Chào Ngài, “hoàng Tử”


Người đăng: HuVoThanDe

“Ngày mai là đám cưới của con bé Bạch Tuyết rồi. Ngoài ra thì gương thần cũng
đang ở gần đây. Mình phải tìm ra nó càng nhanh càng tốt.”

Vương hậu Raven nhìn về lâu đài trước mặt rồi nói. Sau đó cô rời khỏi phòng
trọ mà không hề thông báo cho các binh linh của mình.

Đi đến ngôi chợ bên ngoài lâu đài, vương hậu Raven đi theo phương hướng dẫn
đến mảnh vỡ Linh Hồn của mình. Một lúc sau vương hậu la lên:

“Chết tiệt, nó bị cái gì mà cứ đi lòng vòng hoài vậy.”

“Thế à, ta cứ tưởng là phát hiện ra rồi chứ.”

Một âm thanh từ đằng sau vang lên bên tai vương hậu Raven. Raven giật mình
nhìn lại. Đó là một người mặc quần trắng và áo trường bào trắng của giáo hội.
Cái áo trường bào che hết cả khuôn mặt của người đó, nhưng mà vương hậu nhận
ra đấy là ai ngay bời vì trên đầu của hắn có một chiếc vương miện màu trắng
bạc. Chiếc vương miện có hình một đôi cánh đang bao bọc lấy một viên kim
cương.

“Là ngươi, thánh nữ Void Angels Chaos.” vương hậu trầm mặc nhìn về phía Vô
Minh nói.

“Khoan đã, mặc dù ta đúng là Void Angels Chaos. Nhưng mà ta không phải là nữ.”

“Ngươi tìm ta có chuyện gì? Void.”

“Không có gì, chỉ là có chuyện muốn nhờ ngươi thôi.”

“Chuyện gì?”

“Trước đó thì có món đồ phải đưa cho cô cái đã.” Nói xong Vô Minh từ trên đầu
của mình lấy ra một chiếc gương nhỏ màu đen. Sau đó Vô Minh đưa cho Raven
gương thần Minori trước sự bất ngờ của cô ta,

“Tại sao ngươi lại có nó.” vương hậu Raven cảnh giác nhìn Vô Minh hỏi.

“À, ta lấy được từ Đường Triết.”

“Hắn đâu rồi.”

“Có lẽ là chết rồi. Hoặc cũng có lẽ là sống lại rồi trốn đâu đó thôi.” Vô Minh
bình tĩnh nói.

“Được rồi. Ngươi tại sao lại trả gương thần lại cho ta?” Raven nhận gương thần
từ tay Vô Minh rồi cảnh giác hỏi.

“Không có gì, chỉ là con bé đã dạy cho ta tất cả những thứ cần thiết rồi thôi.
Nhưng mà ta có một việc muốn nhờ ngươi.”

“Việc gì mà đến cả Thánh Nữ của giáo hội Thiên Thần cũng phải nhờ đến ta?”

“Ta hỏi ngươi một việc, ngươi có mang theo nhiều binh lính không?”

“Cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng ba trăm người thôi. Còn lại chỉ là người hầu
để phục vụ thôi.”

Mặc dù không hiểu vì sao Vô Minh lại hỏi như vậy, nhưng mà Raven cũng thành
thực trả lời cho Vô Minh. Dù sao thì Vô Minh cũng là người đã tìm lại gương
thần cho cô mà.

Nghe vương hậu nói như thế, Vô Minh liền gật đầu một lúc rồi suy nghĩ. Vô Minh
nói:

“Ngươi có thể toàn quyền trao binh lính cho ta sử dụng không? Ta có việc muốn
nhờ họ.”

“Không được.” Raven ngay lập tức trả lời.

“Nếu như ngươi không giao họ cho ta thì ngươi sẽ hối hận đấy vương hậu Raven.”

“Là nữ hoàng thưa Thánh Nữ.”

“Kệ đi, ta không quan tâm. Ta làm điều này chỉ vì ngươi mang cái họ Angels
thôi.”

“Ngươi nói cái gì có thể lập lại được không? Thánh Nữ điện hạ.”

“Giao toàn quyền điều khiển binh lính của ngươi cho ta. Nếu không ngươi sẽ rất
hối hận vào mai sau.”

Nhìn khuôn mặt và giọng nói nghiêm túc của Vô Minh. Raven trầm mặc một lúc rồi
nói:

“Cũng được, nhưng mà ta phải xác nhận lại một chuyện?”

“Cứ việc hỏi.”

“Gương thần, hắn có muốn làm hại ta không?” vương hậu Raven cầm gương thần
trên tay rồi hỏi.

