Tiểu Lười Và Quy Tức Công


Người đăng: prophundoc1111

Trên đường đi.

Tiểu Mộc đả được thu vào nội giới giờ chỉ còn mình hắn đang phi hành, vì kéo
thêm một người phi hành nữa rất tiêu hao chân khí, với lại giờ hắn đang vừa
phi hành vừa ngắm cảnh.

Bên dưới là sâm lâm, thi thoảng truyền ra vài tiếng hưu kêu thú rống, trước
mặt hắn là một bụi trúc nhỏ xanh ngát như ngọc, thân trúc to cỡ một ngón rưỡi
có năm đốt, bốn đốt cao bằng nhau và một đốt trên cao nhất thân hơi nhỏ ,
ngọn cao tới đầu hắn.

Đây là Tiểu Ngọc Thiết Trúc được các lão nhân ưa thích, vì loại trúc này cứng
cỏi, dẻo dai, nó cứng thì giống như là thiết còn dẻo thì cho dù có uốn cong
thành hình chữ C thì sau khi thả ra nó vẫn trở về dạng thẳng như thường, Tiểu
Ngọc Thiết Trúc còn được ứng dụng trong nhiều vấn đề sinh hoạt, nhưng vì thời
gian thành thục của nó đến tận bốn năm và thân hình khiêm tốn, nên vẫn chưa
được áp dụng nhiều lắm.

Giờ thì Khuynh Ngân đả hiểu tại sao nó lại cứng và dẻo như vậy, cậu đang mở
Thấu Thiên Nhãn, trong mắt cậu cây trúc thân toàn đầy ánh sáng lục đại biểu
cho mộc khí, khi nãy cũng vì ánh sáng lục này hắn mới hạ xuống, lượng mộc
khí chứa trong thân trúc bằng lượng linh khí của một tu sĩ tầng bốn, bên dưới
thân trúc là hai chồi măng mới mớm ra được tí xíu.

Vận chuyển chân khí trong cơ thể, hắn phất tay múc trọn khu vực trúc sinh lên
, dùng chân khí bao bọc lại chuyển vào trong nội giới, bên trong nội giới ,
bụi trúc được cậu trồng ở gần hai cây sâm, mỗi cây cách nhau hơn chục mét cho
khỏi chen nhau mà hút linh khí.

Nhìn quanh xem có thêm linh dược hay linh mộc nào không, có lẻ vận khí của
hắn đả hết, xung quanh chả có hiện lên thứ gì chứa linh khí nữa.

Mở ra độn quang hắn phi tốc rời xa nơi này..., đả gần đến Tiểu Diệp Thành
nhưng hắn chả kiếm thêm được cây linh dược hay linh mộc nào, làm tâm tình hắn
hơi có chút muộn phiền vì vận khí của mình.

Bỗng hắn dừng lại, thu độn quang hạ xuống.

Phía trước đang xảy ra kì hoa một màn, một thanh niên xuyên lam bào, tóc dài
tới hông dài hơn cả cậu, hai tay gác dưới đầu đang nằm trên chiếc giường xếp
tre, khuôn mặt anh tuấn gọn gàng, nếu có thiếu nữ ở đây nhìn thấy hắn thì
chắc chắn sẽ hô lên đẹp trai vì độ anh tuấn và phong cảnh lá rơi lấp phấp như
này.

Đó là chuyện có thể xảy ra khi hắn nằm ở nơi có dân cư thôi !, còn hiện tại
là đang ở dã ngoại, khắp nơi có hung thú, nếu chẳng may bị hung thú để mắt
tới chẳng phải ai hô ai tai ư ?, nên chẳng ai lại ngu tới mức đi ngủ ở dã
ngoại như này, vậy nên cậu mới hô kì hoa, những kẻ to gan lớn mật dám ngủ ở
dã ngoại như này thường một là kẻ rất có thực lực hai là cũng có một tí thực
lực, nhưng chẳng ai lại dám ngủ say như chết giống hắn cơ chứ, còn không có
một tí phòng ngự nào.

