Chương 13: Khiến Ai Cũng Phải Đỏ Mắt.


Người đăng: thientruongdan

-Ầm...tách...tách!



Cảm giác như có cái gì đó vỡ ra, tựa một cái vỏ trứng lớn bị vỡ nứt sau vỡ vụn vậy. Ngay khi đó hắn nhớ đên trận pháp tại trung tâm bí cảnh.



-Trận pháp đã bị phá vỡ...?



Trong suy nghĩ mà tựa hồ nói ra lúc nào cũng không hay giọng điệu vẻ nghi hoặc.



-Đúng vậy đó là một huyễn trận cùng trận pháp phòng hộ phàm cấp, là cấp mấy muội không thể nhận ra được. Nhưng trải qua vô số năm tháng, trận pháp này đã suy yếu đi rất nhiều à. Mặc dù vậy nhưng để mấy tu sĩ Lưu Khí kỳ phá trận cũng vô cùng gian nan rồi. Trận pháp kia bởi vì đã tồn tại từ lâu nên mới dễ dàng phá như vậy đấy.



Hạnh Mai biết hắn đang thắc mắc gì liền giải thích sơ bộ, cũng không đợi hắn hỏi tiếp nàng liền nói.



-Kỳ thật trận pháp tại tu chân giới này được chia làm chín cấp bậc. Từ cấp 1 đến cấp chín, ngoài ra còn có sơ cấp nữa. Nhưng chỉ được xem như đang đi những bước đầu của trận pháp mà thôi. Cái này là để mấy học sĩ về trận pháp thử nghiệm, không có gì đáng nhắc đến. Bất quá muội cũng chưa đến được trình độ này. Hihi



Hạnh Mai vừa nói ánh mắt long lanh nhìn Tường Minh. Tường Minh đến đây cũng biết một chút chút liền lại thắc mặc.



-Nói như vậy, trận pháp còn chia ra nhiều loại nữa phải không? Nãy muội nhắc huyễn trận và phòng hộ?



-Hihi. Huynh rất thông minh à nha. Đúng vậy, trận pháp được chia làm nhiều loại dựa vào công dụng của nó. Đại loại như, huyễn trận, trận pháp phòng ngự, sát trận, khốn trận, truyền tống,.. Còn theo thuộc tính ngũ hành, phong, lôi, băng,.... haiza, còn rất nhiều à. Nhưng với trình độ của muội chỉ biết từng ấy thôi.



Hạnh Mai ánh mắt táng thưởng nhìn hắn nói, trong lòng làng thì có chút tin tưởng dâng lên. Nàng liền vui vẻ đáp lại câu hỏi của Tường Minh. Nói đến gần cuối, Hạnh Mai hướng ánh mắt ra xa xăm, thiếu điều thở dài cảm thán.



Thấy thế Tường Minh nhìn Hạnh Mai với ánh mắt nhu hoà nói.



-Muội không cần cảm thán, tu sĩ chúng ta từng bước từng bước nghịch thiên mà đi. Mỗi một vấn đề, mỗi một cái lĩnh vực là vô vàn vô tận kiến thức. Chỉ cần muội chăm chỉ tu luyện đến đỉnh cao, huynh đảm bảo muội sẽ hài lòng với những gì mình có.



Tường Minh chậm chậm an ủi Hạnh Mai.



-Ừm! Chúng mình ra xem trung tâm bí cảnh như thế nào đi. Biết đâu lại có thu hoạch phong phú.



Hạnh Mai sau khi ừm nhẹ một tiếng với Tường Minh liền thay đổi chủ đề, chuyển sang mục đích chính của đợt thí luyện này.



-Ưm!



Tường Minh cũng ừm một tiếng rồi cùng Hạnh Mai ra khỏi hang động.



Ra đến cửa hang, hai người không có đi về phía tây nữa, mà đi về phía đông, cùng hướng sâu vào trung tâm của bí cảnh.



Sau khi trận pháp bị phá vỡ, sương mù trong bí cảnh đã dần dần tan biến đi. Cảnh

tượng xung quanh giờ đây những gốc cây xa xa cao lớn, dưới chân lại như một thảm thảo nguyên xanh um.



Hai người Tường Minh cùng nhau bước sâu vào trong trung tâm bí cảnh. Vừa đi vừa quan sát xung quanh, đánh giá. Thấy có rất nhiều đồng môn đang cùng nhau đi đến, lại cũng thấy những người đang cẩn thận đảo mấy gốc thảo dược cấp thấp. Cũng thấy những nhóm người đang lời qua tiếng lại vì một gốc thảo dược nào đó, phảng phất nơi đó một chút sát ý nhè nhè.



Tường Minh cùng Hạnh Mai cũng không ngoại lệ, mặc dù bước chân có nhanh nhưng hai người cũng không bỏ qua những gốc thảo dược phù hợp với mình, đặc biệt là Hạnh Mai.



