:nữa Đường Sinh Tử


Người đăng: ๖ۣۜCon๖ۣۜHeo๖ۣۜSữa๖ۣۜQuay

Sát khí bùng nổ ra, lúc này đi toàn bộ Lâm gia đệ tử cùng Trưởng lão mới bắt
đầu tịnh mịch . Bọn hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ qua việc Lâm Thiên đã trưởng
thành đến mức này, đến mức mà bọn hắn phải ngước lên nhìn . Bọn họ dù biết
rất nhiều lời đồn đại của Lâm Thiên thậm chí chứng thật, nhưng trong thâm tâm
bọn họ vẫn xem Lâm Thiên là một kẻ ngoại lai, phế vật.

Bao nhiêu tên tộc nhân ở đây hò hét Lâm Thiên ngu ngốc, Lâm Thiên điên khùng
toàn bộ điều yên tĩnh lại . Bọn họ mới nhận ra hắn thực sự có bản sự này, họ
giống như một tên hề múa trước mặt người khác mà thôi.

“Hừ .”

Lâm Vũ khủng hoảng, từ trong sát khí của Lâm Thiên hắn lại thấy được sự sợ
hãi.

“Không ...không thể nào, dù hắn dó đột phá Võ Linh thì thế nào, ta cũng
nghiền ép hắn cho tới chết mà thôi .”

“Đúng ...đúng, chỉ là ảo giác thôi .”

Lâm Vũ không chấp nhận mình thua tên đệ đệ mà hắn hận tận xương tủy này . Hắn
cố thuyết phục mình, bắt chấp phía sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi.

Trung niên trên đài đôi mắt kinh dị nhìn qua Lâm Thiên.

“Không ngờ một tên nhóc có được sát khí khủng bố thế này . Lần này Lâm Vũ khó
thắng rồi .”

Hắn đã chuẩn bị đủ tất cả, hắn không ngại mặt mũi quyết định hôm nay là tử kỳ
của Lâm Thiên . Hắn không muốn có một tên tiềm lực kinh người như thế này phát
triển thành mối tai họa cho Lâm Vũ cùng hắn được.

“Hừ.”

“Vốn hôm nay không muốn sử dụng thứ này, không ngờ ngươi lại bắt ta phải sử
dụng . Chết đi Oanh Thiên Đạn .”

Lâm Vũ lấy ra một viên đạn tròn bạc ném về phía hắn . Lâm Thiên kinh hãi, từ
sâu trong linh hồn hắn cảm nhận được sự khủng bố sức bạo tạc từ nó . Cứ như
một đầu đạn nổ bắn tới đây Lâm Thiên cảm nhận được khí tức tử vong từ nó, hắn
cảm thấy nếu mình để nó chạm trúng tuyệt đối tan xương nát thịt.

Lâm Thiên tức giận, cùng đường rồi, cảm thấy mình gần như cận kề cái chết .
Hắn toàn lực dồn sức vào Thiên Cương Quyền lần cuối đánh về phía trước... hắn
không phải muốn đánh lên Oanh Thiên Đạn.

“Cùng chết đi .”

Lâm Vũ nhìn điên cuồng Lâm Thiên sợ hãi lùi về sao . Đáng tiếc, hắn chạy
không kịp . Thiên Cương Quyền hóa thành một quyền lực khủng bố Thuần Dương Chi
Khí cách không gần chục mét đánh nát đan điền của Lâm Vũ, hắn bay ra ngoài
rơi xuống đất . Lúc này Oanh Thiên Đạn cũng từ trên trời rơi xuống Lâm Thiên
nơi đứng.

Trung niên nam nhân có chút phản ứng không kịp Lâm Thiên làm, hắn mộng bức
hối hả dùng pháp lực lôi Lâm Vũ trọng thương ra khỏi vùng nổ của Oanh Thiên
Đạn.

“Ầm ầm ầm .”

