Chương 16: Thoát Ra.


Người đăng: thientruongdan

Lời của Tường Minh vừa nói ra, tất cả mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tìm chỗ khoanh chân ngồi xuống, từng người một lấy đan dược ra phục dụng liền tiến vào nhập định luyện hoá dược lực chữa thương. Vào trong bí cảnh thí luyện, mọi người ai ai cũng biết nguy hiểm rất nhiều, yêu thú cùng hung thú. Nhưng người với người tranh nhau tài vật mà dẫn đến tranh giành bị thương, thậm chí là mất đi cái mạng nhỏ cũng không có gì là lạ cả. Cũng rất may, trước khi tiến nhập bí cảnh, tất cả mọi người đã được cảnh cáo không được tàn sát lẫn nhau, nên chuyện tàn sát lẫn nhau không có sảy ra. Duy chỉ có Tường Minh là ngoại lệ, rất may hắn đã không để lại dấu vết gì, tuy có người biết đấy nhưng hắn không có lo lắng.



Tất cả mọi người đều yên lặng chìm vào nhập định, luyện hoá đan dược chữa thương. Trong trận pháp là một không gian yên tĩnh, chỉ có ngoại trận pháp vẫn còn những tiếng vù vù, o o cùng két két do Hoả Phong Nghĩ gây nên. Số lượng Hoả Phong Nghĩ bị rơi xuống khi tiến vào màn sương trận pháp nhiều vô số kể, trong trận pháp cũng không ngoại lệ.



Thời gian 3 ngày thoát cái đã trôi qua, tất cả mọi người chữa thương coi như ổn định, tâm thân bẩy phần thanh tỉnh. Những tiếng nói, những tiếng bàn tán bắt đầu vang lên, cũng có người ngửa mặt lên trời cảm thán may mắn đi qua tử môn quan mà không có bước vào.



Trong phúc có hoạ, trong hoạ có phúc, lần này may mắn thoát kiếp tử, lại được đại lượng thảo dược đem ra ngoài. Phen này thoải mái tu luyện tiến giai Không Điền kỳ, hoặc hơn nữa có thể lên đến Ngưng Dịch kì cũng có thế nghĩ.



Thấy mọi người đã bắt đầu đứng dậy tụ tập không chữa thương nữa, Tường Minh hướng mọi người nói ra ý định trước đây đã giao hẹn.



-Trong kiếp nạn thập phần tử, chúng ta đã nhờ sự tương trợ và hy sinh của sư huynh Bạch Kỳ Nam, như trước kia đã cũng đã nói. Dù là ai chịu bỏ ra trận pháp thuỷ thuộc tính hoặc băng thuộc tính cứu trợ, thì mỗi ngườitrong chúng ra liền xuất là một phần thu thập hảo hảo bồi thường tổn thất. Giờ phút sinh tử cũng qua, nay an toàn ai cũng đã rõ, một bộ trận kỳ, trận bàn để có được không phải đơn giản, khi đi ra lại không thể nào mang theo, coi như mất.



Tường Minh ngưng lời một chút, đảo ánh mắt đánh giá phản ứng của mỗi người, thấy không có ai phản ứng gì hắn nói tiếp.



-Không mang được trận kỳ cùng trận bàn ra ngoài lý do vì sao tiểu đệ nghĩ ai cũng có thể đoán được. Đây là sự tích góp của Bạch sư huynh, nay dùng cứu nguy cho mọi người. Như trước đó có nói, tiểu đệ mong mọi người vui vẻ xuất ra một phần thảo dược của mình.



Nghe được lời của Tường Minh mọi người quay sang nhìn nhau, người tỏ vẻ do dự, người thì đã đặt tay lên túi trữ vật thần thức bắt đầu sắp xếp thảo dược muốn lấy ra.

Thế giời tu chân là như vậy, người có thể tu luyện được đạo lý tất nhiên thấu hiểu nhưng thực lực mới chính là cái lý mạnh nhất. Thứ khác nữa chính là sự ích kỷ giữa tu sĩ với nhau, bởi mong ước mình có thế tiến giai, chỉ là chưa trắng trợn cướp đoạt trước đám đông, mà cũng sẽ không nguyện ý bỏ tiền túi ra chi trả trong giao dịch bất kỳ.

