Đi Buôn Sách 2


Người đăng: Minh Phong Cư Sĩ

Hắn đắn đo giây lát sau khi nghe lão Vương đề nghị, lâu rồi hắn cũng đã không
rời khỏi thành để đi thăm thú các vị diện khác. Tính ra sau khi hắn đột phá
đến Ma Vương Kỳ thì cũng đã đủ xưng bá một phương rồi, nhưng có lẽ là do thói
sống bình dị và gần gũi của người dân trong thành này làm hắn lưu luyến không
muốn rời.

“Này, nhà ngươi có đi không? Đi thì mau chóng thu xếp hành trang đi rồi lên
đường, không phải lần nào chúng ta cũng may mắn có người đưa sách cho đâu,
không đi nhanh thì mất hết” trong mắt lão Vương hiện lên một tia tham lam
không nhỏ, rồi tự cười nói.

Tia tham lam này làm cho Thôn Thiên Ma Vương phải giật nãy mình, vì hắn biết
rằng là người trong thành không hề thiếu thốn bất cứ thứ gì quý giá cả, vì tất
cả những thứ quý giá của thế gian có thể là được đưa ra từ ngôi thành này. Thì
còn cái gì mà có thể khiến lão Vương hiện ra một tia tham lam như thế.

Sống chung lâu với những “cao nhân” và “tiền bối” như thế này thì hắn cũng đã
nhận ra một điều là những người này cũng có những thói quen bình thường như
trước khi tu tiên. Giống như lão Vương đây, đừng nhìn lão bây giờ như văn nhân
đạo mạo nhưng mà đến bây giờ lão Vương vẫn chưa vợ, sở thích của lão sau khi
đóng cửa tiệm là đánh cờ tướng rồi ngắm những cô nương và thiếu phụ trong
thành đi ngang qua, đương nhiêu lâu lâu lão cũng sẽ bung ra vài câu đùa nhạt
nhẽo. Mặc dù vậy nhưng không ai ghét lão Vương cả, vì mỗi người đều có sở
thích riêng của mình mà.

“Được rồi, đại gia ngài hãy chờ ta một chút, để ta đi thu gom một chút hành
trang rồi ta sẽ theo ngài cùng đi” Dẫu gì thì vài ngày tới hắn cũng không bận
gì cho nên đi một chuyến để mở mang tầm mắt xem thế nào, hắn cũng thắc mắc là
lão Vương kiếm đống sách này từ nơi nào mà có.

Đã lên đến cảnh giới này thì thật ra cũng không mang theo hành trang gì nhiều,
hầu hết đều đã bỏ hết vào trong không gian giới chỉ cả rồi.Cách đây không lâu
hắn còn phát hiện ra là hắn có thể sống trong không gian giới chỉ. Đó chỉ là
một lần vô tình hắn bị hút vào không gian giới chỉ của chính mình do nghịch
ngu, nhưng việc đó không quan trọng.

Sau khi thu xếp nhà cửa xong thì hắn với lão Vương lên đường tiến về phía cổng
thành để rời đi. Ra khỏi cổng thành, thì hắn cảng thấy một sự khác biệt rõ
rệt. Linh khí ngoài thành rất là đậm đặc, đậm đặc một cách khó chịu. Nó làm
cho hắn có một cảm giác là tất cả những linh khí tu luyện của cả ngân hà là từ
nơi này mà ra, được pha loãng ra để những người ở vị diện thấp hơn có thể hấp
thu.

Lão Vương nhấc tay lên, từ trong ống tay áo bay ra một chiếc thuyền bằng giấy
nhỏ. Nhưng vừa ra khỏi ống tay áo lão Vương thì chiếc thuyền hóa lớn lên như
kích cỡ của một con cá voi, thân thuyền được viết lên năm chữ “Nhân, Lễ,
Nghĩa, Trí, Tín”. Năm chữ này làm cho chiếc tiên thuyền trở nên đậm chất văn
nhân. Chiếc tiên thuyền này làm hắn càng thêm thắc mắc về thân phận của lão
Vương, vì theo hắn biết thì năm chữ trên tiên thuyền được tượng trưng cho một
người được coi là “quân tử”, nhưng không phải ai cũng có thể được quyền viết
nó lên tài sản của chính mình sở hữu, vì ở chốn tu tiên này thì có mấy ai có
thể vỗ ngực tự cho mình là quân tử. Ai cũng đặt lợi ích của mình lên hàng đầu
cả, cho nên để xứng được với 2 chữ quân tử này thì khó càng thêm khó.

