Chương 14: Hoả Phong Nghĩ.


Người đăng: thientruongdan

Vù..vù...



Trên sườn núi nam, mọi người đang tập trung thu thảo dược, đang tìm kiếm, thậm chí là đang đánh nhau tranh giành thảo dược. Giờ phút này, tất cả mọi người đã dừng hết lại, từng người hoặc từng tốp người đều hướng ánh mắt nhìn lên phía đỉnh núi.



Mọi người đã bị những tiếng vù vù của đông đảo những đôi cánh nhỏ đang vũ động. Nhưng không ai cho rằng đó là điểm tốt, không ai còn thấy thoải mái nữa, cũng không ai còn quan tâm đến những thảo dược.



Bất quá bởi giờ này trên bầu trời đỉnh núi kia, không phải là một màu xanh da trời, cũng không phải là một màu trắng của những áng mây lượn lỡ như đùa giỡn cùng đỉnh núi. Thay vào đó là một màu đỏ, một đám mây đỏ khổng lồ đang xoay vần như đang tìm kiếm điều gì đó, lại như đang sung sướng mới thoát khốn sau không biết bao nhiêu năm.



Tiếng vù vù, tiếng két két như nhưng tiếng kim loại cọ vào nhau gây lên, đập vào tai khiến cho ai lấy đều thấy sợ hãi, run rẩy. Đám mây đỏ quá khổng lồ, thực chất mà dày đặc, che phủ cả một bầu trời không còn thấy ảnh dương đâu nữa.



-Hoả...Hoả Phong Nghĩ...mau chạy.



Chợt có người phát hiện ra, đám mấy màu đỏ kia không biết được bao nhiêu con Hoả Phong Nghĩ kết thành.



Lại nói, theo một số tịch điển có ghi lại, Hoả Phong Nghĩ là một loại kỳ trùng biến dị thời thượng cổ, chúng được xếp thứ hạng 30 trong "Dị Trùng Bảng". Bởi chúng có 2 đôi răng đen bóng trên dưới, độ cứng rắn không khác nào pháp khí phàm cấp. Thân hình chúng so với những loại kiến bình thường cũng không có gì khác biệt. Có chăng thì một màu đỏ thể hiện chúng thuộc thuộc tính hoả mà thôi.



Nói đến bộ răng màu đen của chúng, bởi vì Hoả Phong Nghĩ này chúng cũng có thể tiến giai như yêu thú. Tuỳ vào sự tiến giai của chúng mà bộ răng không khác mấy so với hai cây kìm sắc nhọn kia cũng chuyển màu, mới nở chúng đã có bộ răng màu đen như thế, sau đấy lần lượt là ngân, kim, tử. Cuối cùng là màu gì, biến hoá như thế nào thì cũng không ai biết được. Bởi một lẽ chúng có bộ răng chắc khoẻ thế nhưng thân hình của chúng lại quá mức yếu, không chịu nối công kích pháp thuật băng hệ tầm thường cùng với kiếm khí các loại.



Nếu là như thế cũng thôi, nhưng để có được sức công kích lớn lại phải nuôi với số lượng vô cùng nhiều. Với sức ăn của chúng cũng vô cùng khổng lồ, thêm nữa cực kỳ khó tiến giai. Như vậy chẳng ai nguyện ý nuôi chúng để phục vụ trong chiến đấu cả.



Với những con Hoả Phong Nghĩ cấp thấp có bộ răng màu đen này, chúng chưa có được thần thông hoả thuộc tính. Nhưng chúng lại có thể ăn bất cứ thứ gì, nhất là cơ nhục và cốt tuỷ. Chúng chỉ cần cảm nhận được khí tức của sinh vật sống có màu nóng, đại loại như con người, động vật, kể cả yêu thú hoả hệ. Không cần ngần ngại, chẳng cần ai phải thúc dục, chúng tự giàn trận mà tấn công thôn phệ con mồi tới tấp, đến khi không còn một mảnh.



Nghe được tiếng ai đó hét lớn Hoả Phong Nghĩ, tất cả mọi người đều giật mình, nhưng ngay sau đó liền trầm xuống. Người thì trầm ngâm suy nghĩ, như muốn nhớ lại cái gì đó, kẻ thì nhíu mày lại ngẩng lên nhìn đám mây đỏ Hoả Phong Nghĩ kia.



Bất quá bất đầu cũng đã có người chạy.



-Chúng ta chạy mau...không tốt!



