Thiên Tài Vẫn Lạc


Người đăng: superboy

Trên đỉnh tháp đôi cao nhất liên bang Tinh Hà, hai thân ảnh đang đứng đối diện
nhau. Một người thanh niên tầm 25,26 tuổi, mặc bộ đồ sĩ quan quân đội, khoác
một chiếc áo choàng đen. Đôi mắt hắn vô cùng khác lạ, đó là một đôi mắt màu
xanh bích lục, không có con ngươi, có một loại ảo giác khiến cho người khác
nhìn vào liền muốn đắm chìm trong đó.

Kẻ còn lại là một ông già râu tóc bạc phơ nhưng da dẻ hồng hào như da em bé.
Ông ta cởi trần giữa thời tiết lạnh giá -50 độ C của mùa đông liên bang nhưng
dường như lại không cảm thấy gì. Ông ta để lộ ra một cơ thể mạnh mẽ với những
cơ bắp cuồn cuộn, đầy tính bạo phát. Xung quanh cơ thể ông ta như có một lớp
khí bảo hộ, mỗi khi có bông tuyết rơi trên người ông ta liền lập tức biến
thành hơi nước bốc hơi lên.

Ông già râu bạc nhíu mày, nhìn chàng trai trẻ nói:
- Quả không hổ danh là đại tướng số một toàn liên bang, mới chừng đó tuổi mà
đã đạt đến trình độ này, ta không thể không khâm phục thiên phú của ngươi.
Đáng tiếc lần này ngươi lại gặp phải ta...
Chàng trai kia không đợi ông già nói hết liền cắt lời:
- Huyết Ngân, đừng nói nhảm nhiều thế, tổ chức Huyết Sát của các ngươi sắp bị
quân đội liên bang diệt sạch rồi, cho dù ngươi giết được ta cũng không thể
thay đổi điều gì đâu. Hơn nữa ngươi lại kích hoạt Bát Môn Khai Tỏa, với tình
trạng cơ thể của ngươi thì chẳng trụ được bao lâu đâu.
- Hừ! Không ngờ ngươi cũng biết đến Bát Môn Khai Tỏa. Cho dù chết thì ta cũng
phải kéo ngươi theo cùng, báo thù cho anh em trong hội.
Nói đoạn, ông già nhún chân phóng thẳng về phía chàng trai, tốc độ ông ta
nhanh đến mức khiến cho không khí xung quanh bị nghiền ép đến vặn vẹo tạo
thành tiếng nổ đùng đùng đinh tai nhức óc.

Chàng trai kia sắc mặt như thường, không hề vì sự mạnh mẽ của ông già mà sợ
hãi. Tốc độ của hắn cũng không kém chút nào, nhấc chân nhảy mạnh lên cao, hai
tay cấp tốc kết ấn, một đoàn ánh sáng màu xanh lam nhanh chóng hội tụ lại
trong lòng bản tay phải. Hắn hét lớn một tiếng, đẩy đoàn ánh sáng trong tay về
phía ông già.

Đoàn ánh sáng xinh đẹp tạo thành một tia chớp bắn về phía ông già làm ông ta
cực kỳ kinh hãi. Dù đang kích hoạt bí pháp Bát Môn Khai Tỏa nhưng ông ta không
cho rằng mình có thể đỡ được một đòn này của chàng thanh niên kia. Vì vậy ông
già liền cưỡng ép thay đổi quỹ tích phi hành, né lệch sang một bên.

Tuy nhiên, dù tránh được tia sáng bắn trúng nhưng chiêu thức của đại tướng
quân số một liên bang đâu dễ dàng bị tránh đi như vậy. Chỉ thẩy lúc tia sáng
bay đến chỗ ông già kia thì bỗng nhiên phát nổ. Sóng xung lực cực kỳ mạnh mẽ
chấn cho ông già bay thẳng ra ngoài đồng thời cũng phá hủy một nửa tháp đôi
cao nhất liên bang.

Ông già bị thương, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, ánh mắt oán độc nhìn
về phía chàng trai. Lúc này nếu để cho người bình thường nhìn thấy tình trạng
của hai người thì chắc chắn sẽ chấn kinh bởi cả hai người họ đều đang lơ lửng
trên không trung, không hề có dấu hiệu rơi xuống đất.


  • Hay lắm! Một chiêu Bộc Quang Chưởng quả nhiên mạnh mẽ, không hổ danh đòn
    sát thủ phái Thần Quang! Ngươi cũng tiếp ta một chiêu đi!
    Ông già hét lớn một tiếng, cơ bắp trên cơ thể như lớn hơn một phần, từng luồng
    kình khí phát tán ra ngoài cơ thể bốc lên, dày đặc đến mức thực thể hóa, thoạt
    nhìn qua như một ngọn lửa màu đỏ nhạt đang bao bọc ông ta vậy. Hai tay ông ta
    chắp lại thành búa, kết một thủ ấn quái dị, không khí xung quanh chấn động
    theo từng cử động của lão.

