Huyết Sâm Ngàn Năm !


Người đăng: prophundoc1111

Sáng sớm sau một đêm tu luyện Khuynh Ngân đả hồi phục đầy đủ lượng chân khí
của bản thân và dư ra một lượng tạo hóa mộc khí bằng số lượng linh khí của một
tu sĩ Luyện Khí tầng bốn.

Nếu tính tổng linh khí của tu sĩ Luyện Khí tầng một là một giọt sương chi lực
, tầng hai là hai giọt, tầng ba là ba giọt, tầng bốn sáu giọt, tầng năm là
mười sáu giọt, tầng sáu là hai mươi sáu giọt, tầng bảy là ba mươi sáu giọt ,
tầng tám là năm mươi sáu giọt, tầng chín là bảy mươi sáu giọt, đỉnh kì hay
còn gọi là tầng mười là một trăm giọt.

Khi Trúc Cơ một trăm giọt sương linh khí của tu sĩ Luyện Khí sẽ hóa lỏng thành
một giọt gọi là giọt nước chân khí, mà lượng chứa tổng của tu sĩ Trúc Cơ là
mười giọt nước chi lực, tức là một tu sĩ Trúc Cơ tính về số tổng linh khí
trong người đả bằng mười tên Luyện Khí đỉnh, mỗi tầng của tu sĩ Trúc Cơ cũng
là bắt đầu từ mười giọt, tầng hai là hai mươi giọt .... tính vậy thì đến Trúc
Cơ đỉnh kì đả là một thiên giọt nước chi lực.

Còn Kim Đan tầng một sức chứa là mười viên thạch chi lực, là từ một thiên
giọt nước chi lực tạo thành một viên thạch chi lực, đến Kim Đan chân khí đả
hóa thành nguyên khí, vây nên suy ra đỉnh kì của Kim Đan là một thiên viên
thạch chi lực.

Quay lại vấn đề chính, sau khi tu luyện xong mở mắt ra đả là khoảng bảy giờ
rưỡi sáng nên Bạch Khuynh Ngân quyết định tới chỗ dược lão nghe câu trả lời
chắc chắn của lão, nên giờ cậu đang ở trong phòng khách của dược lão và nghe
lão xin lỗi vì sự cố không thấy Tiểu Mộc đâu, vì là sự cố nên cậu quyết định
chờ thêm chút nữa trong sự nhẹ nhõm của dược lão vì không bị trách tội.

Khoảng hơn tám giờ, một tiếng nói vang lên làm cho dược lão đang ủ rũ vui
mừng "Tiểu Mộc chào dược lão và tiền bối, xin lỗi cháu về hơi trễ", dược lão
giọng đầy trách móc và quan tâm quát lên với Tiểu Mộc "cái thằng nhóc này
ngươi đi đâu mà để ta và tiền bối phải đợi ngươi cả buổi sáng trời vậy hả ?" ,
"không có gì chỉ là chút thời gian, không nên trách Tiểu Mộc" giọng nói khách
sáo độ lượng của Khuynh Ngân vang lên với giọng điệu già dặn mặc dù cậu chả
hơn Tiểu Mộc mấy tuổi.

"Bây giờ thì Tiểu Mộc đả về, bắt đầu chính sự đi", cậu nói với giọng nghiêm
túc, dược lão thấy vậy lên tiếng nói "Tiểu Mộc cháu lựa chọn đi", "thưa tiền
bối Tiểu Mộc quyết định nếu ngài chữa được vấn đề của Tiểu Mộc thì Tiểu Mộc sẽ
nghe theo yêu cầu của ngài", "nhưng khi Tiểu Mộc tu luyện có thành tựu thì có
thể đón thôn dân về môn phái được không ?" ánh mắt cậu đầy vẻ chờ mong nhìn
Khuynh Ngân, suy nghĩ một chút Khuynh Ngân gật đầu "được thôi, không có vấn
đề".

"Bây giờ ta sẽ chữa vấn đề của Tiểu Mộc, xin dược lão tạm tránh vì đây là bí
mật của bổn môn", "được thôi tiền bối cứ chữa trị đi, lão sẽ hộ pháp cho
không ai quấy tiền bối làm phép" dược lão nói rồi bước ra ngoài.

"Thả lỏng tinh thần không được kháng cự ta sẽ đưa ngươi vào môn phái để chữa
trị" trong khi nói một cổ lục quang từ tay Khuynh Ngân phóng ra cuốn qua Tiểu
Mộc rồi biến mất, chỉ còn lại mình hắn ngồi xếp bằng trong phòng.

Trong nội giới Thảo Mộc Chí Tôn Bàn hai bóng người xuất hiện trên không của
nội giới, bên dưới là tạo hóa mộc với một ngàn phiến lá, hai người hạ xuống
đất đứng trước tạo hóa mộc “giờ ngươi chỉ cần nhỏ máu vào lá của cái cây này”
Khuynh Ngân chỉ vào tạo hóa mộc nói, Tiểu Mộc gật đầu rồi đi tới chạm vào
thân cây tạo hóa mộc, một chiếc lá trên cây rụng xuống rồi rơi vào tay cậu ,
cậu cắn răng nghiền một phát vào ngón tay trỏ của cậu, một giọt máu đỏ hồng
rơi vào chiếc lá và thấm vào từ từ.