Cậu đả đứng trước hắn nãy giờ nhưng vẫn chưa thấy hắn tỉnh dậy, giống như là
ngủ không cần mạng, nếu lúc này cậu chỉ cần có chút ác ý thì chắc hắn chả còn
mạng nữa rồi.

Không nỡ nhìn cảnh này nữa Ngân chưởng môn chúng ta hô "này ngươi là ai, sao
lại nằm ngủ ở đây" ..., 'quát quát' tiếng quạ kêu ngang qua, mặt Ngân chưởng
môn lúc này nổi lên hắc tuyến, đả kêu ba bốn lần nhưng người nắm thì cứ nằm
người kêu thì cứ kêu làm cho Ngân chưởng môn lúc này rất là nổi nóng.

Tiến thêm vài bước, vốn dĩ Ngân chưởng môn không muốn hiểu lầm nên đứng cách
xa vài mét gọi cho hắn tỉnh dậy, nhưng mà kêu mãi vẫn chưa thấy hắn dậy nên
Quân chưởng môn đang nổi nóng của chúng ta đành sử dụng biện pháp mạnh ......

"AAAAAAAAA, đừng giỡn nữa, nhột, nhột quá hahahaha"

Một tiếng kêu dài phá nát khu rừng yên tĩnh, vốn dĩ người nằm ngủ kêu khàn
giọng cũng không dậy, giờ này đang nằm lăn lóc dưới đất, nước mắt tèm lem
miệng liên hồi kêu thôi, vì lúc này một chân của hắn đang bị Ngân chưởng môn
đặc biệt "chiếu cố".

Quay lại khi nãy trước khi tiếng kêu vang lên, nắm lấy chân đả cởi giày của
hắn Ngân chưởng môn không biết lấy từ đâu một cộng lông vịt, và giờ mọi người
biết tại sao lại có tiếng kêu rồi đấy ....

"Ai, ai dám đánh lén bản nhân" giọng nói chất vấn đầy cao ngạo vang lên.

Một luồng uy áp của Trúc Cơ tu sĩ dâng lên, vốn dĩ đang cao ngạo Tiểu Lười đã
im miệng rụt cổ lại.

Phía trước hắn là Ngân chưởng môn đang phóng ra uy áp với khuôn mặt nghiêm túc
, "xin chào tiền bối, vãn bối có thể giúp gì cho tiền bối ngài ?, khi nãy
vãn bối chưa nhìn thấy tiền bối nên có mạo phạm, xin tiền bối tha cho vãn bối
lần này" hắn quỳ xuống nói, toàn thân đả đổ mồ hôi lạnh, ai lại ngờ người
chơi xấu hắn lại là một vị tiền bối tu vi cao cường chứ, khi nãy còn lơ mơ
chưa tỉnh ngủ thì hắn còn dám trách mắng rồi xưng bản nhân với vị tiền bối này
, nên giờ đang sợ vãi cả linh hồn vì sợ tiền bối trách tội chuyện khi nãy.

Vốn dĩ Ngân chưởng môn chỉ giả bộ hù hắn một chút thôi, mà thấy hắn phản ứng
thái quá với rối rít xin tội với giọng thành khẩn nên nghĩ thầm "đây có lẻ là
thực lực mang tới địa vị đi", thấy đối phương còn quỳ ở đó rối rít xin tội
rất thành khẩn nên Ngân chưởng môn nói "đứng lên đi, bổn chưởng môn tha lỗi
cho sự vô lễ của ngươi, với lại ta đúng thật là có việc nhờ ngươi".

"Xin tiền bối cứ nói, được giúp việc cho tiền bối là vinh hạnh của vãn bối"
Tiểu Lười nhẹ nhõm đứng lên nói, còn không quên vuốt vuốt mông ngựa môt câu.

"Ngươi có biết Tiểu Diệp Thành cách đây bao xa nữa không ?" Ngân chưởng môn
nói.