Anh chàng kia cũng không vội vàng xuất chiêu, có vẻ chiêu vừa rồi cũng tiêu
tốn không ít kình lực trong cơ thể hắn. Đôi mắt màu lục bích yêu dị nhìn chằm
chằm vào từng cử động của ông già như sợ bỏ sót chi tiết nào đó. Lúc này, ông
già kia cũng đã kết ấn xong, hai ngón tay trỏ của lão ép vào nhau chỉ về phía
chàng thanh niên.

Một tiếng gầm trong hư không vọng đến, như rồng như hổ. Đó cũng không phải là
âm thanh thực sự mà là một loại ảo giác do chiêu thức mang lại. Một luồng sức
mạnh vô hình mờ ảo dần huyễn hóa thành một con thú kì dị. Đầu nó nửa rồng nửa
thú, sừng nai, tai chó, trán lạc đà, mắt quỷ, mũi sư tử, miệng rộng, thân
ngựa, chân hươu, đuôi bò, toàn thân mang theo khí tức nóng bỏng như muốn thiêu
đốt mọi thứ trên nhân gian. Nó bay thẳng về phía chàng thanh niên.

Chàng thanh niên kia cảm thấy như xung quanh có một lao tù đang khóa chặt
mình, không cho mình né tránh. Trong đầu hắn thầm than chiêu thức này tinh
diệu nhưng cũng không hề lo lắng chút nào. Đơn giản là bởi vì cho dù chiêu
thức có tinh diệu đi nữa nhưng thực lực quá cách biệt, không có cách nào gây
thương tổn đến hắn. Nếu là mấy ngày trước, có lẽ hắn sẽ phải chịu thiệt thòi
không nhỏ khi ăn trọn chiêu này, nhưng bây giờ hắn đã đột phá cửa ải Võ Tôn,
cảnh giới võ đạo cao nhất mà con người biết đến, mạnh mẽ vô cùng, cho nên hắn
không hề lo lắng.

Võ Tôn chính là đỉnh cao của võ đạo, kể từ khi con ngươi khai phá tiềm năng
thân thể, mở ra thời kỳ thịnh vượng nhất của võ đạo đến nay thì mới chỉ có 3
người đạt đến cảnh giới Võ Tôn. Đầu tiên chính là Võ Nguyên Võ Tôn, người đầu
tiên thành công khai phá tiềm năng cơ thể, đưa toàn bộ nhân loại bước vào một
thời đại mới, tiếp đó chính là Hỏa Nguyên Võ Tôn, từ một thằng bé mồ côi, trở
thành lãnh tụ võ đạo, dẫn đầu quân đội liên bang đánh bại người ngoài hành
tinh xâm lược. Đó cũng là một truyền kỳ.

Người thứ ba chính là hắn, Thiên Nhãn Võ Thần, không, giờ phải gọi là Lục
Nguyên Võ Tôn. Từ bé hắn đã sinh ra trong một gia đình võ đạo, có thiên phú
Thiên Nhãn nhìn qua một lần là thành thạo, được dạy bảo một cách tốt nhất,
được học võ công tốt nhất, được liên bang toàn lực bồi dưỡng, dùng không biết
bao nhiêu thiên tài địa bảo, cho nên hắn nhanh chóng đạt đến cảnh giới khiến
cho người ta mơ ước cũng là điều bình thường.

Tuy nhiên, hắn lại thiếu một thứ, đó chính là tâm cảnh. Cuộc sống quá thuận
lợi, tiến cấp quá nhanh, hắn đánh đâu thắng đó, chưa từng gặp phải trắc trở
cho nên hắn coi thường tất cả, hắn kiêu ngạo. Dù sự kiêu ngạo của hắn rất ít
khi bộc lộ ra ngoài. Trong mắt người thân, anh em, bạn bè, thủ hạ, dân chúng,
hắn luôn là một thiên tài tốt bụng, võ nghệ cao cường nhưng khiêm tốn, dịu
dàng, thông minh, đẹp trai, là anh hùng trong anh hùng, là hào kiệt trong hào
kiệt, là thiên tài trong thiên tài, trí dũng vô song. Hắn từng đánh nhau với
nhiều kẻ võ công cao cường, lập nhiều quân công, nhanh chóng đạt được chức đại
tướng liên bang nhưng hắn lại không nhận ra một điều. Tất cả những kẻ hắn đã
đánh qua đều có cảnh giới thấp hơn hắn! Một sự sắp xếp của liên bang.

Bọn họ muốn hắn trở thành một lãnh tụ tinh thần, một ngọn hải đăng chiếu sáng,
trấn áp các thế lực chứ không phải là một chiến thần. Đối với một xã hội hòa
bình như hiện tại thì chiến thần là không cần thiết. Cho nên khi phát hiện
tiềm lực của hắn, họ cố gắng bồi dưỡng để hắn trưởng thành một cách nhanh
nhất, nhanh chóng trở thành Võ Tôn trong truyền thuyết, nhưng xét về chiến lực
thì hắn lại hoàn toàn không bằng một góc của hai vị Võ Tôn trong lịch sử. Hắn
chỉ là một con búp bê được bao bọc trong lồng kính, được người ta chăm sóc,
nâng niu mà không hề nhận ra sự yếu kém của mình.