Chiếc lá màu xanh chuyển qua màu đỏ trong thoáng chóc, bỗng vô số phù văn tối
nghĩa màu lục từ trong chiếc lá bay ra hướng về phía huyệt ấn đường của cậu
khiến cậu giật mình, cậu định né ra thì nghe câu "không cần né tránh, bình
tĩnh đối mặt" của Khuynh Ngân khiến cậu bình tĩnh đứng yên mặc cho số phù văn
đó liên tục bay vào ấn đường cậu cho đến thức hải, trong thức hải của Tiểu
Mộc là một mảnh trắng xám vô tận với một tinh thần hiển hóa giống cậu đang
nhắm mắt lẵng lặng đứng ở trung tâm, số phù văn màu lục đó tụ tập ở trước mặt
cậu rồi dần dần tổ hợp thành chữ Mộc trong triện văn màu đen, nếu phóng to
chữ Mộc màu đen đó thì ta sẽ thấy nó được tổ hợp từ vô số phù văn màu lục nhỏ
li ti huyền ảo, bỗng chữ Mộc đó nhập vào trán tinh thần hiển hóa của cậu rồi
hiển hóa như một hình sâm vậy, bên ngoài cơ thể cậu một chữ Mộc cũng theo đó
mà hiển hóa ra, làm khuôn mặt dễ thương non nớt của cậu hiện lên vẻ yêu dị.

Một lượng thông tin cực lớn phóng ra từ lúc chữ Mộc nhập vào trán cậu, quá
trình này giống như quá trình truyền thừa của Khuynh Ngân vậy, lượng thông
tin quá lớn vượt qua sự sử lý của bộ não hiện tại của cậu làm cậu ngất xỉu sau
không lâu sau đó.

Hà .... tiếng thở dài vang lên, người cất tiếng là Khuynh Ngân, sau khi cất
tiếng thở dài hắn thì thầm nói "ta sẽ giúp ngươi lần này vậy, dù sao ngươi
cũng là đệ tử đầu tiên của bổn môn ta", hắn giơ tay phải lên trước ngực, một
đoàn lục quang óng ánh hiện lên, thình lình đó là tạo hóa mộc khí dư ra của
hắn khi sáng, ánh mắt hiện lên thịt đau bán rẻ sự vĩ đại khi nãy của hắn ,
hắn ném quả cầu đó vào người của Tiểu Mộc rồi quay đầu không nhìn nữa như muốn
quên đi chuyện thịt đau này, cơ thể Tiểu Mộc hiện lên ánh lục rồi biến mất.

Trong cơ thể Tiểu Mộc vốn dĩ theo bản năng vận chuyển Tạo Hóa Thảo Mộc Quyết
từ truyền thừa của tạo hóa diệp hấp thu linh khí trong nội giới, nhưng do
kinh lạc toàn thân cậu bế tắc lâu ngày nên giống như con suối khô cạn lâu ngày
một tí nước mưa không thể làm cho con suối tích ra nước được khiến cho việc
chứa linh vẫn chưa thấy tiến triển gì, bất thình lình một đoàn năng lượng
tinh khuyết tiến vào cơ thể cậu rồi trải ra toàn thân giúp khai thông kinh lạc
, kiểu như là con suối khô cạn gặp mưa to, ngay sau đó con suối đả tiến vào
trạng thái ẩm tích nhưng đoàn năng lượng đó tiêu hết khiến việc chứa linh vẫn
chưa thành công.

Lúc này Tiểu Mộc cũng đả tỉnh lại và ngồi dậy chủ động vận Tạo Hóa Thảo Mộc
Quyết hấp thu linh khí xung quanh cơ thể, thấy thế Khuynh Ngân phất tay ,
linh khí tản mạn trong nội giới theo cái phất tay của hắn dần dần bay đến xung
quanh Tiểu Mộc tạo thành một cái vỏ bọc bao bọc cậu lại.

Sau khoảng mười lăm phút sau một luồn khí thế nhỏ bé của Luyện Khí tầng một
đánh thức Khuynh Ngân dậy sau trạng thái dưỡng thần, "ta cuối cùng đả là một
tu sĩ, haha !" giọng của Tiểu Mộc hiện lên sự vui sướng nói to.

Quay ra sau khom người với Khuynh Ngân, Tiểu Mộc nói "cảm ơn chưởng môn đả
trợ giúp", không cần ai nói cậu cũng biết lúc nãy Khuynh Ngân đả trợ giúp cậu
nếu không muốn trở thành tu sĩ thì cậu phải vận chuyển công pháp thoải mái
kinh lạc trong cả tháng trời nữa mới tích được linh khí mà trở thành tu sĩ
được vì sự bế tắc kinh lạc của cậu, nhưng khi nãy lại có một luồng năng lượng
tràn vào cơ thể cậu giúp khai thông kinh lạc bế tắc, giúp cậu không phải lãng
phí cả tháng trời nữa.