Một vùng khủng bố khí lưu lan trên toàn bộ võ đài . Khủng bố sóng chấn động
làm run rẩy cả Vinh Thành . Oanh Thiên Đạn này sức công phá không kém gì một
tên Võ Vương cảnh toàn lực đánh ra .Mọi người ở đây điều cho rằng Lâm Thiên
tuyệt đối phải tan xác.

“A….”

Khủng bố khí tức từ trên bầu trời lan xuống, luồng khủng bố áp lực nháy mắt
truyền khắp cả Thiên Nguyên Đại Lục, không ngay cả Thiên Nguyên Tinh Cầu điều
bị lắc lư.

Võ Thánh khắp đại lục nhau nhau sợ hãi tỉnh dậy.

“Rốt cuộc là vị đại nhân nào đang tức giận . Tên ngu ngốc này làm ra đây .”

Một tên Vũ Thánh già tuổi bước ra từ trong cùng sơn môn khổng lồ, sợ hãi cảm
thán.

Lúc đó, vô số Võ Thánh thậm chí Võ Thiên điều tỉnh dậy, bọn họ điên cuồng
tìm cách tìm ra ngọn nguồn . Nếu vị đại nhân vật này thật sự không kiềm chế ,
bọn hắn dám cả Thiên Nguyên Đại Lục này điều bị hủy diệt.

Từ trong Tô Thiên Đế Quốc vô số đại thần ngã ngang ngã ngửa . Bọn hắn sợ hãi
cung kình nhìn lên bầu trời.

Lão Hoàng Thượng một mặt tức giận nói . “Các người nhanh nhanh tìm ra nguyên
do, vị trí Thần Toán bói ra nguyên nhân tất phát ra gần bên kia Vũ Thành ,
các ngươi mau mau điều tra nguyên nhân .”

. . . . . . . . . . . ..

Chưa tới một giây sau, mọi thứ lại lâm vào tĩnh mịch . Nguồn khủng bố uy áp
bao trùm cả đại lục kia đến nhanh mà đi cũng nhanh . Rất nhanh mọi thứ trở lại
bình thường.

Lúc này ở Lâm Gia.

Mọi người sợ hãi cùng tiếc thương nhìn lên sàn đấu . Sợ hãi là bởi vì Oanh
Thiên Đạn lực phá hoại vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, tiếc là Lâm gia
đã mắt đi một thiên tài tuyệt thế ngàn năm có một.

“Không thể nào .”

Diệp Vân thực lực không kịp để ngăn cản việc Lâm Thiên bị giết xẩy ra ngay
trước mắt nàng . Ôm trái tim đau đớn không thể hình dung được lúc này, nàng
đau khổ nín không ra lệ.

Bách Hoa Tông chúng nữ ai nấy điều trắng bệch, thậm chí có một số người ngất
tại chỗ . Bọn họ không thể tin việc đã xẩy ra này . Mỗi người tâm như tro tàn
, thâm tâm tương tự đã chết, họ không ngờ chỉ có một ngày thôi bọn họ đã yêu
tên nam nhân cặn bã này sâu nặng đến thế.

“...”

Lâm Nguyệt thất thanh che miệng, nàng sợ hãi quá mức tinh thần rơi vào trạng
thái mất đi ý thức, nàng ngất xỉu tại nơi mình đang ngồi.

“Ngươi ...Lâm Vũ, ngươi hôm nay phải chết .”

Diệp Vân hận thù nhìn Lâm Vũ trọng thương, đan điền bể nát đang nằm trong tay
trung niên nhân.

Trung niên nhân khuông mặt lạnh lẽo.

“Chiến đấu vô tình giết nhau đó là chuyện thường, ngươi không cần quá đáng .”

Diệp Vân cười còn khó coi hơn khóc, bật dậy từ ghế ngồi nhìn chầm chầm trung
niên nhân.

“Quá đáng ...quá đáng thì sao, hôm nay hắn phải chết bất kể có ai cản đi nữa
.”

Võ Vương sơ kỳ thực lực nháy mắt bùng nổ . Diệp Vân hầu như rơi vào trạng thái
điên cuồng không màng mọi thứ.

