Chương 6: Cha Yêu Con Nhớ Người.


Người đăng: thientruongdan

Ngẩng mặt lên nhìn Hoàng sư thúc hắn đáp:



-Vâng sư thúc, con hiểu rồi, con sẽ cố gắng không để cha và sư thúc mất mặt.



-Được lắm, con nghĩ được như vậy là rất tốt. Ta sẽ chờ ngày ấy của con. Đây là bản đồ của bí cảnh thí luyện rất chi tiết và Phong Ấn Thạch này, có thứ này nó sẽ cứu con ba lần. Trong đó có phong ấn pháp thuật của ta. Khi đối địch con chỉ cần ném về phía địch nói một chữ "Hoàng" là được. Nhưng chỉ được ba lần là hết, con tự biết khi nào nên dùng rồi chứ?



Hoang Thanh y căn bản mang ơn nhiều của cha Tường Minh, y lại cũng rất thích tính tình của hắn. Vừa có quyết tâm chí hướng, lại sống thiên về tình cảm, sau này nếu có thể có thành tựu, người đối tốt với hắn hắn sẽ không quên. Nghĩ như vậy nhưng y cũng không có mong đợi gì, vì y hơn hắn đến hẳn hai đại cấp tu vi. Lại vì tư chất của hắn thì mong mỏi gì. Nghĩ đến hậu duệ của sư huynh có quyết tâm như vậy y cũng lấy từ trong người ra tấm bản đồ và Phong Ấn Thạch đưa cho hắn. Hai thứ đồ này sẽ giúp ích hắn rất nhiều trong thí luyện.



Phong Ấn Thạch trong giới tu chân cũng không phải là khan hiếm. Là khoáng vật chuyên dùng để phong ấn thần thông pháp thuật trong đó. Khi cần sẽ xuất ra thay người phong ấn, đối kháng với kẻ địch. Phong Ấn Thạch mà Hoàng Thanh đưa cho Tường Minh cũng chỉ thuộc loại cấp thấp nhất mà thôi. Nhưng cũng có đủ khả năng để chứa đựng pháp thuật của Ngưng Dịch kỳ đỉnh rồi.



Đưa tay ra nhận đồ sư thúc đưa cho, hắn vội cúi người thật sâu, lên tiếng cảm ơn sư thúc. Hoàng Thanh cười lớn, xoá đi không khí bi ai, rồi nói.



-Tốt! Còn hai ngày nữa thôi là đến đợt thí luyện rồi. Con chuẩn bị cho tốt đi, có thắc mắc gì con cứ đến tìm ta.



Nói xong không đợi Tường Minh nói bất kỳ lời nào, vẫn còn đang ở tư thế cúi người y đã biến mất khỏi nơi ở của Tường Minh.



Còn lại một mình trong căn nhà, hắn đóng của lại, bước chân nhanh đến giường. Trong tâm tình thổn thức, hồi hộp cùng tò mò, hắn dở túi trữ vật ra trông. Hắn cắn đầu ngón tay nặn một giọt máu nhỏ vào túi trữ vật, bắt đầu dùng thần thức lấy các vật phẩm bên trong ra.



Hắn không có lấy ra toàn bộ, nhưng dùng thần thức xem qua hắn thấy bên trong có rất nhiều linh thạch (là tài nguyên vừa để tu luyện, vừa để giao dịch trong tu chân giới). Đa phần là linh thạch hạ phẩm, trung phẩm bằng khoảng một phần ba linh thạch hạ phẩm, linh thạch thượng phẩm thì ít hơn nhiều có năm viên mà thôi. Điều này đối với một tu sĩ Ngưng Dịch kỳ đã là một tài sản không lồ rồi. Ngoài ra còn có các loại bình ngọc nhỏ, hắn liền lấy ra xem. Bình ngọc từng cái được mở ra, hắn hốt hoảng suýt chút nữa thì làm rơi chiếc bình. Vì trong đó một bình đựng hơn 50 viên "Thanh Mạch Tẩy Tủy Đan", một bình có 25 viên "Hoàn Thể Đan", "Bù Khí Đan" và nhiều loại đan dược khác mà với lịch duyệt của hắn bây giờ vẫn chưa được tiếp xúc qua bất cứ cách nào. Ngoài ta có các loại phù lục, một số hắn biết, một số hắn cũng không nhận ra được, cơ bản là hắn không biết. hắn cũng không có để ý đến nhưng thứ này nữa. Hắn chuyển thần thức sang mấy cái ngọc giản, hắn lấy ra vài cái áp lên trán dùng thần thức xem qua. Nào là công pháp, nào là pháp thuật, cấp độ cũng không cao lắm, chỉ là cấp hoàng giai hoặc huyền giai mà thôi.



