Tiểu Diệp Thành Và Linh Thạch Trung Phẩm


Người đăng: prophundoc1111

Lúc này, sau khi Tiểu Lười nói muốn dẫn đường, Ngân chưởng môn nhà ta mở độn
quang định cuốn hắn đi thì thấy mặt hắn đen lại, nên dừng lại nói "ngươi
không muốn đi ?"

"Nào có, nào có " hắn cười nịnh nọt nói, sau lưng mồ hôi đổ ròng ròng, nội
tâm hắn nói thầm trách chính mình "ngươi a, đả nói với tiền bối rồi còn chần
chờ, không bao giờ quyết đoán lên tí nào à ?".

Mở ra độn quang theo hướng tay hắn chỉ, Ngân chưởng môn ngựa không ngừng vó
bay đi....

Hơn một giờ sau, trước mặt ba người là cổng thành tây với tấm biển ám kim .
trên tấm bảng là Tiểu Diệp Thành ba chữ và Kèm chữ tây đại biểu cho phương
hướng, Tiểu Mộc được Ngân chưởng Môn thả ra lúc cách tường thành vài km, lúc
mới thả ra còn làm cho Tiểu Lười hết hồn và tấm tắc khen kì lạ.

"Đứng lại, mỗi người giao phí một viên linh thạch hạ phẩm" giọng nói của hai
thủ thành vang lên.

"Bốp bốp" hai tiếng, hai tên thủ thành ăn ngay hai chưởng vào đầu làm hai tên
đầu lóe ngôi sao choáng váng.

Đứng trước mặt hai tên thủ thành một trung niên nhân mặc quần áo lam đậm ,
trước ngực áo trung niên nhân có thêu hai chữ Quản Sự.

"Xin chào Lưu Quản Sự", vốn đang tức giận vì bị đánh, hai tên nhìn người gây
sự thì run sợ.

"Né ra một bên, vị tiền bối này ta lo liệu" liếc nhìn hai tên thủ thành Lưu
Khôi nói, Lưu Khôi hắn, là quản sự trực tiếp dưới quyền thành chủ đại nhân ,
dưới một người trên vạn người, vốn dĩ định ra ngoài hít không khí thư giãn
hắn, khi thấy ba người trước mặt này, hai người kia một người tu vi Luyện
Khí tầng một, một Luyện Khí tầng ba.

Nếu chỉ hai người thì không đáng hắn ra mặt, nhưng vị thứ ba này trên thân
lại có uy áp của Trúc Cơ kì, mặt dù uy áp rất nhạt, được thu liễm qua ,
nhưng một quản sự tu vi Luyện Khí đỉnh kì như hắn chỉ liếc mắt qua là xem thấu
sự thu liễm này, nên vội đi đến dậy dỗ hai tên thủ thành vô lễ này và đón
tiếp vị tiền bối này, phải biết tu vi thành chủ chỉ mới là Trúc Cơ tầng ba.

Dưới sự xin lỗi và nhiệt tình của Lưu Quản Sự đoàn ba người vào thành, để lại
là hai tên thủ thành đổ mồ hôi lạnh thầm hô may mắn.

Lúc này Ngân chưởng môn đang cảm thán thực lực mang tới địa vị và muốn tu tập
một bộ liễm tức thuật, chứ đi ra ngoài uy áp chỉ thu liễm thôi thì chỉ dấu
dược tu sĩ tu vi yếu kém chứ tu vi cỡ Luyện Khí tầng chín trở lên hoặc một số
tu sĩ có vọng khí thuật thì bại lộ hết, Ngân chưởng môn không muốn gây ra rắc
rối phiền phức.

Đi vào cửa thành vài chục giây sau hắn lên tiếng nói "Lưu quản sự không cần đi
theo ta, ta chỉ vào thành làm chút việc rồi đi", biết là Khuynh Ngân đuổi
khéo nên Lưu quản sự chúng ta nói "tạm biệt tiền bối" rồi tách ra đi về hướng
phủ thành chủ, trước khi đi có liếc qua Tiểu Lười nghĩ thầm "ta thấy tên này
ở đâu rồi ấy nhỉ ?, nhìn hơi quen mắt".

