Nhiệm Vụ (1)


Người đăng: ༄༂⁀๖ۣۜKɦǿเ‿࿐

Trở lại lãnh địa, Trần Văn hỏi thăm tình hình thương thế của Cho’gath, xác
nhận nó không có gì đáng ngại nên cũng yên tâm.

"Kì quái quân đội cùng lạ lẫm công trình cùng to lớn quái thú.” Lang Văn
Nguyệt giật mình nhìn xung quanh, tò mò đánh giá mọi thứ có vẻ rất hiếu kì.

Trần Văn đem Lang Vân Nguyệt đưa đến một cái lều được dựng từ các vật phẩm bị
hắn chiếm được, Lang Vân Nguyệt hướng bên trong nhìn thoáng qua, "Không được,
quá bẩn.”

"Có ngủ cũng không tệ rồi." Trần Văn cười nói, Lang Vân Nguyệt cả giận nói:
"Ngươi muốn nhiều như vậy tiền chuộc, chẳng lẽ không biết đối xử tử tế tù
binh?"

"Biết mình là tù binh còn như thế ý kiến?" Trần Văn liếc nàng một chút, nhưng
Lang Vân Nguyệt lại không sợ hãi chút nào, "Ta muốn được bên kia."

Trần Văn theo Lang Vân Nguyệt ánh mắt nhìn, trong nháy mắt liền trợn: "Đó là
chỗ ngủ của anh đây!" Lang Vân Nguyệt chỉ địa phương liền là đại bản doanh vị
trí chỗ ở.

"Bất quá bé con nếu muốn cùng anh một giường ôm nhau ngủ, anh không cũng không
để ý." Trần Văn đưa mắt qua nhìn nàng một cái, đánh giá dáng người dưới lớp áo
lông.

Khuôn mặt mủm mỉm còn ngây thơ, đôi mắt xanh dương to tròn với con ngươi dọc
nằm dưới hàng mi cong, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi hồng mềm mại che
chắn những chiếc răng ngọc trai, mái tóc mượt mà tới ngang eo cùng đôi tai sói
dễ thương ẩn hiện. Thân hình cũng rất tốt, ‘trên phát triển giữa vừa thon dưới
đủ gọn’.

“ Chà chà!! Ôm ngủ được rồi!” Trần Văn một mặt cười đểu.

“ Hừ, Bại hoại! Cho ngươi cũng không có gan. Ngươi biết ta thân phận mà dám vô
lễ sao?.” Lanh Vân Nguyệt ngạo kiều ưởn ngực chống hông, khinh thường nói.

Kết quả Trần Văn lại cười lạnh một tiếng: "Anh đây thật đúng là dám!" Dứt lời,
Trần Văn vậy mà cúi người vác la lỵ trên vai tiến vào đại bản doanh, ném lên
trên giường.

Trần Văn hành động làm Lang Vân Nguyệt giật mình: "Ta liều mạng với người, ta
cắn chết ngươi!" Dứt lời liền lao lên ôm lấy cánh tay Trần Văn cắn mạnh, Trần
Văn nhăn nhó mặt mày: "Cùng ngươi chỉ đùa một chút, thế mà lao lên cắn thế
này! Bé con ngươi biết ta vì sao không thích chó không?."

Nói xong, Trần Văn giả lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm mảnh mai “ sói nhỏ”
nhỏ đang ngoạm lấy cánh tay mình không buông.

Lang Vân Nguyệt giật mình sợ hãi, tại da lông trên đệm vải nhanh chóng chui
vào trong chăn cuộn mình trốn kín, thân hình còn khẽ run.

“ Đừng giết ta, đừng giết ta!”

Nhìn thấy tình cảnh này Trần Văn cố gắng nhịn phát ra tiếng cười, nghĩ đến
cảnh tượng lao lên che chắn bảo vệ thuộc hạ, con mới cắn mình làm sao không có
sợ, bây giờ chỉ dọa một tí đã run như cầy sấy.

Bốp….Không kìm được mà đưa tay vỗ một cái lên cái khối nhô lên trong chăn kia,
Trần Văn quay người đi ra ngoài.

…A..!

Lang Vân Nguyệt lén lút nhô đầu ra khỏi chăn, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi
xuống. Nhớ nàng đường đường Thiên Lang tộc Ngũ tiểu thư, bình thường luôn được
ngàn vạn sủng ái, ngưỡng mộ cùng một thân tiểu thư cao quý, đi đến cái nào đều
có người nâng kẻ đỡ.

Nhưng là bây giờ, nàng lần đầu đi bắt cường đạo, liền bị cường đạo bắt giam,
động tí là bị tên xấu xa kia đòi chém đòi giết chỉ vì bản thân hắn ghét chó,
làm nàng rất ủy khuất.

“ Một cái mít ướt sói con, hù một tí đã khóc.” Trần Văn từ bên ngoài đi vào,
trong tay mang hai cái hộp nhỏ, hương thơm nghi ngút.

“ Người xấu, vô sỉ, ác độc..” rồi lại chui đầu vô chăn, ti hí nhìn hắn toàn
thân lại run nhẹ.