Có chăng cũng chỉ là số rất ít, trong đó một phần vì mặt mũi, cũng vì tính toán cho cái lợi của mình sau này mà thôi.



Lúc này Bạch Kỳ Nam cũng đã đứng dậy, vừa đi đến phía mọi người vừa nói. Ánh mắt cũng không quên đảo qua Tường Minh ý muốn nói cảm ơn hắn đã đứng ra giúp.



-Kỳ thật, cũng không có đáng là gì, cũng không cần mỗi người xuất ra một phần thu hoạch. Ta không cần nhiều, mỗi người chỉ cần xuất ra một gốc thảo dược cấp cao nhất của mọi người là đủ rồi.



Bạch Kỳ Nam nói như vậy là có dụ ý, y biết mọi người dù có tự nguyện đưa ra một phần cũng không sẽ không xuất ra một gốc thảo dược cấp cao nào cho y. Trên thực tế thì y lại đang cần thảo dược để đột phá tu vi tiến giai lên Không Điền kỳ. Dù mỗi người chỉ một gốc nhưng ở đây có đến hơn hai trăm người, Bạch Kỳ Nam sẽ có được hơn hai trăm gốc. Bằng ấy thôi, cùng với số y đang có, y tính toán nhanh cũng có thể đến Ngưng dịch đỉnh rồi. Nhưng đó là tính toán trong đầu, thực tế mà dễ như suy nghĩ thì Cửu Liên Môn đã không phải là tông môn cấp 3 tầm trung rồi.



Mọi người như đang đắn đo, do dự, nhưng tính toán kỹ, số lượng thảo dược cấp có được khá nhiều, chỉ một gốc thảo dược cấp cao bất kỳ là được rồi, ai dại mà lấy ra gốc cấp cao nhất chứ. Điều này cũng đúng với dự liệu của Bạch Kỳ Nam, y nói thảo dược cấp cao nhất là để đả động tâm ý mọi người, y cũng biết không ai nguyện ý lấy ra gốc thảo dược cao nhất của mình. Nhưng xuất ra một gốc thảo dược cấp cao không kém hơn là mấy cũng dễ dàng.



Thật nhanh sau đó đã bắt đầu có người đi lên giao ra thảo dược của mình. Từng người từng người một lần lượt đi lên sau một canh giờ cũng đã xong.



Bạch Kỳ Nam đứng ra ôm quyền hướng mọi người nói lớn.



-Bạch Ky Nam ta nay hướng mọi người cảm, nếu thật sự có thể trùng kích lên Không Điền kỳ, một phần cũng là nhờ thảo dược của của các vị. Lần nữa xin được cảm kích.

Nghe được lời của Bạch Kỳ Nam, tất cả mọi người cũng đều hướng y, người ôm quyền dứ dứ, người thì gật đầu. Mọi người cảm thấy tên Bạch Kỳ Nam này rất đáng để kết giao, chi bằng khách khí một chút, hôm nay ơn cứu mạng đã trả, nhưng khách khí một chút biết đâu ngày sau y có tiến giai có chyện gì nhờ vả cũng dễ dàng.



Tất cả xong đâu đấy mọi người lại ngồi xuống tiến vào nhập định tiếp tục chữa thường chờ ngày được truyền tống ra ngoài. Đến khi đó mới thật sự kê cao gối mà ngả lưng được.



Bạch Kỳ Nam cũng ngồi xuống, cứ sau 2 canh giờ y lại cho mấy viên tinh thạch đặt lên trận bàn, thủ ấn lại thôi động, duy trì trận pháp. Xong đâu đấy lại cũng nhắm mắt tiến vào nhập định, tiếp tục luyện hoá đan dược chưa thương.



Bên cạnh, Tường Minh cùng Hạnh Mai cũng khoanh chân ngồi chữa thương, bởi được Hạnh Mai khởi động Hộ Thuỷ phù mà hắn cùng Hạnh Mai có thể nói là thương thế nhẹ nhất.



Lại trôi qua 2 ngày, thời điểm truyền tống ra ngoài không còn nhiều nữa, mọi người ai cũng đã thoắt khỏi nhập định, dứng dậy hồi hộp chờ đợi.



