Chương 7: Bí Cảnh Vân Vực Sơn Lâm


Người đăng: thientruongdan

Tại quảng trường rộng lớn trên ngọn Chính Phong, những cơn gió thồi nhè nhẹ đậy những luồng linh khí tươi mát vào mặt, làm cho con người ta thêm tỉnh táo. Trên bầu trời những ánh may thưa thớt lượn lờ, bồng bềnh như cũng đang kêu gọi nhau bay từ biển về phía Chính Phong, chúng muốn tham gia thí luyện sao?



Tại đây các đệ tử Lưu Khí kỳ đã có mặt đầy đủ, ước chừng cũng có đến trên năm trăm, ai cũng vẽ lên mặt mình những chứ chờ mong, hồi hộp, lo lắng cùng quyết tâm. Mong chờ được sớm vào bí cảnh, hồi hộp vì những nguy hiểm trong đó có thể gặp qua không thể lường trước được bởi vì thế mà sinh ra lo lắng. Nhưng tu sĩ ai lại không biết đến cầu phú quý trong hung hiểm đây, vì đó mà họ quyết tâm cố gắng, chỉ cẩn cận thận là được rồi.

Những tiếng bàn tán ồn ào, nhưng dòng suy nghĩ, tính toán cũng hiện lên trên nét mặt của từng người như biến nó thành thực chất vậy. Nhưng vẫn có nề nếp, các đệ tử xếp thành hàng, mỗi một phong kết thành một đội, đồng phục đủ các loại màu khác nhau đại diện cho thuộc tính của phong đó. Nhưng chỉ thấy trên ngực áo có thấy thêu một đoá hoa sen chín cánh liền biết đây là đệ tử thuộc Cửu Liên Môn rồi, dựa vào màu áo là biết thuộc phong nào luôn.



Đệ tử các phong xếp hàng cũng theo lần lượt từ trái qua phải Thuỷ Liên Phong, Mộc Liên Phong, Hoả Liên Phong, Lôi Liên Phong, Thổ Liên Phong, Kim Liên Phong, Phong Liên Phong, Băng Liên Phong. Tổng cộng tám phong có mặt, riêng Thường vụ phong là không có đệ tử nào. Bởi đây chủ yếu là nơi các để tử các phong khác đến làm nhiệm vụ, các cấp cao quản lý phong này thì tất nhiên không được xếp ở đây rồi.



Tại tốp đệ tử mạc áo xanh, thể hiện thuộc Mộc Liên Phong, đứng đầu khá nổi trội. Một thanh liên cũng khá tuấn tú, cao chừng nhỉnh hơn một mét bảy. Mái tóc dài, buộc lỏng sau đầu, trên khuân mặt hắn chẳng thể hiện chút cảm xúc. Hắn nhìn về phía đài cao, nhìn sư thúc Hoàng Thanh của hắn đi ra, cùng các vị phong chủ các phong. Vậy thôi nhưng hắn trong lòng hắn còn đang ngổn ngang nhưng tưởng tượng về một bỉ cảnh, nào là rừng cây vô cùng vô tận, nào là núi non trùng điệp. Một bí cảnh toàn một màu xanh của cây cỏ, nhưng dưới tầng thấp, đi xâu vào trong hắn lại thấy, thao dược, khoáng thạch, động phủ, yêu thú, hung thú. Hắn lại tưởng tượng mình đang giao chiến với một con hung thú vô cùng hung dữ và cao lớn. Hắn đang trong thế hạ phong, hắn đang phải đón đỡ cái chộp uy mạnh của con hung thú này. Bất giác hắn giật mình tịnh lại, thoắt ra khỏi chính tưởng tượng của mình, lồng ngực hắn phát ra tiếng trộng đập thình thịch, bắt đầu có cảm giác sợ hãi xuất hiện tận sâu trong lòng hắn. Tất cả những cảnh tượng hắn vừa vẽ ra trong đầu, được hắn gắn lại, lắp rạp từ nhưng tin tức có trong các tịch điển trong môn mà suy diễn ra. Trở lại thực tại lúc này mới thấy đôi lông mày đã nhíu sát vào nhau rồi.



Tiếng nói của sư thúc Hoàng Thanh vang lên, phá tan dòng suy nghĩ của hắn. Ngẩng đầu hắn mắt lên đài cao lắng nghe.



-Các đệ tự của môn ta, lúc này đang có mặt tại đây đều là những người có sự quyết đoán, một lòng truy cầu cảnh giới cao hơn, không e ngại trong hung hiểm mà tìm kiếm phúc phần cho bản thân. Ta thay mặt cho môn chủ và vì tương lai của tông môn, ta tuyên dương các đệ tử có mặt tại đây.



Cũng không khác nơi phàm tục là mấy, được tiền bối khen, khí thế lại được đắp thêm. Tất cả cũng ùa theo vang lên nhưng tiếng vô tay.