Thời gian 2 ngày trôi qua, phía trước hai người không còn là những gốc cây cao lớn nữa, mà thay vào đó là những gốc cây màu sắc sặc sỡ, cao thấp bất đồng, mùi hương của thảo dược phả vào mũi làm hai người thanh tỉnh tinh thần. Cảm giác linh lực trong cơ thể như đang tự động vận chuyển. Nhưng cũng đã đỏ mắt rồi, còn nghĩ gì đến ngồi xuống tu luyện nữa đây chứ.



Phía trước hai người là một mảnh thảm thực vật, cơ hồ toàn là những gốc dược liệu cấp thấp. Như ai đó cố tình gieo trồng tại nơi này vậy.



Xa hơn một chút lại xuất hiện những ngọn tiểu sơn cao thấp lớn nhỏ bất đồng. Nói đúng hơn là những khối cự thạch, theo năm tháng như chìm vào trong đất mà thôi. Tạo nên những con đường quanh co uốn lượn như ôm lấy những khối cự thạch vậy.

Tận phía xa hơn là một màu xanh cao tận trời, là một ngọn núi cao. Hẳn đây là ngọn núi cao nhất, cũng là trung tâm của bí cảnh.



Sau một phen đánh giá, nhưng tiếng kinh kỷ, cảm thán, xôn xao.



-Thật là nhiều thảo dược quá, đây khác nào một dược viên chứ. Không nó giống như dược diền thì đúng hơn, hình như có ai đó gieo trồng, nhưng không được chăm sóc bao giờ à.



Hạnh Mai kinh ngạc bật thốt lên.



-Đúng thật là rất nhiều, bất quá chúng ta cũng không vội thu lấy. Quan sát thêm một lát xem sao.



Trước đó hắn cũng đã gặp rất nhiều, cũng thu thập được không ít những gốc thảo dược cấp cao. Thấy dược viên này Tường Minh không lấy làm kinh ngạc, mà hết sức bình tĩnh nói.



Nhưng trong lòng Tương Minh lại có cảm giác gì đó rất khó nói, như không được thoải mái cho lắm dần dần dâng lên.



Thấy Tường Minh nói như vậy, Hạnh Mai cũng bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát xung quan một lượt. Lại hướng Tường Minh nàng nói.



-Ừm! Nhiều thảo dược như vậy, cũng không lo những người khác thu hết. Nhưng muội lại có cảm giác gì đó rất khó chịu à.



Tường Minh hắn không nói gì nữa mà kéo tay Hạnh Mai, cùng nàng ngồi xuống một chỗ sau gốc cây to. Ánh mắt vẫn đánh giá xung quanh. Hắn thấy mọi người đang vui vẻ, cấp tốc thu thập nhưng gốc thảo dược.



Sau cả nửa ngày hắn không thấy có chuyện gì sảy ra mà thấy càng nhiều người hơn hướng đến dược viên kinh hỷ nhanh chóng thu thập thảo dược. Bất quá cũng chẳng ai quan tâm đến Tường Minh cùng Hạnh Mai vì sao lại cùng nhau lấp chung một chỗ như vậy. Ngay cả những người có quen biết với hắn cùng Hạnh Mai cũng lẳng lặng đi qua coi như không phải hiện ra hai người Tường Minh vậy.



Tường Minh nhíu đôi lông mày, hắn nghĩ chẳng có lẽ cảm giác của hắn là sai? Mình hắn thì cũng không đáng nói, nhưng Hạnh Mai cùng hắn cũng có cảm giác khó chịu không thoải mái như vậy.



-Hạnh Mai, chúng ta cùng vào thu thập thảo dược đồng thời cũng không được nới lỏng cảnh giác, chúng ta nên cẩn thận một chút.



Sau cả nửa ngày để ý quan sát, đánh giá cùng đăn đo không thôi, rốt cuộc hắn cũng đã quyết định cùng Hạnh Mai đi thu thập thảo dược.



Hạnh Mai nàng cùng không nói gì, chỉ nhìn về phía Tường Minh ra điều suy nghĩ gật đầu cùng đi với hắn.



-Chúng ta cũng không có thu thập ở gần đây, chúng ta hướng chỗ ít người đi à. Tại đó có nhiều thảo dược, cũng biết đâu có được mấy gốc thảo dược cấp cao thì tuyệt khỏi phải nghĩ rồi.



Đi được một đoạn, Hạnh Mai nói với Tường Minh. Tuy rằng trong lòng có chút cảm giác không được thoải mái nhưng nàng cũng quyết định đi đường riêng tìm cơ may, với hy vọng thu thập được nhiều thảo dược cấp cao. Nàng cũng không ngại nguy hiểm, dù sao cái không thoải mái kia cũng chỉ là cảm giác mà thôi.