[ Không có. ]

Mặc dù thấy kỳ lạ tại sao gương thần không nói từ “Tâu vương hậu” như trước
nhưng mà Raven cũng yên lòng hơn. Raven nói:

“Được rồi, ngươi đi theo ta.”

--- --- --- ---

Sáng hôm sau, xe ngựa của nữ hoàng Raven Rivenia tiến vào lâu đài của vương
quốc láng giềng. Ngay khi vừa tiến vào lâu đài thì ngay lập tức có người lái
xe ngựa của lâu đài đến dẫn xe ngựa của vương hậu đi dẫn đi. Vương hậu Raven
bước xuống xe ngựa, nhìn người của lâu đài dẫn xe đi liền nói:

“Có lẽ là hắn nói thật rồi. Nếu hoàng tử vương quốc này và Bạch Tuyết không
muốn hại mình thì làm gì phải cho người dẫn xe ngựa của mình đi chứ.

“Ta nói rồi, mọi việc ta làm đều vì Rivenia và thành Thiên Thần.” Từ phía sau
lưng của nữ hoàng Raven, một âm thanh ôn nhu vang lên khiến cho Raven giật cả
mình quay lại đằng sau. Vô Minh nhìn người lái xe dẫn xe ngựa của vương hậu đi
liền biết rằng chuyện gì sẽ xảy ra.

Nói xong Vô Minh mặc kệ nữ hoàng Raven đang cảnh giác nhìn xung quanh liền đi
theo con đường định sẵn trước mặt của mình để tiến vào lâu đài.

“Đi thôi. Còn chần chờ gì nữa. Muốn để bị phát hiện à.”

Nhìn Raven vẫn còn đang chần chờ, Vô Minh liền kêu lớn. Raven thấy vậy liền đi
theo Vô Minh. Cô ta nói:

“Ngươi biết trước mọi việc rồi à?”

“Đúng vậy.”

“Đúng như những gì ngươi nói, chắc chắn bọn họ sẽ có ý định bắt ta lại.”

“Muốn bắt ngươi thì đã bắt rồi.” Nghe Raven nói như vậy Vô Minh liền phủ định.
Nữ hoàng Raven tỏ ra một vẻ mặt không hiểu khi nghe Vô Minh nói như thế. Raven
hỏi:

“Ngươi nói như vậy là có ý gì?”

“Không có gì. Ngươi đừng có lo, ta đã chuẩn bị kỹ hết rồi.” Nhìn vẻ mặt lo
lắng của Raven, Vô Minh nở ra một nụ cười ôn nhu trả lời.

Vương hậu không nói gì nhìn về phía Vô Minh. Nàng suy nghĩ một chút rồi trở
nên hoảng hốt. Vô Minh cũng biết rằng nàng đã nghĩ ra rồi. Vô Minh nói:

“Muốn biết sự thật thì cứ đợi đến lúc đó thì biết.”

Tiến vào trong lâu đài, Vô Minh liền thấy vô số bông hoa đang nở rộ hai bên
đường đi. Hai cây cột bằng đá trắng to lớn được dát vàng khiến cho vương cung
có một cảm giác thô tục nhưng đầy đẹp đẽ. Một tấm thảm dài màu đỏ được đặt
dưới đất dẫn thẳng vào trong cung điện. Hai bên thảm đỏ là rất nhiều người hầu
nam và nữ đang xếp hàng cuối chào từng vị khách đi vào.

Giữa hai hàng của người hầu là một chàng thanh niên cực kỳ đẹp trai tóc vàng.
Chàng thanh niên đó thấy vương hậu đến liền chạy tới đón. Hắn cúi người xuống
trước mặt vương hậu rồi nói:

“Thân ái nữ hoàng điện hạ, được ngài đến tham dự lễ cưới của ta và Bạch Tuyết
quả thật là một điều vinh hạnh của ta.”

Nhìn chàng hoàng tử đang cúi chào trước mặt của mình. Nữ hoàng Raven mỉm cười
nói:

“Được tham gia lễ cưới của con gái ta và ngài cũng là một điều vinh dự của ta.
Hoàng tử điện hạ.”

Chàng hoàng tử mỉm cười đứng thẳng, hắn nhìn về phía của Vô Minh, thấy trên
đầu của Vô Minh là một chiếc vương miện mặc dù Vô Minh đang mặc một chiếc áo
khoát rộng lớn che kín cả đầu của mình. Hắn tò mò hỏi:

“Người đi sau nữ hoàng là ai thế? Ta có thể được biết không?”

Raven nghe hoàng tử hỏi như thế thì không biết trả lời như thế nào. Lúc này Vô
Minh nói:

“Ta là Void Angels Chaos, hoàng tử thứ nhất của vương quốc Nowhereland.”

