Chương 5: Nhận Trong Nước Mắt.


Người đăng: thientruongdan

Nghĩ vậy hắn nhanh chân hơn nữa, cũng không có sử dụng "Cước Ảnh Quyền Cương Công" để di chuyển. Thay vào đó hắn chạy bộ từ "Thường Vụ Phong" đến núi "Chính Phong", hăn coi đây cũng là rèn luyện.



"Thường Vụ Phong" nằm gần biển nhất và cũng gần "Chính Phong" nhất. Bởi vì địa thế và ưu nhược điểm, thuận lợi cho ra vào, giao dịch với các thế lực qua đường biển. Nên "Thường Vụ Phong" chính là cửa ra vào của "Cửu Liên Môn". Nếu có khách nhân đến "Cửu Liên Môn" tại "Thường Vụ Phong" có thể dừng lại giao dịch, trao đổi một số thứ có lợi với bản thân. Hoặc là đi thẳng đến "Chính Phong" qua một con đường được cố ý trồng thêm nhiều loài hoa đủ các loại màu sắc. Dù tại "Nam Lạc" tu chân quốc không có nhiều linh khí nhưng dưới những bàn tay khéo léo chăm chút, con đường này cũng không khác tiên lộ là mấy. Cũng chính vì vậy mà đường này được gọi là "Tiên Lộ" chính xác là đường từ "Thường Vụ Phong" đi đến "Chính Phong" và ngược lại.



Tường Minh hắn không có đi trên con dường này, đơn giản vì hắn không muốn thêm phiền toái. Hắn chọn con đường khó đi nhất để tự rèn luyện thân thể mình, nhất là đôi chân của hắn muốn nhanh như chỉ thấy tàn ảnh. Nhưng đó là chuyện còn rất xa vời, khi đến đại thành của "Cước Ảnh Quyền Cương Công" mới có thể nói. Nhưng mỗi ngày đều thế, hăn vẫn luôn cố gắng tu tập trong âm thầm, kín đáo.



Núi "Chính Phong" là trung tâm của "Cửu Liên Sơn". Tất cả các cao tầng đều ở tại ngọn núi này. Thứ nhất là tu luyện, thứ hai là tiện cho đi lại trong môn. Nhưng kỳ thật là nguyên nhân chính yếu là tu luyện mà thôi. Bởi nơi đây có nhiều linh khí nhất.



-Nam Vạn nhị sư huynh, nay huynh đến phiên làm nhiệm vụ tuần núi sao?



Chưa đầy một canh giờ Tường Minh đã đến chân núi "Chính Phong", trên đường đến đây hắn chạy nhanh chứ không phải leo núi nữa, nhưng cũng không mệt nhọc gì đối với hắn. Vừa đến hắn đã thấy vị nhị sư huynh, đệ tử thân truyền của cha hắn. Nam Vạn nhị sư huynh này hơn hắn đến cả mấy chục tuổi. Nhưng tu vi cũng chỉ là Lưu Khí kỳ tầng 8. Đối với Tường Minh, thái độ của người nhị sư huynh này cũng hiểu. Bởi y cũng biết tư chất linh căn kém thì việc tu luyện rất khó khăn. Y linh căn không phải tạp linh căn nhưng cũng thuộc nguỵ linh căn (4 linh căn ngũ hành). Khả năng tu luyện rất khó. Nên giữa hai huynh đệ này có sự đồng cảm lẫn nhau. Lại vì cha của Tường Minh là sư phụ của Nam Vạn nhị sư huynh, nên y càng để ý quan tâm đến hắn. Hắn cũng được vị nhị sư huynh này chiếu cố nhiều lắm, nên hắn cũng thấy ấm áp hơn nhiều. Thấy nhị sư huynh đang kết thủ pháp ngự kiếm phi hành, như đang tập thì phải. Cũng đúng, vì lên đến Không Điền kỳ tu sĩ mới có thể ngự kiếm phi hành được. Hắn liền lên tiếng chào hỏi.



Đối với những người thân thiết đối tốt với hắn, hắn rất cởi mở, cung kính vâng thưa.



-Ừm! Hôm nay đến phiên huynh, tiểu đệ đến Chính Phong gặp Hoàng sư thúc sao?



Nghe thấy tiếng hắn chào hỏi, vị nhị sư huynh này của hắn liền quay lại, nghi hoặc hỏi.

Tính khí của vị nhị sư huynh này là thế đấy, ăn ngay nói thẳng. Tường Minh cũng không giấu giếm liền trả lời:



-Vâng! Tiểu đệ tìm sư thúc có chút việc nhỏ. Không biết sư thúc có trên núi không ạ?



