tử của ta
    hay không?

Lục Phong nghe vậy liền vui mừng. Hắn vừa đến thế giới này, lạ nước lạ cái.
Hắn cũng suy đoán thế giới này có phương thức tu luyện riêng, bằng không sao
vị đạo cô này lại có năng lực siêu phàm như vậy. Hắn cũng không muốn chỉ làm
một người bình thường. Vì vậy hắn liền quỳ xuống dập đầu ba lần:


  • Đệ tử Lục Phong bái kiến sư phụ.

Thấy Lục Phong đồng ý bái mình làm thầy, vị đạo cô cũng liền vui vẻ cười nói:


  • Tốt lắm! Đạo hiệu của ta gọi là Tiêu Dao Tử, phái của chúng ta gọi là phái
    Tiêu Dao, từ nay con chính thức trở thành nhị đệ tử của ta, ta đặt đạo hiệu
    cho còn là Vô Nhai Tử. Bây giờ con về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ bắt đầu
    luyện công.

Lục Phong cúi đầu chào Tiêu Dao Tử rồi ra khỏi nhà trúc, trên đường giao lưu
với vị tiểu sư muội Thương Hải thì cuối cùng hắn cũng biết đôi chút về phái
Tiêu Dao.

Phái Tiêu Dao là do Tiêu Dao Tử thành lập, không biết bà ta đến từ đâu nhưng
lại có được một thân võ công xuất thần nhập hóa, có thể nói là đệ nhất thiên
hạ hiện nay. Hiện môn hạ của môn phái này rất ít, kể thêm cả Lục Phong thì
cũng chỉ có bốn người.

Đại sư tỷ Vu Hành Vân, hắn, sư muội Lý Thu Thủy và tiểu sư muội Lý Thương Hải.

Tiêu Dao Tử tính tình quái dị, hai mươi năm trước võ công đại thành, khiêu
chiến khắp các lộ cao thủ trong thiên hạ, đã đạt được danh hiệu đệ nhất, đánh
khắp thiên hạ vô địch thủ. Tìm mãi không thấy đối thủ xứng tầm, bà ta nản lòng
thoái chí quy ẩn sơn lâm, khai tông lập phái gọi là phái Tiêu Dao. Môn quy của
môn phái cũng giống như tính tính của Tiêu Dao Tử vậy, không hề ước thúc đệ
tử, chỉ chú trọng sở nguyện của bản thân, tiêu dao tự tại, muốn làm gì thì làm
cái đó. Cũng như hôm nay bà ta thu Lục Phong làm đệ tử vậy, hoàn toàn không
phải vì hắn là kỳ tài luyện võ mà chỉ đơn giản là bà ta thích như vậy, mình
thích thì mình làm thôi.

Biết được những điều này, Lục Phong cũng có chút nhức đầu. Hắn vốn sống trong
môi trường quân đội, quy củ đã quen, dù luôn mong muốn làm theo sở thích nhưng
chung quy tuân theo kỷ luật đã lâu, không phải nói sửa là sửa ngay được.

Sáng hôm sau, bài học đầu tiên mà hắn nhận được chính là học tứ thư ngũ kinh.
Tứ thư bao gồm Nhân Thư ghi chép những tri thức về nhân loại, Địa Thư ghi chép
về các loại thiên tài địa bảo, kỳ trân dị thú trong thiên hạ, Thiên Thư ghi
chép các loại dị tượng, những nơi phong thủy bảo địa, cấm địa, bí cảnh trong
thiên hạ, cuối cùng là Võ Thư ghi chép các loại võ công trong thiên hạ.

Ngũ kinh chính là Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh chuyên để đánh tốt căn cơ tu luyện võ
học, thay gân đổi cốt, biến phế vật thành thiên tài, biến thiên tài thành yêu
nghiệt, biến yêu nghiệt thành siêu cấp biến thái, Luyện Thể Kỳ Kinh viết về
phương pháp luyện thể, có chút tương tự bí pháp Bát Môn Khai Tỏa mà Lục Phong
từng biết, nhưng nó lại diễn ra một cách chậm rãi, khiến cơ thể dần quen và
mạnh mẽ dần lên, không gây tác dụng phụ. Y Độc Kinh ghi chép về y thuật và độc
thuật trong thiên hạ, có thể nói đây là mơ ước của vô số kẻ học y, dụng độc.
Võ Kinh, chính do Tiêu Dao Tử viết và biên soạn, ghi chép lại võ công phái
Tiêu Dao như Bắc Minh Thần Công, Vô Tướng Công, Lăng Ba Vi...tất cả đều là võ
học đỉnh cấp. Cuối cùng chính là Hồn Kinh, phương pháp tu luyện linh hồn vô
cùng thần bí mà Tiêu Dao Tử đạt được trong một lần thám hiểm lăng mộ Tần Vương
cách đây gần 30 năm.

Thử thách đầu tiên của Lục Phong chính là đọc thuộc toàn bộ đống sách này. Mỗi
bộ trong số đó đều là đúc rút từ bao nhiêu đời người, ghi chép lại bao nhiêu
kiến thức, Lục Phong không rõ, hắn chỉ biết là số sách này được chia thành
nhiều cuốn và tất cả chúng được chứa trong động phủ bí mật trên vách đá, diện
tích của hang động này rộng đến nỗi hắn đi bộ 2,3 ngày mà vẫn chưa hết hang
động, và cái hang động này chứa đầy sách.

Thế là từ hôm đó, bất kể sáng hay chiều, đêm hay tối, mưa hay nắng, Lục Phong
đều ngồi trong hang động đọc số sách mà Tiêu Dao Tử bắt hắn học thuộc, sự kiêu
ngạo trong linh hồn không cho phép hắn bỏ cuộc.

Mới đầu, thậm chí hắn còn không biết đọc chữ, phải nhờ sư muội và tiểu sư muội
dạy chữ. Hai vị sư muội cũng rất nhiệt tình chỉ dạy hắn, giúp đỡ hắn học thuộc
lòng đống sách, nhưng được một thời gian các nàng cũng bắt đầu thấy chán nản,
thầm nghĩ lần này sư phụ ra đề thật khó, mình có bao giờ phải đọc đống sách
này đâu. Thậm chí đây là lần đầu tiên các nàng biết sư phụ có một kho tàng
sách như vậy.

Nhưng đọc sách cũng không phải là không có lợi ích, kinh nghiệm tu luyện ở thế
giới cũ khiến Lục Phong cảm nhận được tinh thần lực của hắn ngày càng mạnh dần
lên, dù tiến triển rất chậm chạp.

Có lẽ hắn sẽ mất một khoảng thời gian rất dài, hoặc cũng có thể là cả đời để
hoàn thành cái bài học đầu tiên này nếu như không xảy ra một chuyện....


Võ Hiệp Du Ký - Chương #2