“Hừ Võ Vương sơ kỳ .”

Lãnh Tiêu tuy hơi giật mình nhưng cũng không nhịn nhục nhìn tên đệ tử yêu
thương chết.

“Ngươi đã muốn thế thì ta cũng không ngại, dù cho ngươi đột phá Võ Vương cảnh
thì thế nào, ta đã ở cảnh giới này một thời gian rồi, ngươi làm sao có thể
đánh bại được ta .”

Diệp Vân điên cuồng nói .“Tốt tốt ...để ta thử xem ngươi mạnh đến mức nào .”

Hai người ngự kiếm bay lên trời . Hai người điều là Võ Vương cảnh, tùy tiện
chiến đấu cái Vinh Thành nho nhỏ này chịu không được.

“Rầm” “Rầm”

Trên bầu trời khí lưu như bạo tạc, hai vị cường giả Võ Vương đánh chiến như
thần linh . Mọi người phía dưới điều sợ hãi quang sát.

“Hừm .”

Vũ Tông người duy nhất kia vẻ mặt hứng thú nhìn hai người đánh nhau . Hắn
không để ý hai người ai sống ai chết, hắn chỉ quan tâm vị Băng Thiên Tiên Thể
kia.

“Vù”

Gần mười phút sau, một bóng đen từ trên trời rơi xuống.

“Không thể nào, ngươi không thể nào mạnh như vậy được .” Trung niên nhân khóe
miệng xuất hiện vết máu . Trên mặt không thể tin nhìn bóng ảnh thành thục mỹ
phụ kia.

Diệp Vân ưu thương nói . “ Đúng, không phải ta mạnh như vậy, chính bởi lần
song tu cùng hắn ta mới có tiềm lực như hôm nay ...ha ha, tất cả cũng vì hắn
.”

“Hắn là …”Lãnh Tiêu hỏi.

“Này tiểu sắc lang, ngươi còn tính nằm tới bao giờ .”

Thánh Nguyệt nắm một tên lão giả đi ra từ hậu viện, chỉ vào đám bùi nhùi trên
sân đấu hét lớn.

“Khục khục, mẹ kiếp còn giả chết .”

Thánh Nguyệt phi thân lên sân đấu, nhắc đống đá chắt chống ra . Một cái lỗ to
đùng bị một cái quan tài che chắn . Nàng mở lên chiếc quang tài, một thiếu
niên tuấn tú tuyệt mỹ nằm phía dưới hô hấp điều đặn.

Nàng nhìn hắn bị Oanh Thiên Đạn bạo tạc hôn mê gãi gãi đầu.

“A ha ha, nhầm ….”

Diệp Vân kinh ngạc nhìn thiếu nâm nằm phía dưới chiếc quan tài che đi . “Lâm
Thiên …” Phóng nhanh đến trước hắn ,nàng khom người ôm chặt hắn

Thánh Nguyệt nhìn nàng nhào vào lòng Lâm Thiên khóc sướt mướt mà không nhịn
được cười.

“Giỏi lắm con trai .”

Lâm Thiên tỉnh lại nhất định sẽ mắng . “Đệch, ta sắp chết đến nơi rồi còn
cười .”

Thánh Nguyệt đưa một quyển sách cho Diệp Vân . Diệp Vân không biết người phụ
nữ xinh đẹp hơn cả mình này là ai, nhưng cảm nhận ý tốt từ nàng cũng không do
dự nhận lấy.

“Đây là cách chữa trị cho hắn .”

Thánh Nguyệt hì hì biến mất . Diệp Vân gấp gáp bế Lâm Thiên về phòng của hắn.

(Hừm …???, thật sự thì cái quang tài Thượng Cổ Động Phủ này tìm được làm cái
quái gì, ta viết đề cương cũng không ngờ lại xuất hiện cái quan tài này
....móe, thằng tác như ta có phải phế quá không …)


Vô Hạn Ngự Nữ - Chương #21