Đi Buôn Sách 1


Người đăng: Minh Phong Cư Sĩ

- Như mọi ngày sau giờ làm việc, Thôn Thiên Ma Đế lại ghé qua tiệm sách của
lão Vương để trau dồi một số kiến thức về võ học và lịch sử. Vừa đến cửa tiệm
thì hắn thấy lão Vương đang thu xếp đồ đạt để đóng cửa tiệm.

-

- Lão Vương dánh người không cao lắm, đôi mắt của lão luôn khép hờ như đang
ngủ cho nên nhiều lúc hắn cũng không biết rằng là lão đang ngủ hay thức. Lão
có một khuôn mặt khá là thư sinh, nhưng năm tháng đã tạo nên những vết tàn
nhan và chân chim gần ngay đôi mắt của lão. Lão luôn mang theo một cây quạt
xếp, nhưng chưa bao giờ thấy lão xài nó. Tóc lão thì đen với trắng trộn lẫn
với nhau kéo dàu xuống ngang lưng, thường thì lão chỉ mặc vài bộ đồ đơn sơ màu
nâu hay xanh đậm không quá cầu kì. Nhưng hôm nay lão lại khoác lên mình bồ đồ
màu trắng.

-

- Bộ đồ màu trắng này làm lão nhìn giống như một vị quan nhân hơn là những bộ
đồ ôm sát người mà lão hay mặt. Ống tay áo rộng thùng thình với tóc được bới
lên gọn gàng làm Thôn Thiên Ma Đế gợi nhớ đến những văn nhân mà hắn đã từng
gặp. Mà văn nhân là một trong những kẻ mà Thôn Thiên Ma Đế không muốn dây vào
nhất, vì bọn hắn luôn đông và hun hang. Lúc nào mở miệng ra cũng chê trách võ
đạo, nhưng đó không phải lí do mà hắn ngán đụng tới văn nhân.

- Mà bởi vì khi văn nhân đã tu đến mức lô hỏa thuần thanh mà vượt qua giới
hạn của người thường thì một nét bút có thể tạo ra sơn hà, hắn đã từng thấy
một văn nhân chìm đắm trong văn học đến nổi khi hắn mở miệng ra thì như có thể
nhìn thấy những thứ trong câu nói của hắn trở thành thật thể vậy. Hắn cũng đã
tận mắt thấy một tên văn nhân xuất ra một câu thơ gây ra nội thương cho một vị
ma đế.

- Bỏ chuyện đó qua một bên, hắn tiếng lại gần lão Vương và lên tiếng hỏi :
“Chà, hôm nay Vương thúc mặc đồ lên thì lộ lên một nét đẹp xuất thần, vãn bối
từ trước đến giờ không nhận ra rằng là Vương thúc lại có nét văn nhân đến như
vậy.”

- Lão Vương quay đầu lại nhìn hắn và cười : “ tiểu tử, hôm nay cũng người ta
vuốt mông ngựa à, thế nào, muốn lão cho người ít tiền mua kẹo không ?” Lão
vương trêu trọc

- “Vương thúc nói giỡn, không biết là Vương thúc hôm nay đi đâu mà ăn mặc
trang trọng thế ?” Hắn tò mò nói ra tiếng lòng

- “Hahaha, định đến đọc ké sách à, hôm nay ta có việc ra ngoài thành nên
không có mở tiệm” Lão Vương nói

- “Vậy à, vậy không biết khi nào thì Vương thúc quay lại” Hắn hỏi

- “Nhanh nhất là dăm ba bữa, lâu nhất là một tuần. Sao tiểu tử ? Có muốn làm
ăn không ? Đi theo ta thu gom sách thì ta sẽ trả ngươi hậu hĩnh” Lão Vương
thấy nét mặt hắn có chút không vui nên nói

Hắn có một bảo vật là kiện vô hạn không gian giới chỉ, vật này đối với người
trong thành này thì cũng được đặt ở hơn bảo vật vì không gian giới chỉ thì ai
cũng có, nhưng chưa ai thấy kiện vô hạn không gian giới chỉ bao giờ. Kiện
không gian giới chỉ này là món đồ duy nhất mà bố mẹ hắn để lại cho hắn khi qua
đời, nó làm cho hắn thắc mắc về thân thế của chính mình. Nhờ vật này mà hắn có
nhiều mối làm ăn, vì số lượng đồ mà hắn có thể mang đi có thể nói là cực kì
nhiều. Kiện không gian giới chỉ nhìn như chiếc nhẫn thạch màu xanh cực kì đơn
giỡn, không có bất kì vật liệu nào khác. Trận pháp đưược tạo thành nhờ chữ
Thiên được khắc trên chiếc nhẫn.

Hắn đã từng có cảm giác là mọi người chiếu cố hắn nhiều hơn khi thấy được
chiếc nhẫn này, cứ như lão Vương vậy. Hắn có thể đọc ké sách mà không nghe lão
Vương phàn nàn một câu nào. Kể cả những lần được lão Vương chỉ điểm tu luyện
nữa, hắn nghĩ rằng là lão Vương biết được thân phận thật của chiếc nhẫn và hắn
nhưng lại không muốn nói ra, nên mới âm thầm chiếu cố hắn.


Vô Danh Vị Diện - Chương #6