Chương 17: Kế Hoạch Của Tường Minh.


Người đăng: thientruongdan

Các đệ tử nghe vậy cũng có phần vui mừng, dù chỉ là tăng một điểm cống hiến thôi nhưng với số lượng thảo dược nhiều như vậy, điểm cống hiến cũng sẽ tăng lên đến đang kể.



Cũng có người trầm xuống do dư, muốn giữ lại một ít để tu luyện. Nhưng khổ nỗi có giữ lại cũng chỉ có ăn sống như trâu ăn cỏ mà thôi, lãng phí vô cùng. Nhưng lấy thảo dược cấp cao ra đổi thì có phần tiếc, nhất thời không biết nên phải như thế nào.



Tường Minh riêng hắn lại chẳng phải đắn đo. Số thảo dược hắn định trao đổi cũng nhiều vô số, đa phần toàn thảo dược cấp thấp mà thôi. Những thảo dược cấp cao hắn để hết trong túi trữ vật của cha hắn để lại. Hắn không lo có người gây khó dễ với hắn, mà dù có ai dùng thần thức quan sát túi trữ vật này cũng vô dụng, cơ bản chỉ có hắn là người nhỏ máu nhận chủ mới có thể nhìn ra bên trong có gì, lấy vật phẩm ra cùng cất vào mà thôi. Túi trữ vật cấp thấp thì hắn lại treo bên người, nên có ai tra xét chỉ có thể nhìn được vào trong đó, tất cả thảo dược giao nộp hắn đều để ở trong này.



Sau khoảng hơn một canh giờ cũng đến lượt hắn lên giao nộp, hắn đi lên giao ra một đống lớn thảo dược. Cảnh này đập vào mắt mọi người làm xung quanh trố mắt nhìn kinh ngạc tự hỏi, đây là thành quả của phế vật sao? Còn nhiều hơn mấy người cộng lại đấy.



Thật sự trong bí cảnh hắn thật may mắn, một đường thu thập không mấy nguy hiểm, mà có hắn cũng cẩn thận ứng phó, lại có Cước Ảnh Quyền Cương Công nên hắn càng có thực lực để vướt qua nguy hiểm trong thí luyện.



Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn chờ đợi nhận môn bài chứa điểm cống hiến về tay. Sau một lúc môn bài với số điểm cống hiến đã lên đến hơn trăm nghìn hắn liền vui vẻ trở về nơi ở trên Mộc Liên Phong.



Trở lại Mộc Liên phong hắn chẳng có quan tâm đến điều gì, đưa tay mở cửa căn nhà gỗ quen thuộc, đảo mắt đánh giá xung quanh một lượt, thấy mọi thứ không có gì thay đổi so với 3 tháng trước. Lúc này hắn sảng khoái vươn vai, thở dài đầy thoải mái nằm vật luôn ra giường o o chìm vào trong giấc ngủ.



Trong ba tháng qua, bởi hắn tập trung tìm kiếm thảo dược cùng đề cao cảnh giác lên cao độ nên thời gian hắn nghỉ không có nhiều. Lại thêm chiến đấu cùng Hoả Phong Nghĩ dẫn đến tinh thần hắn cực kỳ mệt mỏi. cũng may sau khi mở ra trận pháp, không còn Hoả Phong Nghĩ tấn công nữa, lúc đó hắn mới được nghỉ ngơi một chút. Nhưng cũng không có thấm vào đâu so với gần ba tháng ròng vật lộn trong bí cảnh.



Sáng sớm ngày thứ tư sau khi chìm vào giấc ngủ hắn đã tỉnh lại, tinh thần thập phần thanh tỉnh. Ngồi dậy vươn vai, thanh âm giãn xương cốt kêu răng rắc, thân thể đã lại sức hoàn toàn rồi.



Lúc này trong đầu hắn đang tính toán với những ngày tiếp theo nên làm gì.



"Trước hết tìm một chỗ trồng mấy gốc thảo dược cấp cao đã, hiện tại chưa đến lúc dùng, ngày sau dù mình không dùng được cũng có thể dành cho Hạnh Mai"



Hắn nghĩ đến Hạnh Mai, miệng cong lên ý cười. Nàng để lại ấn tượng trong lòng hắn thật nhiều, dù chỉ là nói qua môi miêng, nhưng hắn đối với nàng cũng không có ý keo kiệt. Đợt thí luyện này điểm cống hiến nàng cũng có nhưng sau dùng hết nàng lại phải vất vả đi làm nhiệm vụ. Thảo dược hắn có, hắn lại không dùng được, chi bằng dành cho nàng sau này vẫn rất tốt, hắn cùng nàng càng thêm gắn bó.