“Được rồi, ra đi. Anh không bắt nạt bé con nữa, ăn đi mười ngày có tiền là đá
ngươi đi không thèm giữ." Dứt lời, Trần Văn ngồi trên ghế một bên hì hục ăn.

Nhìn Trần Văn thả cửa ăn uống không thèm để ý tới bản thân, Lang Vân Nguyệt
chậm rãi đưa thân hai tay bắt lấy vật trên hoặc nhìn…một cái hộp nhỏ, bên
trong chứa nước và những sợi dài màu vàng lát đát vài viên thịt nhỏ, hương khí
nghi ngút.

“ Cầm lấy, ăn đi không chết đâu! Ta nói muốn vỗ mập ngươi thì trước không
giết.”

Đưa cho bé con một đôi đũa Trần Văn cúi người tiếp tục ăn mì tôm, thi thoảng
còn hít hà vài tiếng, tỏa ra cực thỏa mãn.

Lang Vân Nguyệt cúi đầu từng chút ăn, bộ dạng rất cảnh giác, sợ trong này Trần
Văn bỏ thứ gì nhưng mà khi cảm nhận được sự giai giòn giựt giựt cùng nước sốt
đậm đà, cô bắt đầu thể hiện hình ảnh “ sói đói”.

Sau một lúc no nê, Trần Văn đối với Lang Vân Nguyệt hỏi thăm vài vấn đề, dụ
nhỏ chỉ với vài hộp mì giá cả liền thu được chút thông tin.

“ Thôi ngủ sớm đi, bé con anh đây muốn thử cảm giác ôm sói ngủ?” Trần Văn
vương vai chuẩn bị bộ dáng muốn đi ngủ dọa cho Lang Vân Nguyệt sợ hãi lại chui
vài trong chăn, “ Ta không muốn, ta đã lớn ngươi đi chỗ khác.”

Nhìn bộ dáng này Trần Văn nhún vai xoay người ra ngoài, tiến về túp lều đánh
một giấc, để hai cái minion canh chừng.

Đêm đen khuya khoắt, không gian tĩnh mịch chỉ có gió đêm cùng con trùng te te
kêu, một thân hình nhỏ nhắn đang lén lút đi trong đêm, đôi mắt xanh như viên
ngọc lấp lóe trong đêm chầm chậm hướng cổng thành đi tới, né các đợt lính tuần
tra, khấp khởi chuẩn bị mở cổng thành.

“ Bé con, ngươi nghe qua cầy tơ chín món chưa? Một món ăn khá tuyệt, bây giờ
ta đang muốn thử mà có một nguyên liệu rất tốt, không biết nên làm hay
không?”.

Trần Văn âm thanh như tưởng niệm ngồi trên tường thành nhìn trời đêm đầy sao
mà đếm.

Thân ảnh bé nhỏ bị giật bắn mình, run cầm cập hoảng sợ quay vào lại trụ sở
chính, trong lòng đang mắng mười tấm đời tiên tổ Trần Văn.

Cửu Ma dãy núi phía tây, Thiên Lang bộ tộc, thủ vệ khoác bộ giáp gia cái vội
vàng đi vào to lớn phủ trạch, sau đó trong nháy mắt hóa thành một đoàn bóng
tối ẩn vào một gian phòng · Vương Thiên thư phòng.

"Thế nào." Đang nghiên cứu một bản sách cổ một trung niên nhân ngay cả cũng
không ngẩng đầu lên.

Thủ vệ kia hiện ra thân hình sau đó quỳ một gối xuống tại trung niên nhân
trước mặt: " Đại thiếu gia hồi báo, tam đại gia tộc cũng đã bắt đầu rục rịch,
nhân tộc đã tiến vào Cửu Ma”, từ trong ngực móc ra một phong thư.

"Ân, kế tiếp đây." Khe khẽ đảo qua một chút, trung niên nhân đem giấy viết thư
ném vào chậu than.

“Tộc trưởng đại nhân, Ngũ tiểu thư tại trung tâm dãy núi Cửu Ma, tấn công cái
kia thần bí cường đạo, toàn đội hơn hai mười người chỉ còn lại hai người trở
về."

“ Cái gì?” trung niên nhân bật người đứng thẳng dậy, trên tay sách cổ rơi lúc
nào không hay.

“ Tam thiếu gia đã lên đường tiến tới đó, thưa tộc trưởng.” Thủ vệ chậm rãi
nói tiếp, có chút do dự nói ra.

Cũng như tại Thiên Lang tộc lúc này, một số nơi cũng nhận được tin tức đều
phái ra một đội ngũ tiến về trung tâm Cửu Ma dãy núi, bầu không khí bắt đầu ấm
lên, báo hiệu cho một sự kiện sắp tiến tới.

Đang đếm sao có bao nhiêu trên trời đêm, Trần Văn tâm thần không hiểu sao căng
thẳng, mắt không ngừng nháy, làm hắn có dự cảm sắp có chuyện sảy ra.

“ Đại bản doanh đã đáp ứng tất cả điều kiện, tiến hành ban bố nhiệm vụ.”

Trời bầy trời đen đầy sao lấp lánh, một ngôi sao băng léo lên kéo theo cái
đuôi rực lửa mỹ lệ rơi xuống từ bầu trời.


Vô Hạn Đế Chế - Chương #11