Không biết là ai vừa chạy vừa hô, nhưng không nói được hết đã thốt lên không tốt. Phía xa, nơi đó cao hơn với nơi này một chút, nhưng cách khá xa. Có mấy người đang bị đám Hoả Phong Nghĩ xâu xé da thịt, những tiếng kêu thảm thiết, nhưng tiếng két két hoà cùng nhau, cùng nhưng tiếng rào rạo của những mảng xương đang bị bộ răng đen kia nhai. Tất cả truyền vào tai ai người đó không bủn run chân tay thì mặt mày cũng trắng bệch sợ hãi.



Tất cả mọi người bắt đầu chạy tán loạn xuống núi, không còn ai tha thiết đến những gốc thảo dược cao cấp quý hiếm nữa. Cũng không còn ai quan tâm đến ai, chỉ một mực co chân chạy thục mạng.



Ở bên kia, nơi sườn núi phía đông. Một đôi nam nữ đang hướng mắt lên nhìn đám mây đỏ, nam vận một bộ thanh y, nữ vận bộ bạch y. Rõ ràng là Tường Minh cùng Hạnh Mai đã dừng việc thu thập thảo dược, ánh mắt hai người nhìn lên đám mây khổng lồ trên đình núi.



Hai người Tường Minh cũng bởi vì tiếng vù vù của đám mây kia mà bị thu hút ánh mắt.

Lúc này Tường Minh đang nhíu mày tự nhủ.



"Quả nhiên cảm giác của ta chính xác, nhưng sao lại nhiều Hoả Phong Nghĩ như vậy? Đây rốt cuộc là nơi nào, phải chăng là nơi phong ấn chúng?"



"Không đúng, nếu là nơi phong ấn không thể nào lại có nhiều thảo dược cố ý được trồng như vậy. Nhưng còn huyễn trận kia, rõ ràng là trận pháp huyễn vân, thuộc tính thuỷ, vừa vặn tương khắc, kìm hãm hoạt động của đám Hoả Phong Nghĩ này. Thật sự khó hiểu...?"



Hắn nhìn đám mây trên đỉnh núi liền biết được đó chính là Hoả Phong Nghĩ, điều này cũng không có lấy làm lạ gì đối với hiểu biết của Tường Minh. Bởi trong mấy năm qua tu luyện tu vi không tịnh tiến, tu tập võ giả cũng làm hắn đôi khi sinh nhụt trí. Những lúc như thế hắn thường đi qua "Tàng Điển Các" của tông môn tìm đọc những thứ hắn tò mò muốn biết, cùng những điều hắn thấy lạ. Có điều hắn đến lại là "Tàng Điển Các" miễn phí nên điển tịch về số lượng và chủng loại phương diện, lĩnh vực đề cập cũng có nhiều hạn chế. Bất quá thông tin về Hoả Phong Nghĩ này Tường Minh cũng có nắm bắt được một chút thông tin. Lại qua con mắt đánh giá tinh tế mà trong đầu hắn sinh ra nghi hoặc lai lịch của bí cảnh gọi là Vân Vực Sơn Lâm này.



-Huynh! Chúng ta mau chạy.



Tường Minh đang chìm đắm trong suy nghĩ, sự nghi hoặc về bí cảnh thí luyện nơi này. Thì Hạnh Mai, nàng nắm lấy tay hắn kéo đi nói lớn.



Cũng không có lên tiếng trả lời gì mà chỉ gật đầu với nàng, Tường Minh cùng nàng chạy xuống chân núi.



Dường như không thể buông bỏ được sự tò mò của mình, Tường Minh vừa chạy vừa hỏi Hạnh Mai.



-Hạnh Mai, nàng có biết lai lịch của bí cảnh thì luyện này không?



-Muội không biết à, sao huynh lại hỏi như thế?



Không có được câu trả lời, cũng không tra lời câu hỏi của Hạnh Mai. Tường Minh hướng nàng hỏi tiếp.



-Chẳng lẽ trước khi vào đây, sư phụ nàng không có nói một chút gì về bí cảnh này sao?



-Sư phụ của muội có nói chứ sao không, sư phụ nói. Bí cảnh thì luyện này đã được tông môn sử dụng không biết đã bao nhiêu năm, cùng với cái truyền tống trận trên đài cao bên ngoài cũng đã có từ rất lâu rồi, cũng không ai còn nhớ lai lịch.



-Ra là thế.



Không có được câu trả lời thoả đáng Tường Minh cũng không có hỏi nữa mà lại nhíu mày, tiếp tục chạy cùng không ngừng suy nghĩ.