"Sau đấy thì cố gắng tu luyện, có điểm cống hiến cũng nên đi Tàng Điển các trong nội môn tìm kiếm một ít thông tin về tình hình của mình. Cuối cùng không có thay đổi gì mình sẽ ra ngoài tìm kiếm cơ duyên vậy, mình không đành lòng. Trước là vì chính bản thân, sau là không để cha mất mặt, càng là không để Hạnh Mai thất vọng đối với sự lựa chọn của nàng à. Mà ra ngoài vời thực lực của mình thật sự là quá thấp đi, tiếp tục tu tập Cước Ảnh Quyền Cương Công thôi chứ biết sao giờ. Ài!"



Vạch ra kế hoạch như vậy nhưng hắn cũng đành thở dài, tuy không mất đi hy vọng, nhưng cũng thật gian nan. Biết đến khi nào hắn mới thật sự có thể tu luyện như những để tử khác đây?



Thở dài một hơi hắn cũng không có nghĩ nhiều nữa, đứng dậy mở cửa hướng ra ngoài dược viên đi đến góc xa nhất. Ở góc này, khá xa với nhà gỗ hắn ở, lại giáp với vách núi cao, nếu hắn có tu vi cao hắn có thế tạo một động phủ bị mật ở đây mà tu luyện cùng chăm sóc thảo dược rồi. Tường Minh đứng chôn chân ngắm nhìn vách núi trước mặt thầm than, sau lúc lâu liền bắt tay vào công việc trông thảo dược.



Trong số đó có đến hơn nghìn gốc, số ít là thảo dược dành cho Lưu Khí Kỳ, đa phần còn lại là dành cho chế luyện đan dược cấp Không Điền kỳ cùng Ngưng Dịch kỳ.



Bất quá cấp thảo dược cấp Kết Đan cũng có, duy nhất được một gốc "Hồng Thiên thảo" mà thôi. Hồng Thiên thảo là thảo dược phàm cấp cấp 6 là chủ dược luyện chế "Hồng Thiên đan" trùng kích tấn giai "Kết Đan kỳ" là đan dược phàm đan cấp sáu. Cả tông môn cũng không có lấy một gốc mà hắn có được một gốc hiện tại đó là bí mật của hắn, nên được hắn bố trí vị trí trồng hết sức kín đáo. Xung quanh là một ít thảo dược cấp thấp, hình dạng khá giống với Hồng Thiên thảo, đồng thời hắn cũng hết sức chú ý đến phương diện linh thổ cùng cẩn thận trồng xuống.



Xong hết tất cả hắn quay sang nhưng cây thảo dược trong dược viên do hắn trước giờ trông coi, chăm sóc, hắn liền cảm thán không thôi.



Nhưng thảo dược hắn trồng có phần tươi tốt hơn, nhưng về phần hoả hầu cùng dược tính kém quá xa so với nhưng gốc hắn mang từ trong bí cảnh ra.



Đứng ngây ra một lúc, Tường Minh liền nhớ ra trong 3 tháng qua cũng chưa có thu dược liệu theo định kỳ giao cho tông môn.



Theo định kỳ tông môn giao cho Tường Minh thì mỗi tháng hắn sẽ phải hướng tông môn giao lên một số thảo dược cấp thấp như. Thanh Ngân thảo, Sài Mạc thảo và Kỳ Hoàng thảo mỗi loại mười gốc, đây là số thảo dược mỗi tháng phải giao lên một lần. Một số khác như Bàn Ngưu thảo, Bạch Diệp thảo, Ma Hồ thảo, Vọng Thanh tử,...những thảo dược này vì thời gian trưởng thành khá lâu lên cứ cách 3 tháng thu hoạch giao nộp một lần.



Tông môn ra yêu cầu như thế nên hắn phải tính toán gieo trồng và chăm sóc sao cho hợp lý cùng kịp thời thu hoạch đem giao cho tông môn.



Sau gần một canh giờ thảo dược theo yêu cầu hắn hắn đã thu gom đầy đủ liền bó lại, xách trên tay bước ra khỏi dược viên đi lên đan viện trên đỉnh Mộc Liên phong.

Nói đến Mộc Liên Phong lại phải nói tiếp, trên Mộc Liên phong có hai dược viên, dược viên do Tường Minh trông coi chăm sóc thuộc cấp thấp, chuyên dành để gieo trồng những thảo dược cấp thấp. Ở đây chỉ có mình Tường Minh mà thôi, không có đệ tử thứ hai nào. Bởi không ai nguyện ý ở cùng hắn, hắn cũng không muốn ở cùng với ai. Điểm này giúp hắn có không gian riêng để tu tập võ giả, cũng thoải mái hơn rất nhiều, cũng có nhiều bí mật không bị tiết lộ.