-Sư thúc không có trên núi, huynh thấy sư thúc đi về phía Mộc Liên Phong rồi. Huynh nghĩ chắc sư thúc đi gặp đệ rồi.



Đúng như y nghĩ, Tường Minh đến nũi Chinh Phong cơ bản cũng là để gặp sư thúc, cách có chuyện muốn nhờ. Y lại nghĩ đến đợt thí luyện sắp tới đây, không đợi Tường Minh kịp nói y đã nói tiếp:



-Đệ gặp sư thúc có việc liên quan đến đợt thí luyện sắp tới đấy ư? Trong bí cảnh Vân Vực Sơn Lâm nguy hiểm trùng trùng. Đệ phải cận thận. Đệ mau về chỗ ở đi, rất có thể Hoàng sư thúc đang đợi đệ ở đó đấy. Biết đâu đệ có được chỗ tốt,...



Nói nửa chưng y không nói thêm nữa. Y sợ Tường Minh hắn hiểu lầm ý hắn. Nghe thế, Tường Minh cũng không nói nhiều liền chào vị nhị sư huynh này rồi rời đi, rất nhanh hắn đã về đến Mộc Liên Phong.



Vừa về đến dược viên nơi hắn ở, hắn thấy một bóng người đứng quay lưng lại với hắn, hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía dược viên. Chưa kịp chào sư thúc, tiếng sư thúc hắn đã vang lên.



-Con đi phương thị về rồi sao? Mau mơ trận pháp hộ viên cho ta vào nghỉ lát nào.



Không thấy sư thúc quay lại, cũng không thấy sư thúc đến phường thị tại sao sư thúc lại biết mình đến phường thị nhỉ? Chẳng lẽ...nghĩ đến đây làm hắn giật mình, nhưng chưa hoàn hôn thì sư thúc hắn đã nói câu tiếp theo ngữ điệu thúc dục, trách hắn. Hắn lại càng giật mình hơn không hiểu tại sao, đến cả quay người còn chưa quay lại, bản thân giật mình mà sư thúc cũng biết. Bất chợt giật mình lần thứ ba tính táo lại, hắn liền vội vàng lấy ra môn bài, mở trận pháp hô viên ra cung kính mời sư thúc vào trong. Đây đúng là ý muốn của sư thúc hắn. Bởi trong dược viên có trận pháp hộ viên, nên không ai vào được trừ hắn là người có môn bài ra. Như vậy vừa đảm bảo không ai đả động đến hắn, mà có muốn cũng không động vào hắn được, vì một khi động vào trận pháp hộ viên. Lập tức sẽ có cao tầng trong môn biết mà đến.



Vào trong ngôi nhà gỗ sư thúc hắn vẫn như mọi lần, nhìn qua hết một lượt trong nhà. Y liền ngồi xuống ghế, tay đặt lên bàn, hai ngón tay gõ gõ lên mặt bàn ánh mắt y chuyển về phí Tường Minh, ý nhìn hắn đang lo lăng mỉn cười nói.



-Sao? Hôm nay con lại sợ ta như vậy sao? Haha



Đúng là thế, tự nhiên hắn cảm thấy tất cả các hành động của hắn trong nhưng năm qua có lẽ không qua khỏi người sư thúc này.



Hắn nhìn vào mắt sư thúc, nhỏ giọng hỏi, hắn tin sư thúc sẽ không làm gì hắn.



-Vâng! Tại sao sư thúc biết con đến phường thị, lúc con giật mình lần thứ nhất và lần thứ hai ngoài trận pháp kia sư thúc cũng biết...



Vừa nghe hắn nói đến đây, Hoàng sư thúc bật cười rộ lên càng to hơn rồi nói.



-Điều này con không biết cũng phải. Đó là thần thức, tu vi Ngưng Dịch tầng một như ta, cơ bản mà nói thần thức đã phủ gần hết phạm vị cửu phong rồi. Muốn biết con đang làm gì ta chỉ cần huy động thần thức tìm kiếm là ta liền biết rồi. Con cũng rất thông minh, đáng tiếc...



Nói đến đây ông biết mình đã nói quá lời rồi, ông liền dừng lại dánh chủ ý sang đề tài khác.



-Con muốn tham gia thí luyện đợt này sao?



Không do dự hắn liền trả lời, nhưng đồng thời cũng hỏi lại sư thúc hắn về thần thức.