Lúc này cũng vậy, hắn coi thường lão già kia, coi thường chiêu thức kia mà
không hề biết rằng đó là một sát chiêu ẩn giấu mà ngay cả hai vị Võ Tôn trong
lịch sử nếu gặp phải cũng sợ hãi. Với cảnh giới Võ Thần của ông già kia, cưỡng
ép xuất ra chiêu này đương nhiên phải trả một cái giá cực kỳ đắt, đó chính là
tan xương nát thịt, hồn phi phách tán, nhưng sự phẫn nộ, thù hận đã lấn át lý
trí. Hơn nữa, lão cũng không biết hậu quả thực sự khi cưỡng ép dùng chiêu này.

Chiêu thức này tên gọi là Kỳ Lân Chỉ, lão tìm được trong lăng mộ của một tên
Võ Thánh, lão chỉ thấy vô cùng huyền ảo nên luyện thử, không ngờ là cảnh giới
Võ Thần như lão mà cũng không xuất ra được sức mạnh chân chính của chiêu này,
chính vì vậy lão vẫn luôn ẩn dấu, dùng chiêu này như một con át chủ bài cuối
cùng.

Nhìn thấy con dị thú đã đến gần, chàng thanh niên chỉ nhếch môi cười khẩy, một
luồng kình khí nhanh chóng bao bọc toàn thân hắn, ánh sáng màu lam nhạt biến
thành một màn chắn hình cầu bảo vệ hắn. Nhưng không như hắn nghĩ, con dị thú
cũng không mang sức mạnh hủy thiên diệt địa mà nó chỉ há miệng, nuốt hắn vào
bụng, tiếp đó nó chạy về phía trước, hai mắt nó bỗng nhiên phát ra ánh sáng
rực rỡ.

Theo ánh sáng trong mắt con dị thú ngày càng rực rỡ, khí tức của ông già kia
cũng nhanh chóng yếu đi, từ Võ Thần xuống Võ Thánh, Đại Tông Sư, Tông Sư, Võ
Vương, Võ Tướng, Võ Sĩ, Võ Đồ rồi lão hoàn toàn trở thành người thường. Cơ thể
lão dần dần tiêu biến, lão gào thét trong đau đớn, linh hồn như bị xé nát.
Cuối cùng, lúc nào hoàn toàn tiêu thất cũng là lúc ánh sáng trong hai mắt con
dị thú đạt đến cực đại, nó gầm lên một tiếng rung trời chuyển đất, hai mắt bắn
ra tia sáng xé nát hư không.

Một vết rách như bị đao chém hiện ra giữa không gian, con dị thú như phát
cuồng lao thẳng vào trong vết rách. Lúc này, thanh niên trong bụng con dị thú
lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, lần đầu tiên hắn cảm thấy uy năng mạnh mẽ của
đại tự nhiên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một sức mạnh đủ để xé nát hư không
như trong truyền thuyết mà chưa ai đạt đến. Hắn lo sợ, hối hận, đau khổ,
thương tiếc,... Tất cả cảm xúc làm cho hắn không tự chủ được hét lên một
tiếng, hắn dốc toàn bộ sức mạnh trong cơ thể bùng nổ phá tan thân hình huyễn
hóa đã trở nên mờ ảo của con dị thú.

Nhưng lúc này hắn đã rơi vào khoảng thời không loạn lưu, từng tia lôi điện màu
đen du tẩu trong không gian thỉnh thoảng đánh vào vòng phòng hộ của hắn. Sức
mạnh của hắn dần dần yếu đi, vòng phòng hộ ngày càng thu nhỏ. Lúc vòng phòng
hộ chỉ còn lại bán kính một mét, hắn cắn răng triệt tiêu vòng phòng hộ, thiêu
đốt nguyên kình trong cơ thể, sử dụng Bát Môn Khai Tỏa mới học được còn chưa
thành thục đánh ra một chiêu Kỳ Lân Chỉ.

Chỉ thấy xung quanh cơ thể hắn, kình khí bỗng huyễn hóa thành một con Kỳ Lân
màu lam nhạt có đôi mắt màu lục bích. Ánh sáng trong mắt con Kỳ Lân dần mạnh
lên, sức mạnh của hắn cũng theo đó mà giảm xuống. Lúc ánh sáng đạt đến cực đại
cũng là lúc hắn biến thành người thường. Hắn không phải chết như lão già kia
nhưng cũng phải trả giá đắt. Con Kỳ Lân gầm lên một tiếng xé rách hư không rồi
lao vào trong đó. Lúc này, hắn đã kiệt sức ngất đi, phó mặc cho số phận...


Võ Hiệp Du Ký - Chương #1