Chương 4: Đồng Môn Xỉ Nhục


Người đăng: thientruongdan

Còn đang đợi để nhận lại môn bài, hắn nghĩ sau khi rời đi rồi đến Chủ Phong gặp sư thúc Hoàng Thanh xin thúc tấm bản đồ trong Vân Vực Sơn Lâm chi tiết một chút. Hi vọng cơ duyên đối với mình lớn hơn chút...



-A! Phế Vật tiểu thiếu môn chủ kìa.



Tường Minh hắn đang còn tính toán, suy nghĩ các bước đi tiếp theo nên làm như thế nào. Bỗng nghe thấy tiếng nói khinh bỉ đến cực độ vọng vào từ của lớn của Cửu Liên phường thị. Nghe thấy vậy nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý, vẫn không có quay lại và hướng mắt nhìn Hạnh Mai, ý nói muốn Hạnh Mai nhanh lên một chút.



Hạnh Mai nhìn ra phía của lớn, cũng nhìn thấy ánh mắt thúc dục của Tường Minh. Nàng nhanh tay hơn rất nhanh đã trao trả lại môn bài cho Tường Minh, hắn chỉ nói ngắn gọn cảm ơn Hạnh Mai một câu rồi quay lưng rời đi.



Kỳ thật tiếng nói khinh bỉ của đệ tử Lam Hoà An tu vi Lưu Khí Tầng 3, thuộc Kim Liên Phong này. Hắn nói thiếu môm chủ cũng là đúng. Vốn dĩ cha của Tường Minh là môn chủ của Cửu Liên Môn. Cứ như vậy mà nói các đệ tử phải gọi hắn là thiếu môn chủ cũng phải lắm. Nhưng không may vì cha hắn trong một lần ra ngoài đi tìm đan dược giúp hắn có thể tu luyện được mà bất hạnh ngã xuống. Nên cũng dễ hiểu một kẻ không có khả năng tu luyện, lại không có rời khỏi tông môn, thêm nữa được phó môn chủ hết sức bao che. Các để tử các sinh lòng ghen ghét, hắn liền bị gọi như thế cũng đã mấy năm rồi, riết cũng thành quen tai mà thôi.



Trong ba người vừa ngoài của đi vào, tên phát ra lời khinh bỉ Tường Minh xong, không thấy hắn nói gì, cũng không quay lại nhìn tên đó đến một cái. Khi y thấy hắn quay lại định rời đi, y liền tức giận bước lên trước một bước đứng ưỡn ngực chặn hắn lại.



-Phế Vật tiểu cẩu, ta nói ngươi không nghe thấy sao? Không thấy tức giận mà cắn trả sao? Thật đang khen cho Phế Vật tiểu cẩu người, nhịn khá lắm...



Bịch...



Tiếng nói của tên Lam Hoà An chưa dứt hẳn thì y đã dùng nắm đấm nện thẳng vào ngực Tường Minh. Vừa rồi tốc độ của y khá nhanh, lao về phía Tường Minh, nắm đấm và ngực

chạm nhau phát ra thanh âm trầm đục, nhưng Tường Minh hắn cũng chẳng có phản ứng gì. Hắn chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt chán ghét nhìn Lam Hoà An nói.



-Ta phế vật hay không phế vật cũng không hao tổn của ngươi một mảng tinh thạch. Người tránh cho ta rời đi.



Kỳ thật nắm đấm ấy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn. Cơ bản đây chỉ là cú đấm hết sức bình thường, Lam Hoà An y cũng không dám dùng linh lực vào trong nắm đấm để phát huy uy lực sát thương. Y không dám động thủ ở nơi này, tại đây vẫn còn trong tông môn. Y cũng chỉ dám dùng sức mạnh của thân thể dồn vào nắm đấm ấy mà thôi. Nhưng y lại hết sức ngạc nhiên Tường Minh hắn lại không có chút di động hay đổi sắc mặt gì, thậm chỉ cái nhíu mày cũng không có.



