Chào Ngài, "công Chúa Bạch Tuyết"


Người đăng: HuVoThanDe

Cùng lúc đó tại trong căn phòng của cô chúa người sắp cưới hoàng từ đẹp trai
của vương quốc láng giềng. Lý Tiêu đang bận rộn làm hành động đẩy pít-tông với
Bạch Tuyết. m thanh rên rỉ và tiếng gầm gừ của hai người vang lên khắp cả
khuôn phòng. Một lúc sau Lý Tiêu gầm lên một tiếng lớn rồi thở hổn hển nằm lên
người của Bạch Tuyết. Một lúc sau Lý Tiêu cười tà nói:

“Làm tình trước khi kết hôn. Người đúng là dâm tiện đấy công chúa.”

“Ngươi nói như thế thôi chứ thực ra ngươi là người bắt đầu trước cơ mà.” Công
chúa cười mỉm nhìn Lý Tiêu nói.

Nghỉ ngơi một lúc, lúc này Bạch Tuyết mới hỏi:

“Ngươi đã chuẩn bị giày sắt cho ta chưa?”

“Rồi. Nung trong 2 ngày liền rồi. Đảm bảo đỏ và nóng. Ngoài ra còn có áo sắt
nung chung với nó.”

Lý Tiêu trả lời Bạch Tuyết xong liền tiếp tục hành động mò mẫn cơ thể Bạch
Tuyết của mình. Bạch Tuyết thấy vậy liền thét lên rồi hòa nhịp cùng hắn.

--- --- --- --- ---

Giờ lành đã đến, mọi người đều đang rối rít tiếng vào tham dự tiệc cưới của
hoàng tư. Nơi làm lễ cưới được cử hành trước mặt của cung điện, các bàn thức
ăn cũng được mang lên đầy đủ. Làm từ lông dê trắng làm thành những tấm thảm
cũng được treo lên hai bên. Quần áo và mũ mão được làm từ lông cáo trắng và đá
quý của các quý tộc lấp lánh cả cung điện. Các quý tộc của vương quốc đang vui
vẻ trò chuyện với nhau. Rất nhiều thiếu nữ đẹp đẽ mang trên mình những bộ váy
lấp lánh thu hút vô số ánh mắt của những người đàn ông.

Thu hút ánh mắt nhất vẫn là bộ váy cưới màu trắng và làn da trắng như tuyết
của Bạch Tuyết đang đi xuống gặp gỡ và trò chuyện cùng các quý tộc.

Công chúa Bạch Tuyết mặc một bồ váy cưới được may từ lông vũ của những đàn
chim thiên sứ quý hiếm. Trên váy của nàng là những viên ngọc trai và trân trâu
đẹp đẽ được vớt lên từ biển sâu. Khi nàng di chuyển thì những viên ngọc ấy va
chạm vào nhau tạo nên những âm thanh vang xa thu hút mọi người. Nàng chỉ đứng
một chỗ cũng có thể đem toàn bộ ánh mắt của đàn ông thu hút vao trong người
của mình.

Trời sinh vưu vật, cô gái đẹp nhất thế giới. Những danh hiệu đẹp đẽ nhất là
những thứ thích hợp nhất để nói về nàng lúc này. Nhìn nữ hoàng Raven, Bạch
Tuyết nói: “Mẹ. Thật mừng vì ngài đã đến đây.” Không chờ Raven trả lời, Bạch
Tuyết liền rời đi lên trên sân khấu. Mặt của Raven trở nên xanh xao khi thấy
được hành động của Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết đứng từ trên bục cao nhìn xuống phía nữ hoàng Raven mỉm cười ôn
nhu:

“Cảm ơn mọi người đã đến đây tham dự lễ cưới của ta vào ngày hôm nay. Nhân dịp
lễ cưới ngày hôm nay, ta cũng có một chuyện muốn kể cho tất cả mọi người ở đây
nghe.”

Mọi người phía dưới sân khâu đều xôn xao cả lên. Thấy mọi người đang hỏi
chuyện gì xảy ra với nhau thì Bạch Tuyết kể:

“Mẹ của ta, nữ hoàng Raven Rivenia có một sự thật đều đã che giấu bấy lâu nay
mà mọi người không biết.”

