Chương 8: Đại Khai Sát Giới.


Người đăng: thientruongdan

Lúc này hắn bình tĩnh ổn định lại tinh thần, hắn biết hiện tại đang ở ngoại biên của bí cảnh nên chưa có nhiều nguy hiểm. Hắn cẩn thận đánh giá xung quanh một chút, thấy cũng không có đệ tử trong môn nào, cũng không thấy hung thú hay yêu thú nào, cũng không có bất kỳ một tiếng động. Giờ hắn biết đã biết truyền tống trận vào bí cảnh là truyền tống ngẫu nhiên. Hắn lấy ra bản đồ dùng thần thức vào xem xét, tìm kiếm vị trí của mình. Biết mình đang đứng trong khu vực có tên là gọi là "Bắc Sơn Lâm", như vậy là hắn đang ở phía bắc trung tâm bí cảnh rồi.



Để dễ dàng phân biệt phương hướng mà các tiền bối trong môn đã phân vùng theo hướng, như "Đông Sơn Lâm", "Nam Sơn Lâm", "Tây Sơn Lâm", Bắc Sơn Lâm".

Tại phía bắc bí cảnh Tường Minh thông qua chú thích trong bản đồ mà biết được khu vực này chỉ có rừng cây mà thôi. Một vài ngọn núi, đặc biệt tại khu vực này thường xuyên gặp hung thú và yêu thú cực kỳ hung hãn. Nhưng cũng có rất nhiều thảo dược mà trong dược viên hắn trông coi không có.



Hắn cẩn thân dùng thần thức và tầm nhìn có hạn cẩn thân đi sâu vào trong rừng. Vừa đi vừa cảnh giác không may gặp hung thú, yêu thú. Nếu gặp thảo dược cũng không ngại dừng lại thu thập.



Sau hai tuần cần thận đi sâu vào trong và tìm kiếm, hắn chạm trán với một con bạch hổ, ba con đại xà hung. Với cảnh giới công pháp thế tục đã lên đến tầng sáu, tốc độ hắn cực nhanh, tiên hạ thủ vi cường. Hắn dễ dàng hạ sát mấy con hung thú, qua đây hắn lại càng cẩn thận hơn. Trong hai ngày này hắn cũng thu được mười gốc "Thanh Ngân thảo" là một nguyên liệu chính luyện chế "Thanh Mạch Tẩy Tuỷ Đan". Năm gốc "Sài Mạch thảo", bảy gốc "Kỳ Hoàng thảo" là hai trong sáu loại phụ trợ luyện chế "Thanh Mạch Tẩy Tuỷ Đan". Ngoài ra còn một số dược liệu cấp cao hơn như: "Dẫn Dịch Thảo" ba gốc, "Nhập Cốt Thảo" một gốc. đây là nhưng nguyên liệu phụ trợ khá quan trọng trong tất cả các loại đan dược chưa thương. Như "Dẫn Dịch Thảo" có mặt ở hầu hết các loại thuốc chữa thương dùng cho nội ngoại thường tu vi dưới "Ngưng Dịch kỳ", "Nhập Cốt Thảo" là thảo dược chuyên hộ trợ dẫn nhập nước thuốc của dan dược vào trong cốt tuỷ. Ở "Thanh Mạch Tẩy Tuỷ Đan" có mặt cả hai loại thảo dược phụ trợ này, nhắm nâng cao khả năng dẫn nhập thuốc thanh tẩy kinh mạch và cốt tuỷ.



Bỗng hắn nghe thấy tiếng bước chân dang đi về phía mình, hắn nhẹ chân thoắt cái đã lấp phía gốc cây to bên cạnh. Hắn chú ý lắng nghe và dự đoán khoảng cách những bước chân kia với mình. Bởi hắn không giám dùng thân thức, nếu là yêu thú, hay là tu sĩ sẽ nhận ra thần thức của hắn. Hiện tại tu vi của hắn còn quá thấp nên sẽ bị tu sĩ hoặc yêu thú có tu vi cao hơn hắn cản hứng được. Nhưng bản thân hắn tu tập công pháp thế tục cũng có được đôi tai và phản xạ của quyền cước cũng rất nhanh.