Phía sau hai người cũng có mấy chục người, đang chạy thục mạng. Bất ngờ có người nói lớn.



-Ở Phía trước, chêch về phía bắc chừng 20 dặm. Tại đó có một hang động tự nhiên, chúng ta vào đó trốn.



-Tốt, tất cả mọi người, chúng ta cùng hướng về phía vị huynh đệ vừa nói, tất cả nhanh lên, dùng hết khả năng của mình. Chậm một chút thôi sẽ không còn mạng mà ra khỏi bí cảnh nữa, thậm chí ngay cả mảnh vụ của cái xác cũng không còn. Nhanh!



Tiếng nói khẩn trương, đầy ý thúc dục của một vị sư huynh nào đó trong tông môn, y vừa nói vừa khoát tay ra bề hối thúc cùng chỉ rõ phương hướng cho mọi người.



Trước đó tình huống mọi người đang chạy tán loạn, nhưng sau lời nói của người nào đó dội vào tai, tất cả mọi người đã không còn tán loạn nữa. Mà lấy hết hết khả năng của mình chạy về phía hang động, bất quá cũng có một vài ánh mắt không quên nhìn lại đám mây đỏ trên bầu trời.



Nhưng chạy chưa được bao lâu, đám mây đỏ kia đã bắt đầu tạo hình mũi tên bắt đầu lao xuống, tốc độ rất nhanh. Thấy thế, mọi người lại càng lấy hết khả năng, lấy hết sức mạnh hiện có mà chạy chối chết.



Thời gian chậm rãi trôi, nhưng đám mây đỏ do Hoả Phong Nghĩ kia tạo thành đã càng lúc càng gần. Mọi người vẫn đang chạy, cũng có người vì vừa chạy vừa quay lại nhìn mà bị té ngã. Song không đợi cả người chạm đất đã dùng tay đẩy người lương theo quán tính tiếp tục chạy, không kịp cho ai thúc giục.



Tình hình ngày càng khẩn cấp, nguy hiểm đến tính mạng ngày càng cao. Những tiếng thở dài không đành lòng, xen lẫn nhưng tiếng thở dài tuyệt vọng. Tạo nên một bầu không khí hết sức căng thẳng, lo âu, sợ hãi. Những khuân mặt trắng bệch, những cánh mũi phập phông thở hổn hển, có người nhắm mắt, có người lại cau mày như đang suy tính điều gì.



Đến giờ phút này tất cả đều đã dừng chạy trốn, cơ bản bởi tuyệt vọng mà thôi.

Tường Minh cũng vậy, hắn nắm tay Hạnh Mai, mắt hướng đám mây đỏ ngày càng gần kia. Đôi lông mày nhăn tít lại như đang suy nghĩ đánh giá điều gì. Chợt có điều gì đó thông suốt hắn hét lớn.



-Tất cả mọi người, tập trung lại cùng một chỗ, nhanh lên nào....Tất cả tiến về phía tiểu đệ.



Mặc đang hét lớn Tường Minh cũng không ngùng suy nghĩ, như nghĩ ra điều gì hắn liền hét lớn một câu cuối.



Tường Minh hắn muốn tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ để dễ dàng đối phó, hễ bị bao vậy cũng liền có thể tạo một đường máu thoát thân. Bất quá nếu chỉ nói mọi người tập trung thì không ai biết được sẽ tập trung ở đâu, như vậy tình hình lại trở lên hỗn loạn hơn. Nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ ra được điều đó mà hét lớn câu ngay sau, muốn mọi người tiến đến tập trung lại chỗ hắn. Hắn nghĩ, như vậy sẽ bị mọi người hiểu nhầm, nhưng trước tiên hắn cừ tập trung mọi người lại đã rồi tính.



-Chạy về phía hắn? Biến ta thành vật thế mạng cho ngươi sao?



Một người nào đó nói ra câu này, tất cả mọi người ánh mắt liền đảo về phía phát ra tiếng nói, sau lại nhìn về phía Tường Minh.



Thấy mọi người nghi hoặc, chưa ai chịu đi về phía Tường Minh. Hạnh Mai liền đứng ra ôm quyền nói.



-Các vị huynh đệ đồng môn, hiện chúng ta đang ở trong hiểm cảnh, mỗi người trong chúng ta xác định là không thể nào chống đỡ được với đám Hoả Phong Nghĩ số lượng kinh khủng kia. Nhưng muội thiết nghĩ, chúng ta cùng nhau tụ một chỗ, cùng nhau phòng ngự, cùng nhau tấn công, song song lúc đó cùng nhau nghĩ cách. Chắc chắn sẽ có cách thoát khỏi hiểm cảnh.