-Vâng sư thúc! Sư thúc nói tu vi các cao thì thân thức bao phủ phạm vi càng rộng sao ạ? Có thể thấy hết mọi thứ xung quanh...?



-Haha! Con không cần lo lắng à. Ta không có thói quen xem xét sinh hoạt của người khác, cũng không có hứng thú với bí mật của đệ tử có tu vi thấp như con. Hơn nữa trận pháp hộ viên này cũng có tác dụng cản trở thần thức đấy.



Nghe sư thúc nói thế hắn cũng an tâm hơn, nhưng vẻ ngoài của hắn cũng không có chút thay đổi nào lại lên tiếng hỏi.



-Sư thúc, con muốn tham gia đợt thí luyện này để tìm kiếm cơ duyên tu luyện. Xin sư thúc trợ giúp.



-Haha. Thật ra khi ta thấy con có mặt trên quảng trường ta cũng đã đoán được phần nào ý định của con rồi. Khi thấy con đi phường thị, ta lại càng khẳng định điều đó. Tốt, tốt, tốt lắm. Ha ha. Thế mới là hậu duệ của sư huynh ta chứ.



Vừa nói y vừa đặt tay lên vai Tường Mình lắc lắc người hắn mấy cái nhẹ ra vẻ kích động.



-Sư thúc...



Tường Minh hắn cũng kích động mà lên tiếng gọi hai từ sư thúc. Hắn biết cha hắn là người thế nào, khi nghe sư thúc nói đến người. Hắn kích động đôi mắt đã đỏ lên rồi. Trong chí nhớ của hắn cha hắn là người hết mực yêu thương quan tâm hắn. Cha đã dành cho hắn rất nhiều thời gian để bên hắn. Cũng dành rất nhiều thơi gian đi tìm kiếm cơ duyên cho hắn, để hắn có thể tu chân như mọi người đồng trang lứa.



Không đợi hắn nói tiếp, sư thúc Hoàng Thanh đã lại lên tiếng.



-Hôm nay ta đến đây là để đưa cho con vật này. Đây là đồ mà trước khi đi xa, cha con đã để lại cho con.



Vừa nói vừa đưa tay vào trong ngực lấy ra một cái túi trữ vật, đưa cho Tường Minh nói tiếp.



-Trước khi đi xa, huynh ấy có nói với ta, huynh ấy vẫn một mực tìm kiếm cơ duyên, cùng phương thuốc có thể giúp con tu luyện như mọi người bình thường. Nhưng huynh ấy lại không gặp được, cơ duyên, có lẽ phải là chính con đi tìm kiếm mới được, trong lúc sắp rời đi. Huynh ấy liền đưa cho ta túi trữ vật này, dặn ta khi nào thấy con có quyết định, đi tìm kiếm cơ duyên, tìm kiếm con đường của mình thì ta hãy đưa thứ này cho con. Huynh ấy còn nói, con đường tu chân thật sự rất gian nan, nguy khốn, cơ bản mà nói là tìm phúc trong hoạ, cửu tử nhất sinh, thế giới tràn ngập ích kỷ. Vì thế cha con cũng luôn dặn ta nói lại cho con, phải hết sức cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo, bình tĩnh trong mỗi hoàn cảnh, từng bước từng bước một mà đi lên. Không nên nóng nảy thiếu suy nghĩ, cơ bản vì thế giới tu chân này, con người ta rất ích kỷ, vì lợi của bản thân mà có thể hạ sát bất kể là ai...cường giả vi tôn. Con hiểu chứ?



Y vừa nói vừa nhìn ra xa xăm hồi tưởng lại lúc cha của Tường Minh đang dần mất đi sinh cơ, tử khí ngày càng nhiều.



Còn Tường Minh hắn nghe sư thúc nói về cha hắn. Đôi mắt hắn từ lúc nào đã hình thành hai dòng lệ, hắn nhớ đến cha, nhớ đến giọng nói, nhưng lời dạy bảo tu luyện cha chỉ hắn từng huyệt vị, từng lộ tuyến của kinh mạch trên cơ thể con người....cầm túi trữ vật mà tay hắn không biết làm thế nào cho hết run. Tưởng như nó có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào. Nhưng rồi hắn lấy lại tinh thần, đưa tay lau đi dòng nước mắt, nắm chắc túi trữ vật. Trong lòng tự nhủ, hắn phải cố gắng, dù mười năm, hai mười năm hay nhiều hơn nữa, hắn cũng sẽ không làm phụ sự kỳ vọng của cha hắn.


Vô Cực Tấn Thần - Chương #5