Sau vài phút, trước mặt Lưu quản sự là một trung niên nhân, thân mang bạch
ngân bào, khí chất như thư sinh, còn kèm theo một chút khí thế người bề trên
.

"Có chuyện gì ?, khi nãy ngươi có bảo là đi ra ngoài đổi chút gió mà ?" thành
chủ nói với giọng uy nghiêm.

"Thưa thành chủ đại nhân, khi nãy tiểu nhân định ra ngoài đổi gió thì khi tới
cửa thành, tiểu nhân có gặp một vị tiền bối tu vi Trúc Cơ kì dẫn theo hai tên
tiểu bối, một tên Luyện Khí tầng một, một tên là Luyện Khí tầng ba, mục
đích vẫn chưa rõ ràng, tiểu nhân định đi theo thì vị tiền bối ấy nói là "ta
chỉ vào thành làm chút việc rồi đi" còn kêu "không cần đi theo ta" vậy nên
tiểu nhân vội nói tạm biệt rồi về bẩm báo cho đại nhân.

Ánh mắt thành chủ lóe lên tinh quang lẩm bẩm "tu sĩ Trúc Cơ à, chỉ vào thành
làm chút việc rồi đi ?, không biết mục đích của hắn là gì".

"Lưu quản sự".

"Kêu người bí mật giám sát, nhớ là làm gọn một chút, không nên để cho vị đạo
hữu đó phát giác hay khó chịu" thành chủ phân phó nói.

"Vâng thưa thành chủ, tiểu nhân sẽ kêu người giám sát ngay, đảm bảo không
gây khó chịu cho bị tiền bối đó" Lưu quản sự hiểu ý đáp.

Sau vài phút đi dạo, cả ba theo sự dẫn đầu của Tiểu Lười đi tới một tiệm sách
tên Sách Trí lâu.

Vì có một thời gian ở trong thành nên Tiểu Lười biết hầu hết các con đường và
cửa hàng trong thành.

Đi vào tiệm sách là chủ ý của Khuynh Ngân, còn Tiểu Lười chỉ là dẫn đường.

Bên trong tiệm sách, chưởng quầy là một lão nhân hơn lục tuần, tóc bạc râu
bạc, nằm trên ghế đu đưa.

Khi nghe tiếng bước chân lão nhân mở mắt ra, đôi mắt lão đục ngầu nhìn ba
người thân còn nằm trên ghế không ngồi dậy nói "xin chào khách nhân, thứ cho
lão già cả không ngồi dậy tiếp đón các vị được, tiệm sách của lão một giờ một
viên linh thạch hạ phẩm một người, quy củ không nhiều, chỉ cần các vị đọc
sách xong bỏ chỗ cũ là được", "khi đi ra chỉ cần bỏ linh thạch trên bàn kế
bên lão là được" lão nhân chỉ cái bàn nhỏ gần bên ghế của lão.

Tiến vào trong phòng rãi rác vài người đang đọc sách, tu vi toàn ở Luyện Khí
kì, liếc mắt một cái Ngân chưởng môn không quan tâm nữa, mà toàn tâm toàn ý
tìm kiếm sách vở mà hắn cần.

Hai tên theo sau, một tên thì đi tới một cái ghế nằm xuống, vài giây sau
tiếng o o vang lên.... khiến bọn người hô lên kì hoa, có khách sạn không ngủ
lại vào sách lâu đi ngủ, tên còn lại thì kiếm một góc rộng rãi xếp bằng ngồi
xuống hấp thụ linh thạch tu luyện, mọi người trong lòng im lặng hô "tùy hứng"
có tiền muốn làm gì thì làm.

Sau vài phút Ngân chưởng môn đả tìm đầy đủ sách hắn cần nên tiến về một cái
ghế ngồi xuống, để chồng sách bên bàn bên cạnh, sách toàn là về vấn đề về tu
luyện và môn phái đặc biệt điểm, có chút sách giới thiệu về pháp bảo, cảnh
giới, nói chung là vàng thau lẫn lộn thượng vàng hạ cám.