“Nowhereland?” Chàng hoảng tử không rõ hỏi

“Đó là một vương quốc phía đông của đại lục. Thực ra thì ta tiện đường đến đây
khi đi theo nữ hoàng Raven thôi. Mong ngài thông cảm cho.” Vô Minh nhỏ nhẹ
nói.

“Không, không. Chúng ta rất vinh hạnh được tiếp đón ngài đến tham dự lễ cưới
của ta và Bạch Tuyết. Mong ngài hãy cứ tự nhiên ở đây như là ở cung điện của
mình vậy.”

Mặc dù không biết vương quốc Nowhereland nằm ở đâu nhưng hoàng tử vẫn lễ phép
nói. Dù sao thế giới này vẫn còn rất lớn và không ái có thể đi đến mọi nơi
trên thế giới. Nhưng mà bây giờ hoàng tử đang có một việc quan trọng hơn là
việc lo lắng ai sẽ đến tham gia lễ cưới của minh. Hắn bây giờ chỉ cần nữ hoàng
Rivenia đến tham gia lễ cưới của mình là được.

“Bây giờ ta có thể gặp con gái ta Bạch Tuyết được không hoàng tử?” Nữ hoàng
Raven hỏi hoàng tử để giải vây cho Vô Minh.

“Chưa được thưa nữ hoàng, bởi vì nàng còn đang trang điểm để mình trở nên xinh
đẹp nhất. Đến ta bâu giờ cũng không thể gặp nàng khi chưa được nàng cho phép
đây này.” Hoàng tử thở dài than thở.

Cả ba cùng trò chuyện tiến vào trong cung điện. Khi vừa vào trong cung điện,
hoàng tử liền lấy cớ đi gặp Bạch Tuyết rồi chạy đi. Nhìn hắn chạy đi vào bên
trong, Vô Minh liền mỉm cười nói với nữ hoàng Raven.

“Có lẽ là hắn đợi không kịp nữa rồi.”

“Có lẽ là như vậy.”

Bên trong lâu đài được thiết kế rất xa hoa. Chén đĩa bằng vàng, dao nĩa bằng
bạc. Đồ nội thất thì dùng các loại gỗ quý hiếm đến cả phù thủy như Vô Minh
cũng phải bất ngờ. Về phần các bức tranh, danh hoa đồ cổ thì không cần nói. Đồ
dùng ở nơi này chỉ có tại các cung điện của các vương quốc giàu có mà thôi.
Đến cả trong lâu đài của Rivenia vẫn không xa hoa như vậy.

Vô Minh nhìn mọi thứ trong lâu đài rồi than thở “Thật là phí phạm.” Nếu là
người thường hay cả là phù thủy thì có thể sẽ có các biểu hiện của tham lam,
ghen tị. Nhưng mà khi Vô Minh nhìn vào thì chỉ có cảm giác rằng vương quốc này
cần phải bị loại bỏ. Các quý tộc nơi đây mang đầy âm thanh của công danh lợi
lộc bằng sự lừa đảo, người của họ bám vào mùi của tài sản và mồ hôi, những thứ
này có thể bao phủ kích thích dục vọng của bất kỳ người nào.

Vô Minh mặc dù không có tình cảm của con người. Nhưng mà Vô Minh vẫn có thể
cảm nhận được tình cảm của người khác. Bởi vì không có tình cảm của mình cho
nên Vô Minh luôn quan sát mọi thứ bằng con mắt của một người đi đường. Mọi sự
việc Vô Minh làm có lẽ là do theo bản năng của mình thôi. Vô Minh chỉ đối xử
tốt với ai tốt với mình. Còn những ai đã từng gây hại hoặc có ý định gây hại
cho mình sẽ bị Vô Minh hành hạ cho đến khi chết.

Mặc dù nói như vậy là không có nhân đạo. Nhưng mà khi nhìn vào các quý tộc nơi
đây, Vô Minh chỉ có cảm giác rằng mình nên tiêu diệt hết đám người này để thế
giới này yên bình hơn. Mặc dù giết hết những người ở đây không thể khiến cho
thế giới tốt đẹp hơn. Nhưng mà Vô Minh lại nghĩ đến một cách khác để thế giới
tốt đẹp hơn.

Vô Minh đi đến gần Raven rồi hỏi:

“Ngươi có muốn nắm giữ vương quốc này không?”

Raven không hiểu gì nhìn về phía của Vô Minh. Cô ta trầm mặc nhìn Vô Minh rồi
nói:

“Là sao?”

“Hỏi vậy tức là có.” Vô Minh đáp lại rồi rời đi.

=== === === === ===

Mọi người like 10★ và comment dưới truyện nhé.


Vô Hạn Hư Vô Phong Thần - Chương #21