Những Cửa Hàng Cũ Trong Thành (hạ)


Người đăng: Minh Phong Cư Sĩ

Đối với Thôn Thiên Ma Đế thì đây cũng là một trong những lợi ích của hắn vì
hắn bây giờ có thể biết được là những thế lực nào mà hắn tránh không nên chọc
tới bằng mọi giá. Ai có thể biết được sau lưng những thế lực đó là những lão
tổ tông sống trong thành này thì như thế nào.

Nói về chuyện gia đình thì hắn cũng có, sau khi hắn có thành tựu không lâu thì
hắn đã thành thân với nữ nhi của trưởng môn phái mà hắn bắt đầu. Hai người có
thể coi là thanh mai trúc mãi, nhưng về sau, khi tu tiên giới bắt đầu coi hắn
là một mối hiểm họa thì hắn đã cố xóa đi dấu tích về chuyện này để không ai có
thể vì tìm đến hắn mà tổn thương gia đình của hắn. Hắn tin rằng, rồi có một
ngày hắn sẽ trở lại và được đoàn tụ với hiền thê của mình.

Cuộc sống trôi qua có thể được coi là êm ả với hắn, đối với người tu tiên thì
khi muốn tính tuế nguyệt thì phải khởi bước ít nhất là từ trăm năm trở lên,
không kể đây là những đại lão thì năm tháng đối với họ chỉ là con số thôi.

Tính đến đây thì hắn đã ở trong thành được gần hơn năm trăm năm, sau mối làm
ăn ở tiệm may thì hắn cũng đã được tín nhiệm và bắt đầu có thêm khách. Có
những vị khách hàng mà cũng làm cho hắn choáng váng về độ xa xỉ và quyển lực
của họ.

Giống như lão Vương bán sách, nhìn vào cứ như là một tiệm sách cũ nhưng hắn
dám lấy cái đầu hắn ra cam đoan rằng là tất cả các loại bí kíp, cổ tịch, điển
tịch có bị thất truyền trong nhân gian hay chỉ là mảnh vụn thì ở tiệm sách lão
Vương đếu có bản hoàn chỉnh không hư tổn. Nói là tiệm bán sách nhưng lão Vương
không quan tâm mấy về hắn ghé qua đọc ké vài cuốn sách.

Hắn nhớ đã từng hỏi lão Vương rằng là : “Đại gia, ngài không sợ bán những bí
kíp như thế này sẽ đắc tội các môn phái sao ? Dù sao cũng là những bí tịch cổ
truyền mà.”.

Lão vương chỉ nhìn hắn rồi mỉm cười, từ tốn nói rằng :“Nhà ngươi tưởng là ai
cũng có may mắn như nhà ngươi sao ? Thành tựu Ma Vương mà có thể đến sống rồi
lăn lộn được trong thành này à. Chỉ cần ngươi không cẩn thận là mất mạng như
chơi đừng nói đến mua sách. Cho nên ta không có gì dị nghị từ những tên vãn
bối cả, vì những người đã đến những nấc thang cuối của con đường rồi thì bí
tịch nào đối với họ cũng vậy thôi, quan trọng là áo nghĩa thôi còn bây giờ họ
không cần thôi động bí tịch cũng đủ tiêu diệt vài cái trung vũ trụ rồi”.

Làm hắn sửng sốt rằng là lão Vương phải trên hắn bao nhiêu mới có thể liếc mắt
là biết hắn tu luyện thành tựu gì. Vì hắn mới đột phá Ma Vương kỳ không lâu,
và hắn cho rằng là phương thức ẩn giấu của hắn đã có thể được coi là vượt bật.
Nhưng mà hắn cũng có cảm giác được là mình đã thấy được một tia sáng để đột
phá, dẫu sao thì hắn cũng là tuyệt thế kì tài. Hắn dư sức biết được là những
lời lão Vương nói là để cảnh tỉnh chính mình, không nên quá u mê và tham lam
mọi thứ. Hãy tập trung và làm tốt thứ mình đã chọn.

Hắn cũng cảm thấy may mắn vì hắn có một quả đạo tâm kiên định vì nếu là hắn
vào sáu trăm năm trước thì sợ đã quên tất cả mọi thứ mà dồn hết sức lực vào
đọc tất cả những quyển sách này rồi. Và đương nhiên đó sẽ dẫn đến tình trạng
mất kiểm soát đạo tâm và đánh mất chính mình. Nhìn một tiệm sách đơn giản vậy
thôi nhưng nó cũng mang tính chất nguy hiểm chết người.

Lão Vương nhìn thấy hắn đang đứng suy nghẫm lại những lời mình vừa nói thì
miệng lão không khỏi mỉm cười, lão thầm nhủ trong lòng rằng: “Đúng là tuổi trẻ
tài cao, không bù với mình ngày trước, lão sư phụ già cũng nói mình như vậy
thì mình đã mất đến hơn trăm năm mới lãnh hội được một tia áo nghĩa, nhưng đó
cũng đã thuộc về những tuế nguyệt thật lâu trước đây.”


Vô Danh Vị Diện - Chương #5