-Hoà An huynh à! Chúng ta đã tìm kiếm nhiều ngày rồi cũng chưa có kiếm được thảo dược cấp cao? Có lẽ chúng ta phải vào sâu bên trong hơn nữa mới mong gặp được, chuyện kia mới thành...



-Suỵt...đệ nói nhỏ thôi, không hay gì để người khác biết đâu.



Tên Lam Hoà An ra hiệu để ngón trỏ dọc miệng phát ra tiếng kêu ý nói đồng đội im lặng. Dường như gã đã phát hiện ra điều gì đó bằng thần thức. Dù là ai thì hắn cũng không muốn tiết lộ thông tin này ra ngoài. Đó là bí mật trong đội của gã.



Gã bước nhanh về phía gốc cây chỗ Tường Minh đang trốn, gã dùng thần thức đảo qua một lần nữa nơi gốc cây. Nhưng không đợi thần thức của gã đến kiểm tra, Tường Minh ở phía sau gốc cây đã bước ra. Điều này làm cho gã giật mình, hai sư đệ hắn ở phía sau cũng vì thế mà giật mình. Không ngờ ở đây lại có người, lại là tiểu phế vật nọ gặp ở phường thị.



Trước mặt Tường Minh là ba huynh đệ có mặt tại phường thị mấy hôm trước. Sau hôm ấy hắn cũng đã tìm hiểu sơ qua về ba người này. Một người là Lam Hoà An thì hắn biết rồi. Hai sư hắn một tên Mai Lam, một tên Việt Kỳ cả hai đều cùng là để tử thuộc "Kim Liên Phong". Là phong chuyên về luyện khí và bảo vệ môn khi có ngoại xâm, nên được học tập, chỉ điểm cũng như huấn luyện rất bài bản. Không đợi Tường Minh lên tiếng tên Hoà An đã lớn tiếng ha hả nói.



-Tìm mãi không thấy, nay không tìm đã gặp mặt. Phế vật tiểu sư đệ, chúng ta thật có duyên à.



Nghe tiếng châm chọc của gã, Tường Minh biết mình sắp phải đối đầu với ba người này, hắn cũng liền không khách khí đáp.



-Đúng vậy Hoà An huynh à! Chúng ta thật có duyên à, nhưng tiểu đệ thấy giữa chúng ta dừng như chỉ có sát duyên thì phải. haha!



Tiếng cười của Tường Minh đập vào tai ba gã của Kim Liên Phong là ba gã lửa giận bừng bừng. Tên Hoà An quát lớn.



-Tiểu phế vật, ngươi không có được đội nào nhận vào lại phỉa đối mặt với chúng ta, ngươi không biết chúng ta là ai sao? Đối mặt với chúng ta ngươi còn không cụp đuôi xuống xin lỗi. Ngược lại lại còn lớn tiếng ngông cuồng, ngươi muốn chết rồi. Nhị vị huynh đệ giết.



-Ha ha! Các ngươi cũng giám ra tay ở trong nay với ta, các ngươi không coi lời của phó môn chủ ra gì hay sao? Không biết ở trong này cấm tranh đoạt đồ của nhau tàn sát nhau sao?



Tường Minh hắn biết có nói lời này cũng vô ích mà thôi, nhưng cũng nói ra cho chung tự đề cao mình mà mất cảnh giác thừa cơ mình ra tay.



-Ha ha. Người nghĩ những lời đó là thật sao? Nếu tu vi trên Lưu Khí kỳ mà vào được đây, ngươi nghĩ ngươi còn được vào trong này mà thí luyện sao? Chúng ta lên, giết hắn, đồ của hắn chia làm ba đi.



Lời vừa nói xong gã Hoà An đã lấy ra một thanh kiếm pháp khí cầm trên tay lao về phía Tường Minh, kiếm thế hung hiểm, nhằm nơi trí mạng hắn mà phong đến. Tường Minh cũng không chậm, xuất ra cây đao pháp khí hạ phẩm không biết làm bằng chất liệu gì tên "Hôi Sát". Vốn gọi như thế bới uy lực và sức tàn sát của cây đao, cùng với hôi sắc quang mang khi truyên linh lực vào đao mà được sinh ra.



Dưới sữc nặng của cây dao Tường Minh tin tưởng với sự tập luyện cương quyền của hắn, hắn có thể vung đao đối chọi với bất kể pháp khí nào dưới cực phẩm.