Trong thế giới tu chân, bất kể là ở cảnh giới nào, các tu sĩ cùng đều phải dùng các loại thiên tài địa bảo hỗ trỡ cho việc tu luyện. Nhất là đan dược, nó được sử dụng rộng rãi là thường xuyên nhất trong giới tu chân. Đối với tu vi Lưu Khí Kỳ cảnh giới thấp nhất cũng thế, trong khi tu luyện, có được một viên "Thanh Mạch Tẩy Tuỷ Đan" hỗ trợ tu luyện, tốc độ thanh mạch, tẩy tuỷ trợ giúp cho linh lực đạt hiệu suất rất cao. Do đó mà tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn, đồng thời kinh mạch, cốt tuỷ được tẩy rửa sạch hơn.



Chợt hắn vui vẻ nhảy dựng lên, nhưng rồi vẻ mặt hắn lại trầm xuống ngay. Vì hắn đang xem lúc này làm một tàn khuyết ngọc quyển. Đây là quyển đầu, giới thiệu về tất cả các tài liệu, thảo dược và đan phương, pháp pháp luyện khí cơ bản, phương pháp nuôi trồng dược thảo. Hắn vui mừng cơ bản nghĩ có thứ này rồi hắn có thể tự luyện chế đan dược, không cần phải đi nhờ luyện chế hoặc đi mua, hắn cũng biết được điều đó rất bất tiện mà giá lại cao rất nhiều so với dược thảo để luyện chế. Hắn tiu nghỉu vì đến bây giờ đến pháp thuật thấp nhất tinh cấp "Khống Hoả" hắn cũng không có tu luyện được.



Trong lời giới thiệu đầu của tàn khuyết ngọc quyển tên là "Bách Luyện Thảo -Khí" có nói. Sách này gồm hai phần, phần một là nói về tài liệu, trong đó là tài liệu luyện khí, luyện phù, tài liệu yêu thú, ma thú, khoáng vật. Các loại thảo dược từ cấp thấp đến cấp cao, các tài liệu phụ trợ luyện đan. Phương pháp luyện đan và phương pháp luyện khí cơ bản. Phần thứ hai có tên là "Bách Luyện Trận -Cấm -Phù" nói về tài liệu luyện chế và phương pháp luyện chế trận pháp, cấm chế và phù lục. Là một loại điển tịch vô cùng chân quý, hễ là tông môn hay cá nhân tu sĩ bất kể cấp bậc đều mong muốn có được nó. Vì thế đã rất nhiều trần gió tanh mưa máu sảy ra vì những loại bảo vật như tản khuyết ngọc quyển loại này. Tường Minh hắn không biết điều này, hắn biết khả năng của mình, cũng chẳng quan tâm nữa, ném trở lại túi trữ vật. Nhưng điều hắn không biết quan trọng nhất của luyện đan lại là không hoàn toàn dựa vào khống hoả mà ngoài ra còn có liên quan thần thức, linh căn thuộc tính mộc. Luyện khí cũng như thế thay vì luyện đan cần có linh căn thuộc tính mộc thì luyện khí cần có linh căn thuộc tính kim. Nói đến khống hoả ngoài thần thức không chế ngọn lửa, còn cần có linh căn thuộc tính hoả nữa. Đó là điều kiện tiên quyết để có thể không hoả tốt nhất, người không có linh căn thuộc tính hoả thì đừng có nghĩ đến luyện chế đan dược và luyện khí.



Nghĩ đến đây buồn bực trong lòng nhưng cũng chẳng giải quyết được vẫn đề gì, trên cơ bản là hắn cũng đừng nghĩ đến thì hơn. Cả đời này hắn không thể tu chân được. Mang tâm trạng chán nản, thở dài hắn lại mang tàn khuyết ngọc quyển ném lại vào trong túi trữ vật. Lấy ra cái ngọc giản cuối cùng trong đó, là ngọc giản cha hắn để lại.