Sau khi là tu sĩ Trúc Cơ thì trí nhớ của Khuynh Ngân khủng khiếp tới mức chỉ
cần liếc qua là nhớ, đọc nhẩm qua là không thể quên, có lẻ là do lượng tinh
thần lực trong thức hải biến chất sau khi Trúc Cơ tạo nên thần thức đi, vậy
nên một đống sách cộng lại còn cao hơn cả cậu, mà cậu chỉ đọc xong trong vòng
bốn giờ, vốn dĩ số sách đó một người bình thường con phải đọc trong vài ngày
đi.

Vuốt vuốt mi tâm có chút đau, hắn đứng dậy kêu hai tên kì hoa ra về.

Ra ngoài sạp thì lão nhân vẫn ngồi nằm đó, Ngân chưởng môn nói "Tiểu Mộc cho
chưởng môn mượn tí linh thạch, sau này bản chưởng môn sẽ trả gấp đôi".

"Không cần thưa chưởng môn, số linh thạch này đệ tử xem như hiếu kính ngài"
Tiểu Mộc đáp, lấy từ trong túi trữ vật mười lăm viên linh thạch rồi đi qua
chiếc bàn gần lão nhân bỏ xuống.

Đi ra Sách Trí Lâu, trong lòng Ngân chưởng môn tốt phiền muộn, là chưởng môn
lại phải đi mượn linh thạch của đệ tử để trả tiền đọc sách, nếu không phải
hắn thực sự rất cần các kiến thức này thì hắn cũng sẽ không làm như vậy a ,
tốt mất mặt.

Hiện tại phía trước hắn là Dược Đan Các, Dược Đan Các tên như ý nghĩa, nơi
đây là nơi mà mọi người tu luyện vừa yêu vừa hận, yêu vì các loại đang dược
có thể trợ giúp tu luyện, đột phá bình cảnh hay chữa thương, mà hận thì vì
giá tiền của nó làm cho mọi người tâm đau a, trong Dược Đan Các có bán các
loại đan dược giúp chữa thương, đề cao tu vi, đột phá bình cảnh, nói chung
là muôn màu muôn vẻ.

"Tiểu nhị có sinh ý lớn, mau gọi chưởng quầy của ngươi ra" giọng của hắn vang
lên kèm theo một luồn uy áp Trúc Cơ kì.

Vốn dĩ có chút cao ngạo tiểu nhị rụt đầu lại nói "xin tiền bối đợi chút, để
tiểu nhân đi thông báo chưởng quầy ngay" vừa nói xong hắn chạy ngay lên lầu ,
sau vài chục giây một tiểu bàn nhân dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị đi xuống.

Chưởng quầy là tu sĩ Trúc Cơ tầng một, tên của hắn là Hữu Tài, ánh mắt lấp
lóe tinh quang hình đồng tiền, đây có lẻ là thấu tài nhãn đi Ngân chưởng môn
nghĩ thầm.

"Nghe tiểu nhị nói, khách nhân có bút lớn sinh ý muốn làm với bản nhân à ?"
hắn rất ngay thẳng vào ngay chủ đề nói.

Tính cách này của hắn làm Khuynh Ngân rất thích, hắn nói "có thể tới chổ ít
người bàn luận được chứ ?".

"Được, mời khách nhân lên phòng của tại hạ" nói xong hắn ra thủ thế mời rồi
bước lên cầu thang đi trước.

Ra hiệu cho hai tên phía sau ở đây chờ một chút, hắn bước theo sau chưởng
quầy đi lên phòng.

Trên phòng, xung quanh trang trí đơn giản, giữa phòng là một cái bàn có chậu
cây lưỡi hổ, nếu nói xa xỉ nhất chắc chỉ có một cái giường bông êm ái ,
chưởng quầy đi tới cửa sổ mở ra, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ra thủ thế
mời ngồi với hắn.

Vừa ngồi xuống hắn cũng thẳng thắn nói rõ "ta có một cây linh dược muốn bán
với chưởng quầy".

Hắn xòe tay ra, một hộp ngọc xuất hiện trên tay hắn, chưởng quầy ánh mắt
bình tĩnh, nhưng hắn chẳng thể bình tĩnh được nữa vì khi Khuynh Ngân mở hộp
ngọc ra một mùi thuốc thơm nồng lan tràn cả căn phòng, ngửi được mùi hương ,
theo kinh nghiệm tiếp xúc thảo dược đó giờ của chưởng quầy thì cũng đả phán
đoán ra phần nào đây là thứ gì, để chắn chắn nên hắn hỏi "khách nhân, đây là
một cây linh dược nhị phẩm đỉnh cấp phải không ?".