"Keeng..."



Mũi kiếm của Hoà An cực nhanh hướng nơi cổ họng Tường Minh đâm tới, hắn phản ứng cũng không chậm, tay nâng "Hôi Sát Đao", người lách sang bên gốc cây hắn vừa lấp. Thanh đao gạt sang va chạm với thanh kiếm của của Hoà An, tạo ra tiếng va chạm bén nhọn ghê tai, nhóc óc. Cùng với đó hai tên kia cũng xuất ra pháp khí lao về phía Tường Minh, ba thanh kiếm hướng về mình mà đến. Tường Minh hắn biết bản thân hắn hôm nay lành ít dữ nhiều, hôm nay hắn không chết ba người này sẽ không thôi. Hắn nghĩ đã như vậy thì...



Nghĩ vậy hắn trong tích tắc, cây "Hôi Sát đao" vừa gạt được thanh kiếm, dọc theo dựa theo thế này mà hắn áp sát đao vào thanh kiếm, thân thể hắn phóng về phía Hoà An cùng với đao thế áp sát thanh kiếm của gã hướng chếch lên trên tiến tới cổ họng của gã mà đến.



Chiêu số thay đổi quá nhanh, một mình Tường Minh đối đầu với ba người. Hắn xác định phải đánh nhanh thắng nhanh không còn cách nào khác. Hắn tung cước đã tên Hoà An ra xa, lợi dụng lực dùng cước ảnh phi nhanh về phía tên Mai Lam, tay đã cầm sẵn hai tấm phù lục một "Hoá Băng Phù" đi trước trói đối phương lại ngay sát sau đó là "Hoả Tiễn Phù" xuyên vào cơ thể đối thủ. Tên Mai Lam phản ứng không kịp mà bị hai tấm phù trói buộc cùng tấn cống. Không đợi phản ứng tiếp theo của tên này, đường đao của Tường Minh đã đến kết thúc cuộc sống của gã. Đến tận khi chết gã, đôi mắt gã vẫn còn trơn lên ngạc nhiên không hiểu tại sao. Ngọn lửa của "Hoả Tiễn Phù" vẫn còn đang cháy hừng hực, rất nhanh Tường Minh đã dùng mũi đao gỡ xuống túi trỡ vật của gã cầm trên tay, sau khi cất vào ngực hắn ngẩng lên than nhiên nói.



-Một tên đã được giải quyết, tiếp theo đến lượt ngươi.



Nâng "Hôi Sát đao" lên chỉ về phía tên Việt Kỳ, tay trái hắn từ lúc nào cũng đã xuất hiện hai tấm bùa màu vàng và trắng.



Lao về phía tên Việt Kỳ nhưng tên Hoà An đã lao ra chặn hắn lại, xuất ra đường kiếm chỉ về phía đan điền của Tường Minh. Nhưng đã bị hắn đoán ra ngón đòn này mà tránh được, đồng thời xuất ra hai tấm phù lục lên người Hoà An. Tiện tay đường đao xoẹt qua cổ gã, máu phun ra, bịch một tiếng ngoài dự liệu của gã. Gã đã định liệu sai thực lực của Tường Minh, cũng đoán sai ý đồ của hắn.



Gã cho rằng hắn sẽ nhằm vào Việt Kỳ, tên này có thực lực kém hơn gã. Gã cũng không ngờ nhanh như vậy tên Mai Lam đã bị Tường Minh hạ sát. Gã cũng mất mấy hơi thở đứng đơ người, ngạc nhiên. Đến khi Tường Minh lấy túi trữ vật của tên Mai Lam hắn mới tỉnh táo lại. Thấy Tường Minh lao về phía Việt Kỳ hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà lao ra ngăn hắn lại. Nhưng không ngờ gã lại bị Tường Minh một đao xoẹt qua cổ, trong khi "Hoá Băng Phù và Hoả Tiễn Phù" đồng thời tác dụng lên người mình.



-Ngươi...ngươi tu luyện võ giả....khặc...khặc...