Cả Cửu Liên Môn cũng không có ai biết được Tường Minh trước kia khi còn mới sinh ra cha hắn đã kiểm tra tư chất tu luyện của hắn, ông buồn bã, nhưng cũng vì để cho hắn được an toàn sau này khi không tu luyện được, ông đã cố ý đi tìm một công pháp võ học phàm tục đỉnh cấp chuẩn bị cho hắn. Năm lên năm tuổi, ông gọi hắn đến đưa cho hắn cuốn "Cước Ảnh Quyền Cương Công" dặn dò. "Con cũng biết con không thể tu chân, nhưng con không cần buồn bực mà tinh lực giảm sút. Thế giới phàm nhân và thế giới tu chân cơ bản là không thể đem ra so sánh được. Ở tu chân giới dùng thực lực để nói chuyện, vì thế để an toàn từ hôm nay con hay chuyện tâm tu luyện công pháp phàm tục này. Tuy là phàm tục nhưng luyện đến đỉnh cao con cũng có thể đối kháng với tu sĩ Ngưng Dịch kỳ. Cha cũng không nói nhiều, cha nghĩ con hiểu lời của cha, nhớ kỹ, hết sức nhẫn nhịn, chăm chỉ tu tập, không được cho ai biết con tu tập công pháp này. Hãy nhớ lầy lời của cha,..."



Đúng như vậy, hắn đã tu tập công pháp phàm tục này đã được hơn chục năm, không tu chân được hắn không có bao nhiêu linh lực. Nhưng hơn chục năm hắn tu tập Cước Ảnh Quyền Cương Công này nội lực của hắn cũng khá. Bảo hắn bây giờ chiến với tu sĩ Lưu Khí Kỳ tầng năm hắn vẫn có thể đánh ngang tay cũng không có quá đáng. Công pháp này thiên về tốc độ di chuyển và luyện quyền đầu cứng rắn. Tu tập đến thượng thừa xuất một quyền đánh vào khối đá to chừng bốn cái đầu, chưa có thể nát tinh nhưng cũng nát vụn thành mảnh nhỏ. Nghĩ thử nếu là cú đấm này dáng vào ngực một ai đó không bức khí ngừng thở mới lạ. Nếu là người bình thường không chết ngày tại chỗ thì cũng không có từ cương nữa rồi. Từ khi hắn có được cuốn công pháp này hắn hăng say tu tập, với suy nghĩ tìm kiếm cơ hội biến đổi thể chất thích hợp với tu chân hơn. Hoặc khi đến một mức nhất định hắn có thể ra ngoài tìm kiếm cơ duyên. Thật may mắn đợt thí luyện này đúng dịp hắn muốn.



-Ha ha! Đúng là người không làm hao tổn một mảnh tinh thạch nào của ta. Nhưng người lại đang lãng phí tài nguyên của tông môn đấy.



Lam Hoà An, y nói cơ bản cũng không nghĩ đến Tường Minh hắn đang trông coi và chăm sóc dược viên. Một trong nhưng tài nguyên thiếu yếu nhất của tu sĩ.



-Người thấy không, ta và các đệ tử nội ngoại môn khác đề đi làm nhiệm vụ. Chí có vài phần nguy hiểm, lại có thể qua đó có chút cơ duyên có được tài nguyên tu luyện. Ngươi có tự mình tìm ra chưa, không có tự mình tìm được tài nguyên thì sao người thấy tài nguyên tu luyện cơ bản là quý đến mức nào. Người ở đây ăn bám tông môn hơn chục năm ròng rã ngươi không thấy sấu hổ, không thấy thẹn với lòng mình, không thấy có lỗi với các đệ tử vất vả mà còn phải chia chác cho tên Phế Vật tiểu cẩu như người sao? Tiểu cẩu đúng là tiểu cẩu, haha.



Y nói đến câu cuối nâng tay ngon trỏ chỉ thẳng vào trán Tường Minh nói lớn tiếng, sau cùng cười ha hả. Dùng sức đẩy trán Tường Minh một cái, đầu Tường Minh hơi ngả về phía sau. Cơ bản cũng không muốn đối kháng. Nhưng hắn vẫn chậm chậm nói lại một câu hết sức bình tĩnh thoải mái:



-Ngươi nói hay lắm! ngươi là người tài, là người chăm chỉ. Nhưng ta nhắc người nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Hôm nay ngươi cười ta, nhưng ngày sau không biết chừng ta sẽ cười người đấy.



Nói câu cuối cùng Tường Minh hắn cố tình nhấn mạnh hơn, ý hắn muốn nói cho những người có mặt ở đây biết được rằng. Hắn hôm nay bị người cười, bị người khinh thường, bị người ta chà đạp bằng những lời nói vô sỉ, vô ơn. Nhưng ngày sau hắn sẽ cho mọi người biết hắn không phải phế vật, dù hắn không tu chân được hắn cũng không phải. Huống hồ hắn còn chưa xuất ra chiều nào của trong môn nội công tâm pháp "Cước Ảnh Quyền Cương Công" mà hắn tu tập đã hơn chục năm nay rồi. Hơn nữa nhưng lời nói, những hành động này của tên Lam Hoà An này hắn không thèm để ý, không phải hắn sợ mà hắn không muốn kéo đến phiền toái cho mình. Hắn muốn yên ổn tu luyện, hắn muốn được ở nói cha hắn đã từng vang danh.



