Người đăng: thientruongdan
Hắn nói xong câu này cảm giác trong người có một số chỗ nóng hơn bình thường. Cũng cảm thấy Hạnh Mai ở trên lưng hắn dường như cũng đang nóng lên. Hạnh Mai nghe Tường Minh nói thế mặt nàng càng đỏ, nàng không ngờ Tường Minh lại nói thẳng thừng như vậy. Nhưng nàng cũng không trách hắn mà ghé vào tai hắn nói nhỏ.
-Nếu...nếu là tỷ thích đệ, đệ nghĩ sao?
Nghe câu nói này, Tường Minh cứng đơ người, không biết trả lời như thế nào. Đầu óc hắn ong ong, cảm giác còn hơn cả sau khi truyền tống. Hắn có nhầm không đây? Một người con gái xinh đẹp, đơn giản, tư chất tu luyện cao mà lại thích một tên phế vật như hắn sao? Nghĩ đến đầy hắn cười ha ha đáp.
-Tỷ rất biết đùa à.
-Tỷ không đùa à, tỷ nói thật đấy. Người khác coi đệ là phế vật, nhưng tỷ tin sau này đệ sẽ là người đứng trên đỉnh cao trong tu chân giới này. Từ sau cái lần gặp ở phường thị, tỷ đã có cái nhìn khác nơi đệ rồi. Chỉ là hiện giờ cơ duyện của đệ chưa đến mà thôi.
Như hiểu ra ý của Tường Minh, Hạnh Mai liền vòng tay về phía trước ôm cổ hắn nói ra quan điểm của mình, nàng muốn song tu với Tường Minh.
Theo một số tịch điển tại tu chân giới, song tu đúng nghĩa là khi hai người một nam một nữ, tự nguyện trao đổi hoà hợp âm dương giữa hai người. Nếu như có được công pháp hay bí thuật song tu, thì kết quả sẽ viên mãn hơn rất nhiều. Nhưng đa phần người nam sẽ được lợi nhiều hơn người nữa vì có nguyên âm từ người nữ giới. Thời điểm tốt nhất để song tu đó chính là khi tu vi trên Ngưng Dịch kỳ, đặc biệt khi tu vi cao hơn, sẽ nhận được nhưng cảm ngộ của nhau. Từ đó mà có phần hiểu sâu hơn về thiên địa phép tắc.
Bất quá cũng có không ít những kẻ xấu xa, tàn độc. Chúng bắt những nữ tu sĩ còn nguyên âm về làm lô đỉnh. Tức là dùng bí thuật hay công pháp chuyên tu luyện trêm nguyên âm, sau đó thì nhưng người nữ tu sĩ này lại trở thành nơi tiết dục cho bọn chúng. Dưới sự hành hạ thân xác tàn ác, cũng bởi thế mà tại tu chân giới những môn phải như thế này đều bị diệt tận gốc, có chăng thì cũng là môn phải ẩn, hoạt động trong bóng tối.
Tường Minh không cho rằng có thể có loại tình yêu như thế, chỉ gặp hai lần đã nảy sinh tình cảm. Chẳng phải giống như tình yêu sét đánh trong truyền thuyết sao, hắn cảm thấy có chút gì đó hơi khó chấp nhận trong lúc này. Hắn cũng không biết trả lời nàng như thế nào nữa, từ chối thì hắn rất sợ ánh mắt của nàng. Mà đồng ý thì lại là tự lừa dối mình, lại lừa dối cả nàng, điều này hắn không làm được. Tường Minh nghĩ nhanh, cơ bản hắn không thể tu luyện lên Không Điền kỳ được, thậm chỉ cả đời cũng không lên được đến Lưu Khí kỳ tầng bốn. Mà điều kiện để song tu không phụ thuộc vào tuổi tác, nhưng người tu chân ở tu vi Nguyên Anh kỳ song tu là hợp lý nhất, hỗ trợ cho nhau nhiều nhất. Dù sao cũng chẳng chết ai, mình lấy mốc Nguyên Anh làm một cái ước hẹn với nàng vậy. Mình cơ bản là phế vật, nàng chắc chắn sẽ từ bỏ ý định thôi. Nghĩ như vậy hắn liền nói ngay lập tức.
-Nếu thật sự là như vậy, sau khi tu luyện lên đến Nguyên Anh kỳ, chúng ta sẽ song tu...
Không đợi hắn nói hết, Hạnh Mai ở phía sau rướn người về phía trước, hôn lên má hắn nói nhỏ, ngữ khí vui vẻ vô cùng, ánh mắt nàng long lanh nhìn hắn.
-Được! Chúng ta quyết định như vậy đi. A, đệ nhìn xem, kia chẳng phải là truyền tống trận cự li gần sao?
Vừa nói xong, nàng cũng không đợi cho hắn nói gì mà kinh ngạc nói ra phát hiện của mình.
