Người đăng: ༄༂⁀๖ۣۜKɦǿเ‿࿐
Khi tình trạng của Cho’gath đang nguy cấp, Trần Văn cực kỷ hoảng loạn hắn
không biết nên làm cái gì, chính xác là không làm được cái gì, chỉ trơ mắt
nhìn mà thôi.
Thời khắc mà đòn tấn công của Ngân Lang đánh vào thân Cho’gath, nhưng cũng may
mắn cho hắn, Cho’gath trong lúc nguy cấp nhắc nhỏ hắn sử dụng kỷ năng Kích Lệ
da trì.
Cho’gath nhận được hiệu ứng tăng thêm của Kích Lệ khó khăn chém tan tia sáng
của Ngân Lang, đánh đổi một thân thương thế trong lúc ánh sáng bạo phát, liều
mạng giáp là cà cắn nuốt hơn nữa người Ngân Lang, còn nó bị Ngân Lang cắn nát
hết một bên người là cái giá.
Nhưng nhờ đánh đổi kia, exp của Cho’gath vậy mà đủ lên cấp 2 khiến nó cơ thể
được phục hồi, sức mạnh tăng lên một đoạn mới giải quyết được phần còn lại.
………..……
"Hừ!" Đại cục đã định, Trần Văn lạnh rên một tiếng thả bỏ gánh nặng, ra lệnh
cho Cho’gath. “ Đưa họ bắt về, đừng nuốt!”, bản thân cũng dẫn binh xuất thành.
“ Có gì để nói không?” Trần Văn ngồi xổm, hai con ngươi lạnh lùng cất tiếng
nói, một cánh tay bóp lấy cái cổ cao trắng ngần của cô gái, từ từ đứng lên.
"Ngươi dám!"
"Ta muốn đem ngươi chém thành muôn mảnh!"
Một tiếng nộ hống, một thân hình xám đen từ bụi đất vọt ra vung lên đại đao
chuẩn bị chém xuống, khí thế lẫm liệt.
“ Chó chết!”
Một cú ra chân, mang theo hội tụ ở mũi giày sức mạnh kích thẳng vào ngực của
kẻ lao tới, đá văng thể xác kia lên hơn một mét, tận dụng luôn lợi thế xoay
người bồi thêm một đá nhắm vào thái dương duyệt đi tới.
“ Dừng tay!! Thả bọn họ, lấy ta đánh đổi tính mạng trả giá.”
Lang Vân Nguyệt bất thình lình thoát khỏi tay Trần Văn che trước thân hình kẻ
kia, khuôn mặt nhem nhuốc chỉ cách mũi chân hai centimet.
“ Tư cách?” Trần Văn sắc lạnh ánh mắt chất vấn.
Lang Vân Nguyệt nghe Trần Văn câu nói, thoáng chốc cứng người, “ tư cách” vốn
là một tiểu thư của Lang tộc lấy tính mạng đánh đổi an nguy của thuộc hạ, lại
bị một kẻ hỏi mình có đủ “ tư cách” liền trở nên không biết nói gì.
“ Tiểu thư không thể!”
Hai người cuồng nộ nằm trên đất gào thét muốn bật lên cùng liều mạng, có thể
là Trần Văn trong tay bất thình lình nâng lên thanh đại đao thì lập tức hoảng
sợ.
“ Điều kiện, điều kiện của ngươi là gì?”, Hám Nhân ho máu run giọng kêu.
“ Các người chạy tới chỗ ta loạn cắn, bây giờ muốn bàn điều kiện?” Trần Văn
bực bội đưa tay một đao chặt xuống ghim chặt trên mặt đất, ngáp một cái.
“ Ta vốn chẳng thích chó, nên bây giờ giết đi luôn cho đỡ gai mắt.” ngả ngớn
vừa ngáp vừa nói, bộ dáng như rất ngứa mắt.
“Thả tiểu thư, ngươi có thể tùy ý giết chúng ta, nếu đụng tới tiểu ngươi một
cái cường đạo sẽ bị nhổ tận gốc." Người trung niên cố nén tức giận, nhưng Trần
Văn lại cười khẽ một tiếng: "Ngươi coi ta là kẻ ngu sao? Thả cô gái này, mạng
các ngươi có giá lắm sao mà đổi?”
Biết cô gái trước mắt này, có con ông cháu cha thân phận, Trần Văn tính trêu
chọc một chút coi thử dị thế giới người ra sao, nhưng mà nhìn cái cảnh này
cũng khá đủ.
