Trận Đấu


Người đăng: ๖ۣۜCon๖ۣۜHeo๖ۣۜSữa๖ۣۜQuay

Diệp Vân cùng các nữ đệ tử có vẻ tiều tụy đi nhiều . Bọn họ có vẻ không mấy có
tin thần lắm, trên mặt tràn ngập vẻ đau thương . Kể từ khi chia tay cùng Lâm
Thiên, các nàng vẫn luôn nhớ đến hắn, dù sao cũng là người đầu tiên của các
nàng . Dù trái tim thành thục, cứng rắn như Diệp Vân cũng không thể nào nhịn
được, hàng đêm điều phải ngủ trong nước mắt.

“Đầu tiên chiến đầu là Lâm Tu cùng Lâm Dựa .”

Hai tên thiếu niên nhảy lên khán đài . Lâm Tu cùng Lâm Dựa hai người kiêu ngạo
nhìn qua đối phương, sau đó trở tay một trận chiến ngang tài ngang sức . Cả
hai điều là Ngũ Trọng Võ Sư nhưng có vẻ Lâm Tu hơi thành thục thao tác tác
chiến hơn, sau một thời gian thắng thế dùng một quyền bất ngờ vào cổ Lâm Dựa
kết thúc.

Hắn quay đi nhìn xem Tam Đại Tông phái người tới có chú ý không, thật đáng
tiếc, chỉ thực lực như hắn, để người ta liếc nhìn cũng không thèm . Thiếu
niên dù thắng nhưng ủ rũ đi xuống dưới đài.

Trưỡng lão kia tiếp túc kiêu lên từng cập chiến đấu.

Cuối cùng kết quả có mười người thắng liên tiếp 5 trận được vào đoạt giải .
Tất cả bọn họ gồm Lâm Tiến, Lâm Xung, Lâm Nguyệt, . . . duy Lâm Thiên lại
không có tên.

Lâm Thiên cười nhạt, hắn cũng biết chuyện này sẽ không bình thản diễn ra mà .
Sự thật không phải hắn không thắng chiến đấu liền năm trận mà không có tên ,
thực chất thì tên Trưởng Lão đó chưa hề đọc tên hắn . Theo lý năm nay Lâm
Thiên đã đủ mười sáu tuổi, đủ để tham gia đại hội.

“Hừ, nhóc con ngươi có mạnh thì sao, Lâm Gia này còn không phải bọn ta một
tay che trời .”

Trên một gốc thượng tầng, Tam trưởng lão đang cùng Nhị trưỡng lão ngồi uống
trả thông thả.

“Tam trưởng lão, lần này tuyệt không để tên Lâm Thiên đó tham gia, nếu không
Lâm Tiến con trai của ta cùng con của lão là không thể tranh giành vị trí tốt
trong lần đại hội này được .”

“Nhị trưởng lão nói đúng, ta nghe qua hắn từng đánh qua dưới tay một vị Võ
Linh Cảnh, thực lực chắc cũng không kém, nếu tên này mà tham gia hậu quả khó
lường đây .”

“Đúng a, may là Đại trưởng lão đồng ý chúng ta bày kế, hắn thì đi câu giờ bà
mẹ của hắn cho chúng ta có thêm thời gian, quả thật lần này Lâm Thiên muốn
nổi bậc trước mắt các vị Tam Tông đây là gần như không thể .”

“Ha ha, uống nào .”

Hai người tí tửng ăn mừng . Vốn khi xưa, Lâm Thiên mang theo danh tiếng ngoại
tộc cùng con riêng của tộc trưởng đã đủ làm bọn hắn kiên kị trong lòng . Giờ
đây lại tốc độ phát triển của Lâm Thiên lại khủng bố quá dự đoán của họ, chỉ
tháng trước bọn họ còn nghe Lâm Thiên đã có thể chiến cùng Võ Linh một trận .
Trong lòng bọn họ từ lúc đó đã xem Lâm Thiên là một mục tiêu cần được diệt trừ
. Thật thì Tộc Trưởng cũng không phải có quyền uy nhất, hắn đã bế quang rất
lâu chưa xuất hiện . Hiện nay cả gia tộc cơ hồ điều là bọn hắn nắm quyền.

Bọn họ không biết Lâm Thiên đã giết chết cả Võ Linh từ tháng trước chứ không
phải chỉ giao tranh một loạt, tất cả bời vì Vũ Gia ngại mặt mũi nên che dấu
đi thôi . Hơn nữa cộng thêm việc Lâm Thiên chiến qua Võ Tinh Cảnh mà bị bọn
hắn biết thì có cho mười lá gan bọn họ cũng không dám . Đáng tiếc a, vị ngự
kiếm phi hành kia một kiếm hủy diệt gần mấy chục dậm xung quanh, làm phía tận
cùng tòa thành thủng ra một động rộng lớn, tất cả nhân chứng điều đã chết hết
, chẳng còn ai truyền lại thông tin cả.