Lời nói trong đau đớn, ý thức mất dần và máu tươi tràn vào trong họng khặc khặc im bặt. Bịch một tiếng gã ngã ra đất, túi trữ vật lại được Tường Minh dùng mũi kiếm gỡ xuống, cất vào trong ngực. Hắn ngẩng lên, khoé miệng cười khuẩy, nhìn tên Việt Kỳ trầm giọng nói.



-Ngươi có phải cũng muốn kết cục như thế này?



Tên Việt Ky xởn gai ốc, mồ hơi nơi sống lưng từng hạt to bằng hạt đậu tuân ra ướt đẫm lưng áo. Giọng hắn run lên nói không lên lời.



-Tường...Tường Minh huynh, đệ...tiểu đệ không dám...



-Nói, các ngươi lúc nãy nói về vấn đề gì thành hay không thành, có nửa điểm nói láo thì đừng trách ta hôm nay đại khai sát giới, giết ngươi diệt khẩu.



Không đợi gã này nói tiếp, hắn đã đi thẳng vào vấn đề mà lúc nãy mấy tên Hoà An nói. Hắn biết trong bí cảnh này rất nhiều bí mất mà không phải ai cũng biết, cũng không phải ai cũng vào được ngay. Cũng có thể sau khi biết được nhưng chưa vào thời gian thí luyện đã hết. Về sau đột phá Lưu Khí kỳ không thể vào được nên đã để cho các đệ tử hoặc các sự đệ của mình tin tưởng vào tiếp tục tìm kiếm.



Thấy Tường Minh hắn nói như vậy, tên Việt Kỳ sợ hãy, nhanh chóng nói ra.



-Ba người bọn tiểu đệ được sư phụ giao nhiệm vụ vào đây, đến một động phủ trong cảnh này tìm kiếm vật mà sư phụ yêu cầu. Tường Minh huynh đây là bản đồ có đánh dấu địa điểm đó, xin giao cho huynh, mong huynh tha cho tiểu đệ một mạng. Tiểu đệ sẽ không nói cho bất kỳ ai biết đâu.



Không để ý lời tên Việt Kỳ nói, Tường Minh giọng dịu xuống một chút hỏi lập tức hỏi lại.



-Chuyện này có ai biết nữa không?



-Thưa, không ạ! Trong Môn nơi này chỉ có duy nhất sư phụ biết...



-Vậy được, ta sẽ tiễn người...



Nghe thấy lời của Tường Minh tên Việt Kỳ bất ngờ vui vẻ trong lòng. Nhưng rất nhanh đã thấy cả người lạnh lẽo, cả người như chậm lại, cùng lúc đó gã thấy ba mũi tên lửa lao nhanh về phía ngực mình. Nhưng gã đã không thể nào phản kháng, chỉ có nhíu mày, khó tin, cùng ánh mặt oán độc nhìn Tường Minh. Trơ mắt nhìn dường đao lướt qua cổ mình, rất nhanh hắn thấy đất, thấy mây, thấy cây cối, thậm chí thấy mấy gốc thảo dược liên tiếp đảo lộn, thì ra là thủ cấp của hắn đã lăn trên đất.



Đại khai sát giới xong hắn thu hết cả ba túi trữ vật của ba người, dùng hoả tiễn phù thiêu lần hai cả ba cái xác thành tro bụi, dần tan biến trong trời đất. Dọn dẹp một chút, xoa đi dấu vết, đánh lạc hướng suy đoán của người đến sau.



Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn giết người nhưng cảnh giết người khi xưa hắn đã thấy qua nhiều lần khi hắn cùng cha hắn đi ra ngoài lịch lãm cùng kiếm tìm đan dược cho hắn rồi. Hắn không hề sợ hãi, tâm trạng của hắn chỉ hơi có cảm giác gì đó thoáng qua mà thôi. Nhưng rất nhanh hắn đã gạt sang một bên, lấy ra một viên "Bù Khí Đan" nén vào miệng, vận công truyền công lực xuống chân, dùng khinh công đạp chân xuống đất mấy lần đã không thấy bóng giáng của hắn nữa. Hắn không muốn bị mọi người biết hắn vừa ở đó vì dù sao cũng có ảnh lửa, người khác sẽ biết ở đây có chuyện mà kéo đến. Hắn không muốn bị bại lỗ, khi ra ngoài sẽ rất phức tạp.


Vô Cực Tấn Thần - Chương #8