Trên nữa có Đan Các, Đan Viện, Đan Quán, dược viên,..



Đan các gồm có 4 tầng là nơi lưu trữ đan dược trong môn, trong nay có rất nhiều loại đan từ dành cho tu sĩ Lưu Khí kỳ đến Ngưng Dịch kỳ. Mỗi tầng sẽ lưu trữ đan dược dành cho một cấp cảnh giới tu vi, ví dụ như ở tầng một sẽ là đan dược dành cho tu sĩ Lưu Khí Kỳ, tương tự lên trên sẽ là không điền kỳ cùng Ngưng Dịch kỳ, tầng 4 thì không một ai biết được trong đó có chứa đan dược cấp bậc nào, hay thậm chí là chứa những thứ khác cũng không ai biết được.



Bởi là nơi lưu trữ đan dược nên được bảo vệ rất cẩn trọng, trận pháp phòng ngự, trận pháp che đậy huyễn trận, trận pháp công kích, được tông môn chú trọng bố trí rất cẩn thận tỉ mỉ, nhằn giữ an toàn và bí mật. trong mỗi tầng lại có trận pháp bảo vệ khác nữa.

Đan viện là nơi dành cho các đan sư cùng đan sinh giảng dạy, học tập về thảo dược và luyện đan. Bên trong có rất nhiều các loại điển tịch về thảo dược, dược liệu các loại, còn có các phòng thực nghiệm để đan sinh nghiên cứu học luyện đan. Tại đây cũng không thiếu các loại đan lô to nhỏ, đủ mọi kiểu dáng. Bởi đan dược là một ngạch chiếm vị trí hết sức trọng yếu trong tông môn nên được bất kỳ tông môn hay giáo phái nào cũng đều rất chú trọng, thâm chí ngay đến gia tộc tu chân cũng biết được điểm này mà có phần đặc biệt quan tâm.



Đan quán thì khác hoàn toàn, nơi đây chính là nơi ăn ở sinh hoạt cùng tiếp khách của Mộc Liên Phong. Nhưng thực tế là để cho các để tử trong phong mà thôi. Đan quán được xây dựng riêng biệt khá xa so với đan các cùng đan viện, được xây dựng theo hình bát giác cao đến chín tầng, rất thuận tiện cho đi lại cùng thăm quan. Đi một vòng trên đan quán có thể quan sát hết cả Mộc Liên phong hùng vĩ, hương thơm thảo dược, linh khí thanh mát, phong cảnh mỹ ý chi tiên, rất thích hợp cho tu luyện.



Ngoài ra còn có Trữ Hư các, được gọi là Trữ Hư các là bởi vì ở trong đó hoàn toàn là những phế đan của đan sư và đan sinh luyện chế hỏng mà bỏ vào.



Trong đó có rất nhiều loại phế đan, kể cả đan dược dành cho Kim Đan tu sĩ cũng có, nhưng có điều chỉ là phế đan mà thôi, với tu sĩ hoàn toàn vô dụng.



Sau nửa canh giờ thì Tường Minh đã lên đến đan viện. Đây là một khu nhà gỗ không biết được kiến thiết từ bao giờ và bằng gỗ gì nữa, kiểu kiến trúc khá lạ mắt, đứng từ xa nhìn lại tựa như một cái đan lô khổng lồ vậy.



Tường Minh bước vào cửa chính, không quan tâm hiện tại ở đây có bao nhiêu người, xung quanh có những cái gì mới, hắn đi thẳng đến quấy trong sảnh. Bởi ở nơi đây, chính là nơi các đan sinh dùng điểm cống hiến trao đổi thảo dược cùng dược liệu tập luyện đan, đan được luyện thành có thể quay lại đổi lấy điểm cống hiến, lấy điểm đó lại tiếp tục đổi thảo dược tập luyện đan.



Bất quá để trở thành một đan sư thực thụ không phải ai cũng có thể, bởi cần có kinh nghiệm luyện đan. Luyên đan cũng có thể được coi là một nghề hái ra tiền cũng có thể được coi là một nghề đốt tiền. Bình thường một lò đan của một luyên đan sư tốt nhất ở bất kỳ cấp nào sẽ cho ra nhiều nhất 9 viên đan dược. Nhưng số đan sư có thể luyện được đến con số chín đó thật hiếm như phượng mao lân giác. Mà để luyện cùng một lò đan từ khi mới bắt đầu đến khi có thể luyện đạt được 6 viên thôi, đan sư cũng không biết phải luyện tập qua hàng trăm, hàng ngàn lần mới có thể luyện đạt được. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để có thể tưởng tượng con số thảo dược đổi ra điểm cống hiến khủng đến cỡ nào rồi.