Hắn thèm để ý ba tên này nghĩ gì, cũng không thèm để ý mọi người xung quanh hắn nghiêm giọng, vung tay nói tiếp:



-Còn nữa, ta không thèm đôi co với ngươi. Ngươi tránh cho ta đi, cũng đừng có suy nghĩ non nớt vào trong Vân Vực Sơn Lâm hại ta. Nếu thật sự ngươi có ý đấy, ngươi sẽ phải hối hận đấy.



-Ngươi cảnh cáo ta sao? Haha. Một tên phế vật cảnh cáo ta kia, haha.



Nghe những lời của Tường Minh, Lam Hoà An nghĩ hắn không coi mình ra gì. Một tên phế vật, một tên ăn bám tông môn như hắn mà cũng dám nói những lời này trước mặt mình. Nói câu này trong lòng hắn lạnh ngắt, lửa giận tràn dâng. Lam Hoà An lại nâng tay lên, quyền thế đánh ra, lần này y dùng linh lực kịch phát. Muốn gậy sát thương cho Tường Minh để hắn nhận bài học. Quyền này không được gọi là quyền bình thường nữa rồi. Nó đã trở thành quyền pháp, vì nó đã được quán trú linh lực ẩn chứa bên trong.



-Ngươi cũng muốn cảnh cáo ta sao, lĩnh đòn đi...



Lời chưa dứt, quyền pháp cũng đang đến. Nhưng quyền pháp chưa đến được Tường Minh đã nhanh chóng vận nội công xuống đôi cân, các ngón chân bấm xuống đất. Đồng thời lách người sang một bên dùng tốc độ nhanh nhất tránh quyền pháp của tên Lam Hoà An này. Đây chỉ là tiểu xảo trong "Cước Ảnh Quyền Cương Công" mà thôi. Nếu thật sự để hắn ra tay, ra chân tên Lam Hoà An này và đồng bọn không còn đứng bình an vô sự ở đây nữa. Mà thay vào đó là đã đang ở ngoài cửa lớn trong tư thế nằm bẹp dưới nền đất rồi cũng có khi.



Khi Lam Hoà An nhận ra rằng quyền pháp của mình đánh vào khoảng không, lúc này y mới biết Tường Minh hắn đã đi ra đến ngoài cửa lớn. Tất cả mọi người có mặt trong phường thị đề trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.



-Làm sao hắn tránh được vậy?



-Ta cũng không biết, hắn nhanh vậy sao?



Một tên khác đi cùng Lam Hoà An trả lời y. Nhưng lập tức lại hỏi lại.



-Điều này là thật sự sao? Đến ta cũng không nhanh được như vậy, hắn tu luyện được rồi sao?



Hạnh Mai cũng không thể tin vào mắt mình kinh ngạc mà thốt lên tự hỏi bản thân.



Tên Lam Hoà An lại tự nói ngữ khí không thể tin, còn có chút hoảng sợ.



-Hắn là tạp linh căn à. Ta nghe sư phụ ta từng nói từ thời thượng cổ đến nay, lão nhân gia chưa từng nghe thấy có người có tạp linh căn mà tu vi quá Lưu Khí Tầng hai cả. Cơ bản thiên mệnh đã là phế vật rồi. Ta không tin hắn có thể tu luyện được.



Nói đến đây nhưng rất nhanh chút hoảng sợ liền biến mất, trong mắt y nổi lên sát ý. Y quyết định trong suy nghĩ, thì luyện sắp tới đây y sẽ hạ sát hắn.



Tường Minh hắn cũng không thèm để ý. Hắn ung dung bước ra khỏi phường thị mà rời đi. Suốt bao năm qua những lời khinh thường, nhưng nắm đấm bình thường đến nhưng quyền pháp hắn gặp nhiều. Nhưng hắn cũng không để trong lòng. Bây giờ hắn còn phải nhanh chóng đi gặp sư thúc của hắn. Sau về chỗ ở soạn lại túi trữ vật một lần nữa, chuẩn bị chu đáo hơn cho đợt thí luyện này.


Vô Cực Tấn Thần - Chương #4