“ Ngươi! Vậy ngươi muốn như nào mới buông tha chúng ta?”, Hám Nhân mặt mày
xung huyết, cố nhịn tức mà gằn từng từ hỏi.
Trần Văn làm có vẻ suy nghỉ, khoang tay vuốt cầm làm như đang giải quyết một
nan đề khó khăn, lúc nhìn ba người nhíu mày khi thì trừng mắt….biểu hiện thay
đổi liên tục.
“ A có!” không báo trước hô lên, làm ba người đang căng thẳng như muốn vỡ tim,
hai người bị thương không nhịn được mà phun máu, Lang Vân Nguyện giật mình mà
té ngồi trên đất.
“ Như mới nãy ta nói! Ta không thích chó vì thế muốn giết các ngươi cho bỏ
ghét.” Trần Văn sắc mặt âm trầm, sát ý nồng đậm trong ánh mắt, liếc nhìn ba
người, như muốn chọn ai khai đao trước.
“ Cái gì?” cả ba người trố mắt khi nghe Trần Văn câu nói sau này giờ thiên
biến vạn hóa biểu hiện, rất là sốc khi nghe cái lý do, người trung niên và Hám
Nhân chuẩn bị liều mạng.
“ Nhưng mà, ta tính làm quen với chó xem sao! Nên bắt tiểu thư các ngươi về
nuôi vài hôm làm quen.”
Thấy không khí căng cứng lên, Trần Văn sẵn tiện ném trái bom, một mặt cười
cười nói ra, tay thì đưa ra bóp bóp đôi tai thú trên đầu Lang Vân Nguyệt.
“ Ngươi!!” lại tiếp tục một ngụm máu phun ra, trung niên nhân và Hám Nhân bi
thương cảm thấy mình chết còn tốt hơn với tên này nói chuyện.
“ Ta đồng ý!” Lang Vân Nguyệt nghe thấy điều kiện này cũng rất túc, nhưng vẫn
cắn răn mở miệng tiếp nhận, trong lòng chửi mắng Trần Văn là chó, hắn là chó.
"Ngươi cũng dám đúng tiểu thư vô lý!"
"Ngươi cái này là tự tìm đường chết!"
Hai người nổi giận, lại bất lực lại sợ hãi không dám xông lên, Trần Văn ánh
mắt như laze trừng lớn nhìn, lại nghe tiểu thư vì mình mà lại không kìn được
nước mắt, hòa hoãn đôi chút nói.
“ Chúng ta có thể sau mười ngày dùng bất cứ thứ gì thỏa mãn ngươi để cứu về
tiểu thư. Ngươi thấy thế nào?”
Trần Văn híp mắt cười, tính làm một vố lớn.
“ OK!! Một triệu vàng hoặc một ngàn cái gì ma thạch hay linh thạch gì đó là
được.”
Nghe cái giá này, hai người bọn họ sắc mặt trắng lại thành đen.
"Cái này. . ." Hai người khó xử nhìn về tiểu thư, nhưng giờ phút này Lang Vân
Nguyệt lại lên tiếng: "Tốt, ta đáp ứng ngươi, thúc thúc cùng Hám Nhân giúp ta
trở về đi lấy tiền đi."
"Tiểu thư ngươi?" Bọn hắn hai người nhịn không được khóc rống, căm thù ánh mắt
nhìn Trần Văn không thể lao lên cắn chết hắn.
“Cái này mười ngày ngươi tuyệt đối không thể có ý đồ xấu gì với tiểu thứ, nếu
không dù bất kì giá nào chúng ta cũng khiến ngươi rất thảm." Người trung niên
lạnh như băng cảnh cáo.
"Điểm ấy ngươi yên tâm, ta tất nhiên đáp ứng ngươi, đạo đức ta rất tốt" Trần
Văn cắt ngang, tay vẫn không ngừng nghịch tai Lang Vân Nguyệt.
“Cái này mười ngày ta sẽ cho nàng ăn nó uống đủ, tắm rửa sạch sẽ, trong mười
ngày sẽ béo tốt. Dạng này các ngươi yên tâm rồi?"
Nghe Trần Văn ba hoa, ba người tức điên chẳng lẻ hắn chỉ xem mình là động vật
thôi sao? Ăn ngủ, tắm rửa.
"Hi vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn." Nói xong, trung niên nhân
cùng Hám Nhân chỉ có thể trơ mắt đều nhìn cửa thành chậm rãi khép lại, cưỡi
trên Bạch Lang của Lang Vân Nguyệt run rẩy rồi đi, cả hai cũng không quên khắc
sau cái quái thú khủng bố kia hình ảnh.