Ngân chưởng môn không nói một lời mà ý vị thâm trường nhìn chưởng quầy rồi đưa
hộp ngọc qua.

Lúc này chưởng quầy cũng không thể ngăn cản sự tò mò nữa mà mở hộp ngọc ra xem
xét cho kĩ, trong hộp ngọc là cây huyết sâm ngàn năm mà dược lão đả tặng cho
Ngân chưởng môn, sau khi xem xét xong hắn thở dài nói "một trăm linh thạch
trung phẩm".

"Được"

Ngân chưởng môn chúng ta biết hắn đây là cái giá hợp lí nên không suy nghĩ
chấp nhận luôn, "thành giao" hắn nói.

"Thành giao" chưởng quầy đáp, lấy ra một túi trữ vật đưa cho Ngân chưởng môn
, điếm sơ có chính xác một trăm viên linh thạch trung phẩm.

Đếm xong hai người bắt tay nhau rùi nói "giao dịch vui vẻ", "không cần tiễn"
giọng của Ngân chưởng môn vang lên, xuống lầu gọi hai tên đang đứng chờ ở
sảnh đi qua đi lại nhìn đang dược trong sạp.

"Đi thôi" giọng hắn vang lên rùi dẫn đầu đi ra khỏi đây trước.

Ngân chưởng môn lúc này đả mất hết sự u sầu vì không có linh thạch.

Phải biết Thủy Linh đại lục, linh thạch chia làm hạ phẩm, trung phẩm, cao
phẩm, tuyệt phẩm, đỉnh phẩm.

Hạ phẩm đối ứng Luyện Khí kì, trung phẩm đối ứng Trúc Cơ kì, cứ thế mà suy
ra các phẩm đối ứng các bậc tu vi.

Còn linh tài cũng chia làm nhất phẩm tới ngũ phẩm, các phẩm cũng đối các bậc
tu vi kì.

Cứ mười viên linh thạch hạ phẩm thì lượng linh khí chứa trong đó bằng lượng
linh khí của một tu sĩ Luyện Khí tầng một, mà một trăm viên linh thạch hạ
phẩm mới đổi được một viên linh thạch trung phẩm, theo tỉ lệ đổi thì vậy ,
nhưng mà chỉ có rất ít người lại chịu cầm linh thạch trung phẩm đi đổi linh
thạch hạ phẩm, số lượng linh khí trong linh thạch trung phẩm chỉ bằng khoảng
tám chín mươi viên linh thạch hạ phẩm, đáng lẻ khi đổi là được lời, nhưng mà
linh khí trong linh thạch trung phẩm tinh khuyết dễ hấp thu hơn linh thạch hạ
phẩm nhiều nên thời gian hấp thu chỉ bằng một nữa của linh thạch hạ phẩm.

Thử nghĩ mà xem ngươi cầm tám mươi viên linh thạch hạ phẩm hấp thu mất một
tháng, còn ta cầm một viên linh thạch trung phẩm thì chỉ mất mười lăm ngày là
hấp thu lượng linh khí bằng ngươi, nếu mà tu luyện thì ta đả bỏ xa ngươi hẳn
nữa chặng đường, thế thì còn so sánh cái gì nữa, khi ngươi còn đang hấp thu
linh thạch hạ phẩm thì ta đả hấp thu xong, tu vi bỏ xa người, thế sao chơi !
, chưa nói khi đánh nhau thì ngươi mới hồi một nữa lượng chân khí thì ta đả
hồi đầy, lúc đó đánh đấm cái gì ?, đưa đầu cho ngươi chặt cho rồi, thử hỏi
hai người tu vi bằng nhau, có khi có bên hơn, nhưng chỉ cần bên kia có linh
thạch cao phẩm hơn ngươi thì kẻ đó mới là người cười tới cuối cùng a .


Vô Hạn Mộc Chí Tôn Giới - Chương #6