"Dạ, thưa tiền bối Tiểu Diệp Thành cách đây hai mươi km, đi về hướng tây là
tới, vãn bối nguyện chỉ đường cho tiền bối" nói đến câu cuối trong lòng hắn
bỗng hối hận hô "sai lầm a, sai lầm, Tiểu Lười ngươi anh minh một đời lại
ngu si trong phút chốc, thật tức chết mà !", khi không chẳng có việc làm lại
xung phong làm người chỉ đường chứ, với bản tính của hắn thì việc này chả
khác gì giày vò hắn chứ.

Bản tính của hắn là Lười, vô cùng lười, suốt ngày ăn rồi ngủ, ngủ lại tiếp
tục ăn, nhưng kẻ lười như hắn lại có ước mơ trường sinh bất tử nên lặn lội
đường xa cầu đạo, vốn dĩ từ thôn gần Tiểu Diệp Thành cách nhau vài chục km ,
hắn tạm bỏ bản tính vì ước mơ nên không ngừng nghĩ từ thôn chạy tới Tiểu Diệp
Thành, sau bao nhiêu cố gắng khảo nghiệm, vì xác định hắn là có linh căn ,
nên hắn được nhận vào học viện trong thành bồi dưỡng làm tu sĩ, khi vào công
pháp khố nhận công pháp, hắn dạo hết tất cả công pháp phát hiện tu luyện cũng
là một việc rắc rối, lúc đó hắn nội tâm sụp đổ gào thét "tu luyện cũng là một
việc gian khó, ta không tu luyện nữa".

Vì bản tính này nên hắn xin ra khỏi học viện để về thôn trong sự sụp đổ ,
trong lúc sụp đổ mất mát và đi hơn chục km tới một rừng trúc thì một việc bất
ngờ xảy ra, hắn dẫm phải một cái lão nhân dưới lớp lá tre dày, phải ! hắn
dẫm phải chính là một lão nhân, lùi vài bước, lấy hết can đảm hất lớp lá ra
, dưới lá là một lão nhân khoảng lục tuần, tóc đen râu dài, mặc một bộ đồ
đen nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, sẽ tiên phong đạo cốt hơn nếu tóc râu lão
đều bạc trắng, giữa trán lão có hình một cái vỏ rùa tinh xảo, vì sao tinh
xảo ư ?, cái vỏ có đếm không hết hoa văn hình cái vảy trên mai rùa.

Tiểu Lười đi tới để tay vào mũi của lão, lùi vài bước ngồi bệt xuống đất.. ,
không có hơi thở.... "AAA !, người chết" hắn hét lên với giọng kinh hoảng ,
từ nhỏ giờ hắn đả thấy người chết bao giờ đâu nên bây giờ tâm trạng cực kì
kinh hoàng hoảng sợ, vốn một cái xác ở nơi hoang dã đả đáng sợ rồi, hắn còn
dẫm lên xác chết đó nữa bảo sao không sợ vãi linh hồn được, hắn đang chuẩn bị
đi thì....

"Khụ khụ, ồn ào quá có để cho ai ngủ nữa không" một giọng nói khàn khàn âm u
đầy trách móc vang lên.

Tiểu Lười lúc này đả sợ vỡ mật vì tiếng nói đột ngột vang lên, cậu đứng đơ
người ở đó duy trì tư thuế cất bước về hướng ngược lại xác chết và không dám
quay đầu hướng tiếng nói vang lên, "ai, ai đó ?, đừng làm ta sợ, ta thật
sự không có sợ ngươi đâu đấy" tiếng nói đầy sự sợ hãi của cậu vang lên.

Giọng khàn khàn đó lại vang lên "tiểu bối ta ở sau lưng ngươi"

Đang bên lề tan vỡ Tiểu Lười gần như tan nát, có ai lại ở tình huống quái dị
này nghe thêm câu "ta ở sau lưng ngươi" mà còn bình tĩnh được không chứ ?.