Bất quá cao tầng trong môn cũng là mong đợi vào những đợt thí luyện này để có tài nguyên tu luyện. Trong bí cảnh, các loại dược thảo cấp cao dành cho tu sĩ Ngưng Dịch kỳ. Bởi nguyên nhân nào đó mà cao tầng không thể đi vào bí cảnh này. Chỉ có đệ tử Lưu Khí kỳ mới có thể đi vào mà thôi. Đối với các đệ tử trong môn cũng từ đây mà có được cơ duyên của mình, dù có thảo dược cấp cao cũng không có cách nào mà dùng, bởi không phải ai cũng có thể luyện đan, cất giữ dược thảo. Hơn nữa điểm cống hiến trong môn cũng rất quan trọng. Là để đổi ra tinh thạch, đổi ra đan dược phụ trợ tu luyện,... nên các đệ tử có được cơ duyện cũng không ngại mà đổi lấy điêm cống hiến tích trữ cho mình sử dụng dần, tiết kiệm thời gian, dành nhiều thời gian hơn cho tu luyện.



Hoàng Thanh giơ tay ra hiệu, những tiếng vỗ tay thưa đi rồi im bặt. Ông lại nói tiếp.



-Lần này trùng hợp, phía cấp cao trong môn quyết định hợp thành một đợt thí luyện, với mong muốn các đệ tử cấp thấp cũng tìm được phần cơ duyên nhất định trong bí cảnh cao hơn này. Trong bí cảnh thí luyện, nguy hiểm phải nói là nhiều, không nơi đâu không có. Chính vì thế mà các đệ tử nên tạo thành nhóm đi với nhau, hỗ trợ cho nhau. Ta mong khi bí cảnh đóng lại, tất cả nhưng người có mặt ở đây hôm nay, 3 thánh sau cũng có mặt đầy đủ ở nơi này. Những gì nên biết và cần biết ta nghĩ các người cũng đã có được từ một số điển tịch trong môn, các sư huynh đi trước và từ sư phụ của các người rồi. Ta cũng không có nói nhiều thêm, lập tức mở của bí cảnh Vân Vực Sơn Lâm.



Nói xong ông liền quay sáng các phong chủ ôm quyền nói.



-Giờ đã đến có thể mở được cửa vào bí cảnh rồi, mong các huynh đệ phong chủ các phong tương trợ.



-Phó môn chủ khách khí rồi!



Phong chủ Kim Liên Phong bước ra nói. Cũng đồng thời cùng các vị phong chủ khác bước vào vị trí của mình trên đài cao. Đài cao này thật ra là một truyền tống trận lớn, để mở được truyền tống trận này phải có đầy đủ chín ngọc bài của chín vị phong chủ các phong. Sau khi đặt vào chín khe rãnh tại chín phía của đài cao. Các vị phong chủ truyền linh lực vào ngọc bài, kích phát truyền tống trận. Truyền tống trận bắt đầu phát ra những âm thanh ù ù. Phó môn chủ gấp gáp nói.



-Các đệ tử bắt đầu từ Thuỷ Liên Phong lên truyền tống trận. Các đệ từ phong tiếp theo chuẩn bị.



Lần lượt đệ tử của các phong chưa đến nửa canh giờ đã được truyền tống đi hết.



Lại nói truyền tống trận là một mảng thuộc trận pháp chi đạo. Có chức năng dịch chuyển con người, vật phẩm đến một vị trí đã định trước trong nháy mắt. Truyền tống trận được bố trí bởi đại sư trận pháp, cũng có thể từ một nhóm các đại sư trận pháp mới có thể hoàn thành.



Đầu óc quay cuồng, choáng váng, Tường Minh lắc lắc đầu, tay phải nâng lên đập nhẹ mấy cái lên đỉnh đầu. Hắn bỗng giật mình khi phát hiện xung quanh là một mảng rừng cây. Tất cả như được phủ một lớp sương mỏng, trên không trung cũng thế, cơ bản là không thấy mây bay. Chỉ thấy màn sương trắng mông lung huyền ảo, cảnh tượng này giống như trong tịch điển có nói qua chính xác là Vân Vực Sơn Lâm rồi. Hắn thầm nghĩ, bắt đầu thêm cảnh giác. Nếu là như vậy đây là điểm mạnh của hung thú và yêu thù cho chúng ẩn lấp, lúc nào cũng có thể đánh nén mình. Bản thân mình thì thần thức quá yếu

chỉ có thể bao trùm được phàm vi hai mét xung quanh.



Nơi đây linh khi cũng tương tự như tại Mộc Liên Phong nơi hắn ở vậy. Đoán trừng cũng có rất nhiều thảo dược, cũng có thể sẽ xuất hiện nhiều yêu thú chứ không cần nói đến hung thú.



Hung thú thì bất kỳ nơi đâu cũng có, kể cả nơi không có linh khí, cơ bản nó là thú hoang dã, có bản tính hung hãn nên được gọi là hung thú. Yêu thú chính là hung thú đã biết đến tu dùng linh khí để tu luyện. Qua một số điển tích Tường Minh hắn cũng biết được yêu thú chia làm chín cấp. Sau chín cấp đó chúng sẽ biến thành hình người gọi là Hình Biến kỳ. Tương đương với một đai năng, với hắn cơ bản chỉ một hơi thở của chung hắn cũng có thể hồn phi phách tán rồi.


Vô Cực Tấn Thần - Chương #7