Hắn thì giật mình, chẳng lẽ nào nàng thích mình, nàng thích nhanh như vậy sao? Đờ đẫn ra một lúc hắn mới hồi lại được giáng vẻ bình thường.
Khó trách Hạnh Mai, nàng là đệ tử của Thổ Liên Phong, Thổ Liên Phong là một trong cửu phong của Cửu Liên môn, lấy trận pháp làm chính. Các đệ tử vừa vào đây đã được tiếp xúc với các loại trận pháp, cấm chế và phù lục. Nên Hạnh Mai vừa thấy đã nhận ra ngay được đây là truyền tống trận cư ly gần mà thốt lên.
Tường Minh cũng giả bộ như không biết, ánh mắt kinh ngạc chân bước nhanh về phía truyền tống trận.
Vừa đến nơi Hạnh Mai liền muốn xuống kiểm tra truyền tống. Đi một vòng nàng liền nói.
-Truyền tống trận này là truyền tống cự ly gần, năm hốc ở năm góc truyền tống này là nơi đặt năm viên tinh thạch không yêu cầu thuộc tính. Muội nghĩ truyền tống này là truyền tống vào nơi trung tâm bí cảnh Vân Vực sơn lâm này. Là ai vừa đi vào nhỉ, rõ ràng truyền tống mới được kích hoạt có lẽ trùng hợp với thời điểm muội nghe thấy tiếng ong ong kia.
-A!
Thấy Hạnh Mai đưa ánh mặt nghi hoặc về phía mình nàng vừa nhìn vừa nói. Điều này làm hắn giật mình kêu lên một tiếng.
-Là huynh vừa mới ở trong đó ra sao?
Nàng không khách khí đi gần sát với hắn, mắt đảo qua đảo lại nhìn hai con mắt hắn hỏi dò xét.
-Ư...Không phải. Là tiểu...là...là tiểu đệ thấy tỷ xưng hô muội với đệ nên đệ hơi giật mình.
Rất nhanh hắn đã phản ứng lại, hắn ngập ngừng trong lúng túng nói. Đây cũng là lý do làm hắn giật mình, không riêng gì suy đoán của Hạnh Mai. Nàng đúng là người rất thông minh đấy. Còn đứng sát hắn, cái cảm giác nam nữ gần nhau làm hắn căng thẳng, mắt nàng liên tục đảo qua lại hai con mắt của hắn. Nàng muốn ép hắn nói thật, nhưng hắn biết ý của nàng, cũng là hắn nói thật rồi. Nhanh như vậy nàng đã đổi cách xưng hô, thật sự quá nhanh làm hắn không thích ứng kịp.
Nhưng thật không may hắn không gặp may như hắn nghĩ, đây là cô gái thông minh, hắn trả lời đã có sơ hở. Ngay lập tức hắn đã bị vạch trần.
-Hì hì. Huynh không lừa được muội đâu à. Huynh nghĩ lại trùng hợp thế sao? Muội vừa nhìn là biết truyền tống trận này vừa mới kết thúc hoạt động của nó, khớp với trời gian từ khi muội tỉnh lại đến giờ. Mà trong thời gian đó chỉ có một mình huynh ở đây mà thôi. Huynh nghĩ huynh lừa được muội sao chứ. Chụt!
Nói xong liền rất nhanh nang đã nhón chân lên, hôn lên môi hắn một cái. Vòng tay qua eo hắn nàng nói tiếp.
-Muội thật sự thích huynh đấy, vừa rồi là nụ hôn đầu đời của muội. Huynh liệu mà nghĩ à.
Nàng nói giọng điệu nghịch ngợm, không để hắn kịp phản ứng nàng đã buông hắn ra nói tiếp. Mặc kệ hắn còn đang đứng ngây ngốc như gốc cây khô.
-Tường Minh huynh, đây là cơ duyên của huynh, muội không đòi hỏi gì. Nhưng huynh phải nhớ đấy, ước định của chúng ta nhé. Cảm ơn huynh.
Tường Minh càng ngây ngốc, gãi gãi đầu mặt mày nhăn như bị rách. Bối rối ấp a ấp úng nói.
-Ta...ta...
-Ta ta cái gì, chỉ cần huynh nhớ ngày hôm nay là được rồi. Hihi. Nào cõng muội ra đi, chúng ta ra ngoài thôi, trong này không còn gì nữa rồi, bị huynh hốt hết rồi.
Tường Minh hắn cũng chỉ biết cười ngượng, đồng ý với nàng mà thôi. Nhưng chợt nhớ ra điều gì hắn dừng lại nói.
-Cái này ta tặng muội, muội cố gắng tu luyện cho tốt nhá, là đồ cha huynh để lại cho huynh đó. Nhưng huynh không dùng đến...