Lúc này Tường Minh cùng Hạnh Mai đã di chuyển đứng riêng ra một chỗ, hắn nhìn Hạnh Mai, anh mắt nhu hoà, giọng quan tâm, cùng trêu chọc pha chút hài hước tục nói nhỏ.



-Sau khi ra ngoài, muội có điều gì cần huynh giúp cứ đến tìm huynh nhá. Cũng hảo hảo bế quan tu luyện đi, nhanh chóng tiến hành song tu, huynh mót...lắm rồi.



-A! Dâm tặc, huynh cứ đợi đấy, xi!



Hạnh Mai nghe lời hắn nói mới đầu ánh mắt nàng long lanh, đầy yêu thương nhìn hắn, nhưng nghe đến đoạn cuối mặt nàng đỏ bừng khẽ kêu một tiếng, tiếp đến là làm mặt quỷ mắng yêu hắn một câu. Kết thúc môi xì một tiếng, quay ngoắt đi không thèm để ý đến hắn nữa.



Hạnh Mai vốn dĩ thông minh, mặc dù muốn bên cạnh hắn, nhưng giờ tu vi quá thấp, để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến tu luyện lại không tốt. Đồng thời chuyện của hai người cả Tường Minh cùng Hạnh Mai chưa muốn ai biết đến, nàng hiểu ý của Tường Minh nên cũng rời đi, đến chỗ tập trung đệ tử Thổ Liên Phong.



Tường Minh thấy thế lắc đầu cười, ánh mắt hướng lên trời, đôi lông mày nhăn lại như có điều suy nghĩ.



Cùng lúc đó từng người một đã bắt đầu được truyền tống đi, một số người hồi hộp chưa đến lượt mà đi đi lại lại.



-A! bắt đầu truyền tống ra ngoài rồi.



Chợt có tiếng ai đó hét lên chỉ về hướng vừa thấy có người tự động biến mất.



Cùng với đó mọi người cũng hướng về phía phát ra tiếng nói, rọi ánh mắt mong đợi, trong lòng hồi hộp quay nhìn lại theo hướng chỉ tay của người vừa hét lên kia. Ai nấy trong lòng như ngồi chảo lửa, chỉ lo mình là người cuối cùng, lỡ có sảy ra chuyền gì không được truyền tống ra ngoài vậy thì chết chắc rồi.



Rất nhiều ảnh mắt bắt đầu đảo khắp nơi xem có ai được truyền tống ra ngoài tiếp theo.

Thời gian chậm rãi trôi đi, qua một canh giờ sau, khi vẫn còn đang choáng váng trên đài cao. Tường Minh vận linh lực ổn định lại thân hình, lúc này ảnh mắt đảo quả tất cả mọi người xung quanh, thấy Hạnh Mai cũng đã có mặt, sư huynh Bạch Kỳ Nam cũng đã có mặt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.



Tiếp sau đó Tường Minh nhìn xuống dưới quảng trường, thấy hai bên đã được bố trí sẵn khoảng chục cái bàn, bên trên đủ các loại hộp gỗ, nghiên mực, giấy bút.



"Nhanh như vậy đã chuẩn bị sẵn thu gom thảo dược đổi điểm cống hiến rồi?"



Tường Minh mắt đảo xuống dưới quảng trường, đập vào mắt hắn là khoảng chục cái bàn, xếp dọc đường đi từ trên đài cao xuống, ra phía cổng ra vào quảng trường. Thấy thế hắn thầm kêu một tiếng cảm thán, tông môn đúng thật rất là biết tính toán, chặn đường cướp một cách chính đáng như vậy. Ai có thể giấu được gì đây?



Cùng lúc dưới quảng trường, Hoàng Thanh phó môn chủ đã có mặt, đứng chắp tay hướng lên đài cao nhìn đánh giá hết một lượt, kinh ngạc cùng khó hiểu thốt lên.



-Đã có chuyện gì sảy ra? Nhiều người lại bị thương như vậy?



Hoàng Thanh khi ánh mắt nhìn lên đài cao, thấy đám đệ tử người người trên thân đầy vết máu, quần áo tả tơi. Ông kinh ngạc cùng nhịu mày hỏi nhanh, ánh mắt lại như tìm kiếm ai đó trong đám người, khi thấy được Tường Minh cùng đứng trong đó, quần áo cùng máu trên người dường như lại có chút ít hơn những người khác. Ông liền thở dài yên tâm hơn một chút.