“Hừm.”

Lâm Thiên hừ lạnh, hắn không muốn để ý mấy chuyện nhạt nhẽo nào nhưng mà dù
sao đây cũng có trận chiến giữa hắn cùng Lâm Vũ, bắt buộc hắn phải có mặt
trên sàn đấu . Hắn không thể nào để cho tên anh trai đáng khinh đó chiếm được
vui vẻ, hắn muốn đánh thắng Lâm Vũ một cách tàn bạo nhất, muốn cho tên anh
trai đó cả đời hối hận vì những việc hắn đã làm.

“Phang đã, tại sao ta lại không có tên .”

Lâm Thiên đi ra từ bóng cây, áo choàng phấp phới mười phần tiêu soái đi lên
khán đài.

Trưởng lão trọng tài sân đấu hầu như đã lường trước việc này, hắn hừ lạnh hỏi
lại.

“Ngươi là ai .”

Lâm Thiên mở miệng kiêu ngạo nói . “Đi không đổi tên, ngồi không đau đít
...lộn ngồi không đổi họ . Lâm Thiên là ta .”

Trưởng lão né ra một vẻ khinh thường thầm nghĩ trong lòng có các vị trưởng lão
cao tầng chống lưng, hắn không tin Lâm Thiên có thể làm gì hắn.

“Lâm Thiên, trò cười . Ta chỉ biết ngươi là một tên phế vật thôi, có tư cách
gì lên đấu đây .” Trưởng lão khinh thường nói.

Lúc này Lâm Thiên cũng thành công gây chú ý toàn trường.

Tam Tông mỗi người vẻ mặt điều khác nhau . Bách Kiếm Tông hai người mười phần
khinh thường Lâm Thiên, Vũ Tông người kia một bộ híp con mắt chờ xem kịch vui
. Duy chỉ có Bách Hoa Tông cả nhóm người tràn ngập phức tạp nhìn bóng ảnh quen
thuộc kia.

Lâm Thiên cười ha ha . “Biến, ca không để tâm đấu gì đó, ta chỉ muốn thách
đấu một người thôi .”

Lâm Nguyệt đứng từ phía xa kinh hãi . Hắn không đinh thách đấu Lâm Vũ chứ
,nàng sợ hãi chạy lại khuyên can hắn . “Lâm Thiên ngươi đừng nông nổi .”

Lâm Thiên nhìn nàng . “Làm ơn, lui ra đi.”

Lâm Nguyệt thở dài, không biết tại sao bản thân lại lại nghe lời hắn vô cùng
, không còn kiêu gào nữa, trong mắt mang theo vẻ lo lắng nhìn hắn lui về sau
.

Trưởng lão kia bất ngờ.

“Người ngươi muốn thách đấu là ai .”

“Lâm Vũ .”

Hắn vừa hốt ra cái tên làm toàn trường xôn xao.

“Cái gì, tên điên này thách đấu đệ tử thiên tài của Lâm gia Lâm Vũ sao ,
không phải Lâm Vũ là anh hắn à .”

“Đúng a, tên này điên rồi . Lâm Vũ đã Võ Linh Cảnh lâu rồi, một tên Võ Sư
như hắn có thể làm gì …”

“Bla bla …”

Trái lại mọi người sửng sốt . Lâm Vũ cười ha hả nhảy lên sân đấu.

“Giỏi lắm em trai phế vật của ta ạ, ta còn tưởng ngươi sợ hãi không dám ra
mặt chứ .” Hắn cười khinh miệt nói.

Lâm Thiên hắn phủ bụi quần áo một mặt hiếu kỳ nhìn Lâm Vũ . “Ồ, ca ca chưa
chết á, ta cứ tưởng ca ca giả chết trốn đâu rồi chứ .”

“Ngươi ..”

Lâm Vũ thấy khích tướng không thành liền không để ý nữa . Chỉ một Võ Sư thôi ,
hắn một quyền có thể lấy mạng hắn rồi.

“Hừ, Liệt Địa Vân .”

Thanh kiếm trong tay hắn hóa thành vô số cương thiết, đất đá xung quanh nhô
lên xoay quanh một kiếm này của hắn . Chân khí trong người hắn tuôn ra tạo
thành một thanh màu nâu cự kiếm dài vài mét . Hắn không nhiều lời một kiếm
mang theo sát khí âm u chém về phía Lâm Thiên.

“Hừ, sát chiêu, không ngờ tên ca ca này quả thật nhẫn tâm .”