Tường Minh ánh mắt đã không còn để ý những người xung quanh đang thu thập thảo dược nữa. Bởi hắn lúc này đang nhìn về phía xâu trong trung tâm bí cảnh. Nơi đó là một ngọn núi cao, trên đỉnh có những áng mây lượn lờ quanh. Cả sườn núi từ đỉnh xuống không có gì khác ngoài màu xanh của cây. Tường Minh đang không ngừng nhìn, lúc này nghe tiếng Hạnh Mai. Hắn quay lại nhìn nàng nói.



-Không cần à. Chúng ta đi thẳng lên trên sườn núi kia, huynh đảm bảo chúng ta sẽ có nhiều điểm kinh kỷ.



Nói xong Tường Minh cùng Hạnh Mai hai người không ngừng chạy như bay về phía sườn núi chỗ trung tâm.



Tường Minh, hắn nghĩ ở đây là chỗ mà rất rất lâu rồi không có người qua lại thu thập thảo dược. Qua kinh nghiệm nhiều năm hắn ở trong dược viên trên Mộc Liên Phong trồng cấy và chăm sóc thảo dược. Hắn đánh giá qua những thảo dược ở nơi đây, cụ thể như thế nào với trình độ của hắn bây giờ không thể nào nhìn ra nổi. Nhưng thế thôi hắn cũng thấy được ở nơi nay thảo dược có hoả hầu rất cao. Dược tính chất lượng rất tốt, ở đây cùng với dược viên phía ngoài khu nhà trên cùng nơi phải truyền tống vào kia là giống nhau.



Càng đi gần về phía ngọn núi, linh khí ngày càng đậm, mùi thơm thảo dược cũng đậm theo. Bất quá trên đường đi, Hạnh Mai lại tranh thủ thu một ít thảo dược có lợi cho nàng, cùng một ít thảo dược cấp cao mà nàng gặp được. Tường Minh cũng không có sốt ruột mà vui vẻ cùng nàng trò chuyện, phụ giúp nàng thu thập những thảo dược mà nàng cần. Tường Minh cơ bản cũng không cần hỏi Hạnh Mai nàng cần gì. Chỉ cần nhìn những gốc thảo dược nàng thu thập, hắn liền biết. Lại có được một phần của tàn quyển cuốn đầu nói về thảo dược, mấy đan phương cấp thấp. Hắn liền một đường thu thập, thậm chí còn giải thích cho nàng một chút công dụng của một số thảo dược lạ mà Hạnh Mai không biết đến.



Qua mấy con đường đầy cỏ dại, quanh co khúc khuỷ, uốn lượn vài những đồi tiểu sơn, cuối cùng hai người Tường Minh cũng đã đến được chân núi trong trung tâm bí cảnh.

Tới chân núi, hai người Tường Minh cũng không đi theo đường đã có sẵn mà chọn đi theo một hướng khác. Hướng này không có người đi lại, cũng không có bậc đá đi lên. Tường Minh cũng Hạnh Mai hai người một đường đi lên. Vừa đi vừa quan sát xung quanh, tìm tòi những khe đá, những hốc cây đã chết thậm chỉ những trên những thân cây cao.



Sở dĩ như thế là bởi vì có những loại thảo dược sống nhờ trên những cây khác hoặc có những loại nấm, địa y cũng là những dược tài, dược liệu cần thiết để luyện đan.



Một đường bình an, nhưng cũng đầy vật vả gian nan. Hai người Tường Minh cùng Hạnh Mai thu thập được tương đối nhiều thảo dược cấp cao. Tường Minh cũng không có lấy nhiều, chỉ lấy một ít những loại mà trước đó hắn không có hoặc có ít. Hắn dự định một ít nộp cho tông môn, một ít đem trồng trong dược viên phòng sau này có khi dùng đến.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, tất cả mọi người hết sức chăm chú vào việc thu thập thảo dược. Thoáng một cái 3 tháng thí luyện lại chỉ còn 5 ngày mà thôi. Ai cũng hăng say tìm kiếm, đào bới, vui vẻ, thu thập thảo dược.



Cũng quá chìm đắm vào những gốc thảo dược, dường như dành hết tâm thần vào đó mà không ai để ý rằng. Ở một góc, trong một cái hang nhỏ nối xuống một cái động to lớn, bên trong lúc nhúc không biết bao nhiêu những sinh vật nhỏ như hát đậu phộng, có một đôi cảnh mảnh trên lưng. Chúng đã bắt đầu tỉnh giấc, bắt đầu phát ra những tiếng như tiếng kim loại cọ vào nhau. Cùng với tiếng vù vù của những đôi cánh vỗ, người nghe thấy mà nổi bì kê, sống lưng ớn lạnh, đầu óc ong ong.


Vô Cực Tấn Thần - Chương #13