Bạch Tuyết nhìn Raven phía dưới mình, khuôn mặt cực kỳ vui vẻ thích thú nói:

“Thật ra thì vị nữ hoàng này không phải mẹ ruột của ta mà chỉ là mẹ kế thôi.
Mẹ ta và bà ấy là hai chị em sinh đôi nên có vẻ đẹp giống y hệt nhau. Khi mẹ
ruột của ta chết, người đàn bà này đã giả dạng mẹ của ta để có thể hưởng thụ
được sự vinh hoa phú quý của vượng tộc. Tuy nhiên, nàng không ngờ rằng lại bị
ta và cha của ta là quốc vương đã phát hiện điều này từ rất lâu. Nhưng vì là
em gái của mẹ ta nên chúng ta không hề nói gì. Người mẹ này của ta, vì nàng
ghen tị vẻ đẹp của ta và mong muốn được sự sủng áí của cha ta cho nên đã cho
người giết ta.”

“Người đó tên là Vương Trâu, là một kỵ sĩ đến từ phương đông. Hắn là một người
rất tốt bụng, vì thương tâm cho câu chuyện của ta nên đã thả ta vào rừng. Ta
rất cảm ơn hắn vì những gì hắn đã làm.”

Ngay khi Bạch Tuyết vừa nói, tất cả mọi người đều im lặng nghe câu chuyện của
Bạch Tuyết rồi nhìn về phía của nữ hoàng Raven. Tất cả mọi hiện ra một ánh mắt
khinh bỉ nhìn về phía của Raven. Rất nhiều người đã cách nữ hoàng một khoảng
trống lớn. Xung quanh nữ hoàng Raven lúc này chỉ có một mình Vô Minh.

Vì ham mê tài sản và quyền lực mà có thể giả dạng em gái mình không nói gì.
Nhưng vì đố kỵ sắc đẹp mà muốn giết chết con của em gái mình, người như vậy
đáng giá để kết sao chăng?

“Vương hậu bệ hạ, liệu ngài và công chúa Bạch Tuyết liệu có sự hiểu lầm gì
không?”

Một âm thanh vang lên khắp cả cung điện. Vô Minh nhìn sang thì thấy đó là một
chàng trai tóc đen mặc đồ quý tộc đắt tiền. Hắn đang vừa bước xuống cầu thang
vừa nhìn về phía của Raven mà hỏi.

“Thật ra là Nữ Hoàng điện hạ.”

Vô Minh ngăn cản lại khi nữ hoàng Raven có ý định trả lời hắn. Lúc này Vô Minh
nhìn thanh niên đó mỉm cười hỏi:

“Thật ra thì ngươi có ý định gì, tất cả chúng ta đều biết rằng Raven đã là nữ
hoàng. Thế thì tại sao ngươi lại còn gọi là vương hậu? Chả lẽ ngươi không biết
cái gọi là lễ phép sao?”

Nữ hoàng cùng vương hậu thật ra thì rất khác nhau. Nữ hoàng là người đứng đầu
của một đất nước, là ngươi thống trị của một quốc gia. Còn vương hậu thật ra
thì... Chỉ là một bình hoa có thể bỏ đi bất kỳ lúc nào thôi.

“Không đúng.” Lúc này Bạch Tuyết la lên, nàng nói: “Cha của ta không hề thích
vương hậu, hắn vốn có ý định truyền ngôi cho ta đây. Nhưng mà không ngờ nàng
lại giết cha ta để giành ngôi.”

Tất cả mọi người bất ngờ khi nghe Bạch Tuyết nói. Lúc này, Vô Minh khẽ cười
một cái rồi nhìn về phía thanh niên tóc đen kia.

Ngước lên nhìn hắn một cái, thấy thanh niên tóc đen đó nhìn mình hắn liền gật
đầu thanh niên tóc đen thấy Vô Minh nhìn mình gật đầu liền mỉm cười rực rỡ
nhìn hắn.

Nữ hoàng Raven nhìn chằm chằm vào cháu gái của mình, sau đó nàng nhắm mắt lại.
Nàng trở nên bi thương hướng về Bạch Tuyết nói:

“Ôi, công chúa Bạch Tuyết con gái của ta, con ngày càng trở nên ngu ngốc, ngu
ngốc đến mức còn thua cả một đứa trẻ nít.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Bạch Tuyết thét lên.