“Thiên Cương Quyền .”

Cũng một khoảnh khắc mãnh liệt kiếm khí phả vào mặt . Lâm Thiên vận lên năm
thành thực lực đánh ra môn võ kỹ mạnh nhất cũng duy nhất của hắn.

“Chết .”

Lâm Vũ hét lớn, hắn lưỡi kiếm múa trước thiên không, sau đó không một chút
lưu tình phân thây Lâm Thiên bằng kiếm hắn.

“Hừ”

Lâm Thiên không để ý né qua một tia khinh thường.

“Rầm.”

Kinh khủng chân khí bạo tạc phá hủy toàn bộ sân đấu dưới chân hai người . Lâm
Thiên lùi lại nhìn quần áo của mình bị chân khí của Lâm Vũ cắt nát tơi tả ,
trong lòng cười tươi.

“Thì ra chỉ là Ngũ Trọng, dù thăng cấp rất nhanh ...nhưng xin lỗi, ca là
thiên tài .”

Dù đồng giai bậc, nhưng Lâm Thiên chỉ mất năm thành thực lực là có thể chống
lại Lâm Vũ, đủ để biết hắn mạnh như thế nào . Phải biết Lâm Vũ thực lực cũng
rất mạnh trong đồng bậc, chiến đấu Lục Trọng thậm chí Thất Trọng Võ Linh cũng
không nói chơi.

“Làm sao có thể .”

Lâm Vũ chân hơi lùi lại . Nhìn Lâm Thiên chỉ bị rách áo quần không hề có một
tia bị thương, trong lòng khủng hoảng không thể tin.

Đừng nói cả hắn, ngay cả dưới khán đài tộc nhân cùng phía trên thượng vị Tam
Tông cùng hai vị Trưởng lão Lâm Gia cũng kinh ngạc không gì kém được.

Cả Bách Kiếm Tông cùng Vũ Tông điều có biểu lộ chiêu thu nhân tài . Dù sao một
thiếu niên mười sáu tuổi Võ Linh dù trong tông môn cũng là thiên tài hiếm có .
Bách Hoa Tông thì có hơi vui mừng mà cũng có chút thất lạc, Bách Hoa Tông xưa
nay chỉ chiêu thu nữ sinh không có thu qua nam sinh lần nào . Điều này làm mấy
người thiếu nữ có chút khó chịu . Diệp Vân nhìn các nàng đành an ủi.

“Không sao, chỉ cần có đủ tư chất, phá lệ thu hắn cũng được mà .” Dù thật
thì trong lòng của nàng cũng khó tin . Muốn đạt đến tư chất để Bách Hoa Tông
phá lệ thì trừ khi Lâm Thiên có thể đánh thắng Lâm Vũ Ngũ Trọng Võ Linh, bằng
không là chuyện không thể nào . Mà muốn Lâm Thiên đánh thắng Lâm Vũ, nàng vẫn
chưa có đủ tự tin đó ...tất cả chì cầu mong ông trời thôi.

Lâm Vũ kinh dị nhìn Lâm Thiên . “Ngươi đã đột phá Võ Linh Cảnh .”

Hắn một mặt bình thường như không trả lời . “Có gì lạ sao .”

Lâm Vũ bây giờ có cảm giác muốn thổ huyết . Hắn tốn một năm để đột phá từ Võ
Sư Viên Mãn lên Võ Linh, Lâm Thiên thì chỉ cần một tháng, hơn nữa lúc trước
hắn chỉ mới Võ Sư Lục Trọng ngay cả Viên Mãn cũng chưa tới . Thật không thể
biết hắn tu luyện thế nào được.

“Hừ ngươi càng thiên tài thì càng không thể sống . Thánh Nguyệt lão bà già kia
cứ để ta chăm sóc, sư phụ ta cũng rất hứng thú với mẫu thân vẻ đẹp đấy .”

“Móe, thằng chó .”

Lâm Vũ vừa nói ra, Lâm Thiên sát khí kinh khủng bao phủ cả sân đấu . Dù từ
phía xa xa các tộc nhân cũng cảm nhận được nguồn sát khí khủng bố này . Lâm
Thiên tháng qua cũng không phải ăn chay, hắn một đường giết không ít dã thú ,
yêu thú cùng sơn tặc, kinh khủng sát khí này chính là thành quả mà hắn tích
góp được.

“Hôm này ngươi tuyệt đối phải chết .” Lâm Thiên gằn từng chữ.

( Đệch, coi mà không vote 10* truyện thì trời quả báo chym ngắn 1 cm nhé
....cẩn thận đấy các đạo hữu )


Vô Hạn Ngự Nữ - Chương #20