"Con trai, khi đọc những dòng chữ này chắc chắn cha không còn được bên cạnh con nữa, cũng không được thấy con trưởng thành. Nhưng thấy được những dòng chữ này cũng có nghĩa là con đã có quyết định bước đầu tiên trên con đường tìm kiếm cơ duyên của mình. Cha tin tưởng con trai của cha ngày sau sẽ bước trên con đường đỉnh cao. Nhưng cha cũng có lời nhắc nhở con, khi con chưa có thực lực thật sự thì mọi lời nói của con, dù con đúng, có đạo lý. Tất cả sẽ chắc một điều chẳng có ai quan tâm mà họ sẽ coi con ra cái gì, thực tế con đã rõ...."



Hắn vẫn đang áp ngọc giản vào trán đọc những dòng chữ cuối cùng mà cha hắn để lại cho hắn. Nhưng hắn không biết được rằng trên đôi mà cả hắn từ lúc nào đã có hai dòng lệ, khoé môi hắn giật giật, hai hàng lông mày nhịu lại bi thương, hắn đang nhớ lại những ngày tháng bên cha hắn, hắn nhớ ngữ điệu của ông, nhớ đôi ban tay chăn chút hắn, nhớ những lẫn vì hắn là bỏ quên tu luyện, bỏ quên việc trong môn, lần này cũng bỏ quên cả cuộc sống tại tu chân giới này...



Nhưng lời nói trong ngọc giản ấy nhưng là nhưng lời động viên của ông đối với hắn. Ông không muốn hắn vì không tu luyện được mà suy nghĩ liều, cũng không muốn hắn vì nóng lòng tìm cơ duyên mà có chuyện ngoài ý muốn sảy ra. Ông biết cực tạp linh căn là không thể tu luyện, ra ngoài tim kiếm khắp nơi nhưng đều vô vọng, cuối cùng vì trúng độc nặng mà ngã xuống. Nhưng ông biết ông không thể làm gì được nữa ngoài những lời đồng viên an ủi đưa con trai yêu quý của ông. Dù là dối mình dối người ông vẫn nói, vẫn khắc vào ngọc giản nhưng lời đó. Tất cả nhưng lời ấy ông nghĩ như vậy, nhưng ngược lại sâu trong tiềm thức của Tường Minh hắn lại tin lời ông nói là có thể.



Trong giấc ngủ hắn mơ thấy cha hắn đang cười vui vẻ, từ ái vuốt mái tóc hắn. Nụ cười hiều lành đây yêu thương. Bỗng một tiếng cha từ miệng hắn phát ra, hắn giật mình tỉnh dậy, phát hiện ra mình đã nằm ngủ từ lúc nào không hay. Hắn nhớ lại trong giấc mơ ấy cha hắn đã đi rất xa, rất xa,...



Hắn ngồi dậy trên khuân mặt còn đọng lại chút hoài niệm, thẫn thờ như còn đang chìm lại trong nỗi nhớ người cha yêu thương. Phải mất đến cả nửa ngày hắn mới hít một hơi thật sau, đứng xuống giường thu lại những đồ đạc mà túi trữ vật của cha để lại cho hắn đặt vào trong ngực. Mơ hồ hắn cảm thấy có một chút ấm áp tận sau nơi đáy lòng. Hắn tự nhủ, hắn phải mạnh mẽ, phải cố gắng, rèn luyện bản thân, không để cha thất vọng, mất đi vì hắn mà hắn lại vô ích.



Mở của phong đi ra ngoài dược viên, hít thật sâu một hơi không khí trong lành, dược hương và linh khí. Hắn cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn đôi chút, ngắm nhìn nhưng gốc thảo dược dưới những tia nắng yếu cuối ngày. Điểm tên một số gốc quen thuộc, nhắc lại những tác dụng, cách trồng và chăm sóc những gốc thảo dược ấy.

Lúc sau hắn quay lại ngôi nhà nhỏ, bắt đầu tu tập "Cước Ảnh Quyền Cương Công" chờ đêm xuống và ngày đi thí luyện. Tất cả mọi thứ hắn đã sẵn sàng rồi.




Vô Cực Tấn Thần - Chương #6