Cố gắng lấy hết sự can đảm còn lại, hắn quay đầu nhìn, trong mắt hắn một lão
giả đang đứng hai tay chấp sau lưng, chính là lão giả ban nãy hắn dẫm phải ,
não hắn Ông một tiếng 'Xỉu'.....

"Ta có đáng sợ vậy à ?" giọng nói khàn khàn đầy sự tự hỏi đó lại vang lên.

Lúc Tiểu Lười tỉnh lại thì trời cũng đả sang chiều, kế bên là lão giả lúc
trước.

"Tỉnh rồi à ?", mới tỉnh dậy nghe tiếng nói từ lão vang lên làm cho Tiểu Lười
xém chút lại xỉu.

Lấy can đảm nhìn lão giả, hắn hỏi "ngài là người hay quỷ vậy ?"

......

"Ta tất nhiên là người rồi" lão giả nói.

"Nhưng mà vãn bối đả kiểm tra rồi, rõ ràng tiền bối không còn hơi thở mà ?"
giọng nói còn không tin tưởng lắm của hắn vang lên.

"À xin lỗi, đó là lão tu luyện một môn công pháp, nên không có hơi thở đó mà
, lỡ làm tiểu hữu cả kinh rồi" giọng lão đầy sự hòa ái dễ gần.

"Vậy à, làm cho vãn bối cứ tưởng tiền bối là xác người chết nên sợ gần
chết..", cậu thật thà nói, giờ đây cậu đả tin lão giả lời nói.

"Tiền bối tu luyện công pháp gì mà cơ thể giống như người chết thế" hắn ngây
thơ hỏi.

Mặt lão hiện lên hắc tuyến vì nãy giờ cậu cứ nói chết chết hoài... chẳng ai bị
người khác hiểu nhầm là người chết mà không khó chịu cả, điều chỉnh lại tâm
tình lão hỏi "mún học không ?".

Đáp lại lão là giọng nói đầy sự lười biếng của hắn, hắn nói "không, công
pháp gì đó toàn rườm rà, tốn thời gian còn phức tạp, thà vãn bối đi ngủ còn
hơn".

Nghe tới đoạn thà ngủ còn hơn của hắn ánh mắt lão giả hiện lên tinh quang rồi
biến mất, trong lòng lão nghĩ thầm "công pháp của ta vô số kẻ cầu cạnh, quỳ
khóc xin học nhưng không được, còn tiểu tử này không mún học thì thôi còn nói
thà ngủ còn hơn, đây có lẻ là duyên phận đi !".

"Yên tâm đi công pháp của ta không rườm rà phức tạp như bọn hắn, chỉ cần
ngươi ngủ và ngủ thì đả có thể tu luyện được, chứ không cần thổ nạp hay tư
thế các kiểu vân vân mây mây..." giọng nói đầy tự hào khi nói về công pháp và
dụ dỗ của lão vang lên.

"Thật, thật sự chỉ cần ngủ và ngủ thôi hả tiền bối, ngài không lừa vãn bối
chứ ?" hắn nói với giọng đầy nghi ngờ.

Hắc tuyến trên mặt lão càng nhiều.

"Bây giờ ngươi có học hay không hả ?, không học thì thôi ta đi đây" giọng lão
có chút tức giận, ai cũng sẽ tức giận khi bị nghi ngờ hoài thôi, lão giả bộ
chuẩn bị bước đi dáng vẻ.

"Học, đương nhiên là học chứ" giọng hắn đầy kiên quyết làm cho lão bất ngờ ,
lão đâu có biết ước mơ của hắn là trường sinh nên hắn không có chút do dự nào
.

.....

Nhớ cho kĩ, công pháp của ta tên là "Quy Tức Công" giọng lão cực kì nghiêm
túc nói.

Sau khi truyền xong công pháp lão giả cất bước đi với tiếng "sau này gặp lại"
, để ở nơi đó một thanh niên vô cùng kích động và kiếm nơi đi ngủ...


Vô Hạn Mộc Chí Tôn Giới - Chương #5