“Cha của con tại sao lại không thích ta? Mẹ của con thì tại sao lại muốn giết
con của mình? Đến ma thú còn không thể độc ác như thế. Con là con của ta, là
con ruột đấy.”

“Từ nhỏ con là người thích mẹ nhất, yêu thương mẹ nhất. Nhưng mà không ngờ
càng lớn lên con càng đỗi tánh. Ngươi lại muốn chiếm đoạt cha của mình. Chúng
ta lúc ấy nghĩ ngươi còn nhỏ. Nhưng mà... Nhưng mà...”

Nữ hoàng Raven nghẹn ngào nói: “Không ngờ rằng ngươi còn nhỏ như thế mà đã bị
tha hóa. Ngươi ngày càng ham muốn tình dụng hơn. Chưa đầy 12 tuổi mà ngươi đã
làm tình với rất nhiều người. Vương Trâu cũng vì bị ngươi mê hoặc mà chết dưới
lệnh của cha ngươi. Hắn dưới cơn giận dữ đuổi ngươi ra khỏi lâu đài, hắn thì
vì bị ngươi tức giận hộc máu mà chết.”

“Ngươi... Ngươi bây giờ còn dám đặt điều? Ngươi thật sự là con gái của chúng
ta công chúa Bạch Tuyết ư? Liệu ngươi có phải bị ma quỷ điều khiển không.”

Nhìn hai người phụ nữ đang kiếm cớ lật tội người kia. Vô Minh nở ra một nụ
cười gằn nhìn về phía hai người họ. Tất cả mọi người trong cung điện lúc này
đều có cảm giác đang xem kịch vui vậy. Trong lòng mọi người lúc này không quan
trọng là ai nói thật ai nói dối. Lúc này họ chỉ cần xem trước màn kịch vui này
cái đã.

Cái gì gọi là hóa trang? Cái gì gọi là diễn xuất? Đến cả Vô Minh cũng phải bất
ngờ khi nhìn về phía của Raven. Đối mặt công chúa Bạch Tuyết đang lật tẩy
mình. Nữ hoàng Raven ngay lập tức hóa thân thành một người mẹ tốt, một người
vợ hiền hậu, người phụ nữ thiện lương để trả đũa Bạch Tuyết.

Một lời nói thật cũng có thể bị che lấp bởi một lời nói dối. Một lời nói dối
càng sẽ bị che lấp bởi nhiều lời nói dối khác.

“Ta không bị điều khiển bởi ma quỷ hay cái gì cả. Mẹ, ngươi sao lại dám nói
con gái mình như thế.” Công chúa Bạch Tuyết tức giận nói:

“Ta biết rằng ngươi không thích ta. Ngươi luôn nấp đằng sau bóng tối để ngắm
nhìn mọi người. Ngươi luôn ngồi im lặng dưới bóng cây đã bị sét đánh để trò
chuyện với các Ma tộc. Người còn hay ngồi nhìn trước một cái gương xấu xí biết
nói chuyện rồi hỏi cái gì gương thần, gương thần những thứ kỳ lạ. Nhưng mà
ngươi cũng không thể nói rằng con gái mình bị ma quỷ điều khiển à.”

Bạch Tuyết mỉm cười nhìn nữ hoàng, độc ác nói. Những lời từ trong miệng nói ra
như là một thanh kiếm đâm thẳng vào cơ thể Raven, nó khiến cho nữ hoàng đáng
kính hoảng sợ choáng váng như là muốn ngã xuống đất vậy.

Vô Minh nghe được lời của Bạch Tuyết nói về nữ hoàng Raven. Trong miệng hắn
lẩm bẩm vài câu như đang trò chuyện cùng ai đấy. Một lúc sau Vô Minh nở ra một
nụ cười ôn nhu liếc nhìn về phía Bạch Tuyết và một bóng người đang lấp ló đằng
sau hành lang tầng trên của cung điện.

=== === === ===

Hôm nay bù 3 chương 6000 chữ rồi nhé. Ngày mai sẽ trở lại là mỗi ngày 3000
chữ.

=== === === === ===

Mọi người like 10★ và comment dưới truyện nhé.


Vô Hạn Hư Vô Phong Thần - Chương #22