Lại nói phàm cấp đan sư được chia làm chín cấp, từ cấp 1 đến cấp 6 được gọi là phàm đan sư nhưng thường được gọi chung chung là luyện đan sư, mà từ cấp 7 đến cấp chín thì được gọi là tông sư luyện phàm đan cũng gọi tắt là luyện đan tông sư. Tại Mộc Liên phong có luyện đan sư cấp bậc cao nhất cũng chỉ là cấp 3 mà thôi, điều đó đủ để hiểu, một luyện đan sư để tấn cấp là muôn vàn khó khăn, điều này còn ảnh hưởng bời nhiều yếu tố khác như tu vi, phương pháp, thần thức của luyện đan sư, cùng với chất lượng dược tính của thảo dược nữa. Nhưng dù nói như thế nào thì để có được một luyện đan sư cấp cao cũng chỉ có trong mộng mà thôi.



Tường Minh hắn đến trước quầy mặc kệ xung quanh có bao nhiều người, hắn liền gọi

lớn.



-Mạch sư bá!



-Hả? Ơi!



Sau tiếng hắn gọi ngay lập tức có tiếng nói vọng ra từ sau giá bầy thảo dược. Một cái đầu tóc hoa râm thò ra, đôi mắt long lanh trông không có vẻ hợp với mái tóc có hiện hình của năm tháng kia, cái mũi to quệt vào giá, sau là lộ ra trên mép có để một ít ria, nhân trung sâu, miệng đang cười toe toét, cằm vuông chỏm râu dài rủ xuống. Đúng là Mạnh Văn Hinh sư bá của hắn, là sư huynh của cha Tường Minh.



Mạnh sư bá là người tính tình khá vui vẻ, dễ gần, vì cũng là một luyên đan sư cấp 2 lên trong giảng dạy rất là nghiêm khắc. Nhưng ngược lại cũng rất tâm huyết với luyện đan thuật cùng thảo dược, dược liệu học nên rất được các đan sinh kính trọng.



Thấy Mạnh sư bá thò đầu ra Tường Minh cười ha ha nói.



-Mạnh sư bá, lâu ngày không gặp, sư bá vẫn tốt chứ?



-Ài! Thằng ranh này, ngươi mấy tháng nay rúc gốc cây nào vậy? Làm ta nhớ ngươi muốn chết.



Nghe Tường Minh quan tâm hỏi han, ông không có trả lời mà giọng trêu đùa lộ ý trách móc.



-Hì, là sư điệt vừa tham gia thí luyện đó mà, sư bá nhớ thảo dược thì đúng hơn à. Đây, của sư bá, số lượng đủ ba tháng vừa qua sư điệt thiếu đấy, sư bá kiểm tra giùm.



Biết sư bá muốn nói đến thảo dược thiếu mấy tháng, hắn liền giải thích qua loa, tay đưa bó thảo dược lên giao cho sư bá của hắn.



-Ồ! Tiểu tử ngươi đi tham gia thí luyện sao? Bất ngờ đấy, ừm, thảo dược đủ cả, tốt a! Liền đây sư bá ta thông báo cho ngươi một tin vui, 5 tháng tới đây người không phải lên giao thảo dược nữa, nhưng cũng không phải vì thế mà bỏ bê gieo trồng, chăm sóc thảo

dược nhá.



Mới đầu ông nghe Tường Minh nói đến hắn tham gia thì luyện, Mạnh Văn Hinh liền ồ lên kinh ngạc, đánh giá từ trên xuống dưới cơ thể Tường Minh, cùng lúc đó ông dùng thần thức đảo qua kiểm số thảo dược thấy đủ liền gật đầu tán thưởng hắn. Sau cùng cũng không có muốn tốn nhiều thời gian mà thông báo luôn với hắn về việc trong 5 tháng tiếp theo không phải lên giao nộp thảo dược nữa. Đúng là tu sĩ cấp cao, có thêm thần thức lên làm việc cùng xử lý rất nhanh.



-Hả? Vậy thì sư điệt nhớ sư bá muốn chết à.



Tường Minh nghe trong 5 tháng không phải lên giao thảo dược mà sung sướng trong lòng, ngoài miệng thì vẫn hả lên kinh ngạc. Đồng thời tay trái cầm môn bài đưa cho Mạnh Văn Hinh, tay phải đưa lên bộ dạng bắt trước mạnh sư bá hắn vuốt vuốt râu nhại lại câu nói trước đó của Mạnh Văn Hinh.



-A!thằng tiểu quỷ....ồ nhiều như vậy?


Vô Cực Tấn Thần - Chương #17