Hạnh Mai nói xong ánh mắt lại hướng lên đám mây đỏ nhìn một cái liền lùi về bên cạnh Tường Minh. Cùng với nàng đã có một số người tiến về phía Tường Minh.



Cũng lúc đó ở phía trên, nơi gần với đám mây đỏ do Hoả Phong Nghĩ tạo thành. Một tiếng nói phát ra làm mọi người chú ý.



-Ha ha! Tiểu đệ của ta nói rất đúng, các huynh đệ chúng ta hãy mau chóng tụ lại một chỗ, cùng nhau nghĩ cách nào. Tường Minh, tiểu sư đệ rất thông minh à, tốt!



Sau tiếng cười sảng khoái là lời kêu gọi mọi người. Cùng tán thưởng cách xử lý tình huống của Tường Minh.



-Là đại sư huynh Bạch Kỳ Nam? Huynh cũng ở trong này?



Sau khi nghe được tiếng cười hả ha cùng lời kêu gọi mọi người, đặc biết cách xưng hô tiểu sư đệ, cùng giọng điệu quen thuộc, Tường Minh hắn đã nhận ra người xa xa kia là ai.



Chính là đại đệ tử của cha hắn, người này tên là Bạch Kỳ Nam. Dáng người cao ráo, tuấn lãng, khuân mặt chữ điền phúc hậu. Qua ngữ khí cũng biết là con người hảo sảng, thông minh, nhanh nhẹn. Y hiện tại tu vi đã là Lưu Khi kỳ đỉnh phong, vào bí cảnh thí luyện cũng là mong muốn tìm cơ duyên đột phá tiến giai lên Không Điền Kỳ.



Điều mà Tường Minh không nghĩ đến là đại sư huynh của hắn cũng ở trong này, có huynh ấy giúp đỡ kêu gọi mọi người hắn cũng đỡ phải kêu gào rát cổ vô ích. Cơ bản không ai lại đi thuận ý nghe theo một tên phế vật cả.



Sau khi nghe Tường Minh hỏi, Bạch Kỳ Nam trả lời nhanh.



-Đúng vậy, huynh muốn tìm chút cơ duyên đột phá. Không nghĩ đến trong trung tâm bí cảnh lại nhiều thảo dược cấp cao như vậy haha...ồ! Mọi người không nghe ta nói sao? Tất cả cùng đứng gần nhau nào, như vậy cơ hội sống sẽ cao hơn đấy.



Bạch Kỳ Nam sảng khoái trả lời Tường Minh, nhưng đồng thời nhận ra mọi người vẫn có người còn đang nghi hoặc chưa có tập trung cùng một chỗ liền cau mày nói lớn.



Bạch Kỳ Nam thì ai cũng biết, hắn chính là đại đệ tử của cố trưởng môn. Trong đây hắn tu vi lại cao nhất, bởi thế mà câu nói của hắn vừa nói ra, không cần biết có ai không nguyện ý hay không, tất cả cũng đều nhanh nhất có thể hướng về phía Tường Minh mà chạy đến.



Sau một vài hơi thở trôi qua, tất cả mọi người gần đây đã tụ tập một chỗ, tất cả cũng có đến hơn trăm người. Tất cả ai nấy giờ này vẻ mặt lo âu nhìn về phía đám mây đỏ. Từng ánh mắt, khuân mặt đổi sắc liên tục...



Chợt tiếng nói của Tường Minh lần nữa vang lên.



-Tất cả sư huynh, sư tỉ, tiểu đệ phiền mọi người một chút. Vì để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người, tiểu đệ nghĩ ra một cách. Mong mọi người hợp tác cùng.



Dứt lời, kẻ gật đầu, người ừm lười cho ý kiến, cũng có người cười khuẩy.



Nhưng không để ý đến, Tường Minh nói tiếp.



-Vì Hoả Phong Nghĩ này là dị trùng hoả hệ, rất kỵ thần thông thuỷ hệ, nhất là băng hệ. Bởi thế tiểu đệ mong những người thuộc Thuỷ Liên Phong cùng Băng Liên Phong đứng ra vòng ngoài. Chịu trách nhiệm thôi động pháp thuật thuỷ hệ cùng băng hệ.


Vô Cực Tấn Thần - Chương #14