Hắn và lão Vương nhảy lên tiên thuyền và tiến vào dãy ngân hà. Nhìn chiếc
thuyền giấy bên ngoài thì mộc mạc đơn xơ biết bao nhiêu thì trong khoang
thuyền lại làm người ta không thể tin được. Khoang thuyền nhìn từ bên ngoài
vào thì như một chiếc mái vòm bằng giấy mong manh dễ vỡ. Nhưng khi Thôn Thiên
Ma Vương, tiến vào trong thì như lọt vào một vị diện khác vậy. Bên trong
khoang thuyền lại là một tinh cầu nhỏ, xung quanh bao phủ bởi nước biển. Hàng
nghìn dặm không có dấu hiệu của con người, ở giữa biển có một hòn đảo ở giữa.
Trên hòn đảo nhỏ thì có dăm ba cây dừa trĩu nặng trái, và che nắng cho một
ngôi nhà bằng gỗ nho nhỏ giữa đảo. khung cảnh nhìn bên ngoài thì giống như một
bức tranh của một đứa trẻ vẽ ra vậy, kể cả ngôi nhà cũng vậy. Ngôi nhà có mái
được lớp bằng rơm và có một cửa chính và hai cánh cửa sổ hai bên.

Hắn có cảm giác rằng là hắn đã tiến đến một nhận thức mới về thế giới này, hắn
đã từng đọc về con thuyền này trong một cuốn sách cũ rất lâu về trước, khi hắn
còn là một đứa bé còn mới bắt đầu học đọc và viết. Theo tương truyền kể rằng
Khổng Tử là một trong những tổ sư của văn nhân, khi khổng tử còn trẻ thì đã
nhận một đứa bé làm đồ đệ, và đó này là đại đồ đệ của Khổng Tử. Trong sách ghi
lại rằng là đại đồ đệ của Khổng Tử đã rất là ham chơi vì còn nhỏ, cho nên khi
Khổng Tử giảng bài về đạo quân tử thì đứa bé này lại ngồi vẽ nguệch ngoạc
khung cảnh của một hòn đảo với dăm ba cây dừa rồi một ngôi nhà trên đó. Mặc dù
là ham chơi nhưng thiên phú của đứa bé này lại hơn người, chỉ một bức tranh vẽ
cẩu thả như thế nhưng sau khi nhức bút khỏi tờ giấy thì lại tạo thành một tiểu
thể giới trên tờ giấy đó.

Khổng Tử thấy học trò của mình ham chơi, bèn rầy la và bắt hắn phải tập ghi
năm chữ “Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí ,Tín”. Chữ viết ra xong thì như là được bọc bởi
khuôn vàng thước ngọc, người dân gần đó kể rằng là ánh sáng trong nhà phát ra
còn hơn cả mặt trời ban trưa. Đó là những gì hắn đọc được ngày trước, hắn đã
từng cho rằng đó chỉ là một câu chuyện để cho những đứa trẻ có thêm mục tiêu
để phấn đấu học tập thật giỏi thôi. Nhưng hắn không ngờ rằng là hôm nay hắn
lại được thấy miếng giấy trong truyền thuyết đó, mà còn được xếp lại thành một
cái tiên thuyền nữa chứ.

Chẳng lẽ lão Vương lại là đệ tử của Khổng Tử hay sao? Nhưng mà theo hắn nhớ là
đại đệ tử của Khổng Tử đã chết trong một cơn dịch bệnh rồi. Đệ tử và hậu duệ
của Khổng Tử bây giờ vẫn còn sống, và một trong số họ còn là những văn nhân
nổi tiếng dưới gầm trời.Lão Vương đứng chắp hai tay sau lưng và nhìn ngắm
khung cảnh này như đang nhìn một cố nhân của mình vậy. Hai người tiến vào căn
nhà nhỏ và chiếc tiên thuyền đang di chuyển với một tốc độ rất là kinh khủng
xuyên qua các vũ trụ khác nhau tiến về một điểm sáng.


Vô Danh Vị Diện - Chương #7