Tường Minh vốn là con trai duy nhất của sư huynh ông Tường Văn là cha của Tường Minh sau khi ra ngoài bị trúng độc đi về, trước khi chết có nhờ vả ông coi sóc. Ông lo lỡ như Tường Minh có chẳng may ngã xuống trong bí cảnh, tận trong đáy lòng ông cảm thấy một tia không được thoải mái. Khi thấy các đệ tử được truyền tống ra ngoài, ai ai trên người cũng vết máu loang nổ, quần áo thập phần rách nát, ông hốt hoảng cùng kinh ngạc mà thốt lời nghi vấn trong lòng. Nhưng khi thấy Tường Minh bình yên vô sự đứng trên đài cao, vết máu cũng không nhiều, mà quần áo đến 8 phần nguyên vẹn. Ông liền an tâm nghĩ rằng, Tường Minh vốn thông minh lại thêm tính cẩn thận, trong bí cảnh có lẽ gặp không ít cơ duyên. Chuẩn bị lại có phần chu đáo, bị thương ít như vậy cũng có phần dễ hiểu.



-Thưa Hoàng phó môn chủ, trong bí cảnh xuất hiện số lượng Hoả Phong Nghĩ số lượng vô cùng nhiều. Tất cả các đệ tử đều bị tấn công, cũng may sự việc sảy ra tận mấy ngày cuối cùng, nếu không chúng đệ tử sẽ không còn ai còn mạng mà đi ra ngoài.



Người vừa đứng ra trả lời Hoàng Thanh là Bạch Kỳ Nam, nghe lời giải thích sơ qua của Bạch Kỳ Nam mọi người cũng thầm than may mắn nháo nhác tỏ ra đúng như lời Bạch Kỳ Nam vừa nói. Sau khi nghe nhưng lời ấy, cùng thấy phản ứng của mọi người. Hoàng Thanh cau mày hỏi.



-Lại có chuyện này sao? Bạch sư điệt để lại cho ta nghe chi tiết xem.



Sau khi nghe Bạch Kỳ Nam Kể lại mọi sự tình sảy ra trong bí cảnh. Hoàng Thanh liền nói.



-Điều này sẽ có người trong tông môn đi xử lý, các đệ tử không cần lo lắng, ta xem qua thấy số đệ tử bỏ mình trong thí luyện cũng đến 30. Đây là một thiệt thòi cùng mất mát rất lớn đối với Cửu Liên môn chúng ta. Tông môn cũng sẽ có người thay mặt đến gặp người nhà của những để tử bất hạnh ngã xuống kia.



Hoàng Thanh ông nói như vậy cũng là một phần an ủi các đệ tử, cùng với đó các đệ tử sẽ có ánh mắt nhìn tông môn thêm phần tích cực hơn.



Hoàng Thanh biết được trong đợt thì luyện này Tường Minh và Bạch Ký Nam có công rất lớn liền ban bố trọng thưởng 200 điểm cống hiến trước mặt các đệ tử. Hầu khích lệ hành vi trượng nghĩ của hai người Tường Minh.



Tường Minh cùng Bạch Kỳ Nam nhìn nhau cười, trong bí cảnh Bạch Kỳ Nam đã nhận thù lao rồi, ra ngoài lại được tông môn thưởng. Điều nay kiến cho hai người mặt ngoài thể hiện sự ngài ngùng nhưng trong lòng liền cười lớn. Tất cả đã nằm trong dự liệu của Tường Minh, nên trước khi ra ngoài hắn đã tranh thủ hoàn thành ước hẹn cho Bạch Kỳ Nam. Đến giờ này các đệ tử khác có dị nghị thì sao chứ, nào có ai dám lên tiếng phản đối đây?



Hoàng Thanh cũng không có để ý đến suy nghĩ của các đệ tử lại nói.



-Trước đến nay, sau khi từ bí cảnh đi ra tông môn sẽ cùng các đệ tử trao đổi điểm cống hiến. Bởi lần này trong bí cảnh có sự cố, nên tông môn quyết định, sẽ tăng điểm cống hiến của các dược thảo lên 1 điểm. Để không mất thời gian, các đệ tử lần lượt đi xuống trao đổi.


Vô Cực Tấn Thần - Chương #16