Vốn dĩ đang có chút thịt đau chưởng môn nhà ta, sau khi nghe câu nói cảm ơn
của Tiểu Mộc thì mặt hiện sự khiêm tốn nói "không có gì" giống như ban nãy sự
tình chả là gì với hắn cả, khiến trong lòng Tiểu Mộc dâng lên sự kính nể.

"Vấn đề đả giải quyết rồi, bây giờ ra ngoài gặp dược lão rồi bàn giao mọi
chuyện xong còn đi với ta" hắn nói rùi phất tay một cái, một lỗ đen trống
rỗng sinh ra hút Tiểu Mộc vào rồi phun ra ở bên ngoài, trước mặt Khuynh Ngân
vốn đang xếp bằng đả đứng dậy từ khi nào, đi trước ra ngoài phía sau là Tiểu
Mộc đi theo, ra đến bên ngoài thì gặp dược lão đang gấp gáp lẩm bẩm "sao còn
chưa xong, đả lâu đến vậy mà", "có khi xảy ra chuyện gì không ?", người thì
đi qua đi lại giống như con kiến trong chảo nóng, nào có một tí liên quan đến
việc hộ pháp cho hắn chứ ?, thấy dược lão gấp gáp Tiểu Mộc lên tiếng "dược
lão cháu đả là tu sĩ Luyện Khí tầng một rồi này" người chưa tới mà giọng đả
đến trước, cũng nhờ vậy mà dược lão vốn gấp gáp định xông vào phòng đả nhẹ
nhàng thở ra và đi về phía của cậu.

Sau khi hai lão cháu tâm sự xong, cả ba người dắt nhau đi đến trưởng thôn để
Tiểu Mộc từ biệt mọi người, vốn dĩ Tiểu Mộc bảo không cần nhưng dược lão cứ
kiên quyết dắt cậu đến nhà trưởng thôn làm cậu vô cùng bất đắc dĩ, đến nơi
trưởng thôn đang ngồi trên chiếc ghế lắc lư dưỡng thần ..., trong phòng chiếc
hộp ngọc trong tay trưởng thôn mở ra, mùi thuốc bỗng chốc tràn ngập cả căn
phòng, trong hộp là một cây huyết sâm to bằng cùm tay của Khuynh Ngân, toàn
cây huyết sâm không một chút tổn hại chỉ có chút héo rũ.

Thấy thế ánh mắt hắn híp lại nhìn trưởng thôn hỏi "Đây là thế nào ?", đáp lại
hắn là giọng của dược lão "xin tiền bối nhận lấy, đây là chút quà mọn của
thôn ta, cũng là công phí của tiền bối khi chữa xong cho Tiểu Lục, cây huyết
sâm ngàn năm này là của lão trong lúc đi hái thuốc vô tình đào được từ một
vách núi xa thôn, xin tiền bối sau này chiếu cố Tiểu Mộc nhiều hơn", có lẻ
câu sau mới là ý nghĩa thật sự của món quà này, khổ cho tấm lòng của bậc gia
trưởng lo cho tiểu bối nhà mình.

Mặc dù biết món quà này quý giá kèm theo là một trách nhiệm không nhỏ, nhưng
hắn cũng không nỡ từ chối tấm lòng của họ được nên phất tay thu vào nội giới
cho bọn họ yên lòng rồi nói "không sao vốn dĩ Tiểu Mộc đả là đệ tử của phái ta
nên bổn môn chủ chiếu cố hắn là điều hiển nhiên", nghe tới đây hai lão cáo
già đả biết món quà này không có tặng không nên nội tâm yên ổn phần nào, bữa
tiệc nào cũng đến lúc tàn.

Giờ hắn và Tiểu Mộc đang đứng ở trước cửa thôn trong sự tiển biệt của mọi
người, "mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe . sau này Tiểu Mộc tu luyện có thành
tựu sẽ tới đón mọi người về môn phái sinh hoạt, tạm biệt mọi người !", trước
khi đi dược lão có đưa cho Tiểu Mộc một cái túi trữ vật và nói "trong đây là
đồ vật sinh hoạt hàng ngày, một chút thức ăn của thôn và một chút tài nguyên
tu luyện cơ bản mà tứ lão và bọn ta tập hợp lại cho ngươi xem như quà tạm
biệt", cậu thả tâm thần vào túi, thấy có vài bộ quần áo, một chút thức ăn ,
quan trọng nhất là một đống nhỏ linh thạch hạ phẩm tính sơ là một trăm lẻ hai
viên khiến ánh mắt cậu ươn ướt vì cậu biết đó là gần như tất cả số linh thạch
của mọi người.

"Đi mạnh khỏe nha nhóc, sau này tu luyện có thành tựu nhớ đừng quên mọi
người" tiếng của Bá Thúc vang lên khi cậu đả được nhấc lên bên cạnh của Khuynh
Ngân "Vâng cháu sẽ không bao giờ như vậy đâu Bá Thúc" .


Vô Hạn Mộc Chí Tôn Giới - Chương #4