Hắn vừa nói vừa lấy trong ngực ra mấy bình ngọc đưa cho Hạnh Mai. Hạnh Mai nhận lấy liền mở ra coi. Kinh hỷ hét nhỏ.
-Là "Hình Không Đan" thượng phẩm còn có "Duyên Hồng Đan" cũng là thượng phẩm, còn là hơn chục viên nữa. Cái này...cái này muội không nhận đâu, là của cha huynh để lại cho huynh, hơn nữa muội cần huynh à, muội không cần mấy viên đan nay rồi để huynh xa muội.
-A...cái đồ...huynh không tin muội sao? Là muội thích huynh thật à, huynh không tin muội chúng ta...chúng ta...có thể làm chuyện ấy....
Như nhận ra ý đồ của Tường Minh, Tường Minh hắn cũng nghĩ vậy. Hắn nghĩ Hạnh Mai chỉ là lợi dụng hắn, chi bằng đưa luôn cho nàng mấy thứ có ích với nàng mà mình không thể dùng đến. Không những giải quyết nhanh mọi chuyện mà cũng đỡ phiền toái, tuy rằng có chút hệ luỵ nếu nàng để lộ ra ngoài rằng mình có nhiều thứ tốt như vậy. Nhưng không ngờ nàng phản ứng rất nhanh, giọng nói có chút nghẹn lại trách hắn. Nàng ôm chặt lấy cổ hắn, nghiêng đầu đặt lên vai hắn, như muốn hắn không bao giờ xa nàng. Nói đến từ cuối cùng nàng không nói gì nữa, nàng càng ôm hắn chặt hơn, tay nắm chặt hai bình đan dược, nàng nhắm mắt lại. Tường Minh hình như thấy đầu vai trái hắn có chút ẩm ướt, nóng hổi, nàng khóc sao? Tường Minh ơi là Tường Minh, mày quá ích kỷ rồi...ta phải làm sao bây giờ. Hắn đứng chôn chân tại chỗ cả nửa ngày không nói lên lời, Hạnh Mai nàng cũng không nói gì, nàng vẫn ôm chặt hắn, đầu vai trái hắn càng ướt hơn, càng nóng rát hơn. Nước mắt con gái đáng sợ vậy sao?
Hắn ngập ngừng một chút, quay lại nơi truyền tống trận, gỡ tay nàng ra đặt nàng đứng xuống. Tay hắn run run nâng cầm nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng hắn nói.
-Xin lỗi, ta quá ích kỷ, nhưng chỉ cần ta tu lên đến Nguyên Anh, nàng sẽ làm vợ ta nhé.
Kỳ thức ta cũng rất thích nàng, ngay hôm lần đầu gặp tại phường thị. Nhưng huynh nghĩ quá ích kỷ, huynh nghĩ trên đời này không có tình yêu sét đánh như vậy. Nàng đợi ta nhé?
Tường Minh hắn hồi hộp, hắn lúng túng, đến lời nói xưng hô cũng lộn xộn hết cả lên. Nhưng Hạnh Mai nghe hắn nói vậy, nàng sung sướng nhào vào lòng hắn, nàng ôm chặt lấy hắn. Nước mắt nàng vận đang rơi, nhưng là nước mắt của hạnh phúc. Lúc này nàng không muốn nói gì thêm, cũng không muốn bỏ lỡ phút giây ấm áp này. Tận sâu trong tâm thần của nàng, nàng cũng không biết tại sao nàng lại có cảm giác cần hắn như vậy, lại cảm thấy ấm áp, được che chở và an toàn khi bên cạnh hắn.
Tường Minh hắn cũng nâng tay vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả, đường cong như là nơi tạo lên cuồng phong hấp thu hết tâm thân hắn. Thân hắn đang nóng bừng bừng, có chỗ cũng đã thay đổi trạng thái. Chạm vào chỗ không nên chạm trên cơ thể nàng, điều này làm nàng giật mình, hét lớn đẩy hắn ra xa theo phản xạ.
-Đồ xấu xa.
Nói vậy nhưng theo bản năng nàng vẫn nhìn xuống chỗ đó của hắn, nàng thấy bất bình thường. Khiến khuân mặt nàng càng đỏ, nhanh nhất có thể nàng quay về phía sau nói.
-Đồ xấu xa, cái đồ...
Chưa đợi nàng nói xong, một vòng tay từ sau ôm lấy nàng. Ôm nàng vào lòng, Tường Minh ghé sát tai nàng nói nhỏ.
-Là nàng sẽ thiệt thòi nhiều đấy à. Ta còn không biết ta có tu luyện được hay không. Nàng không hối hận chứ? Nếu như...
Không đợi hắn kịp nói xong, nàng đã quay lại, hai tay vòng ra sau cổ hắn, nhón chân, đôi môi nàng đã dích chặt lấy đôi môi hắn. Đầu lưỡi nàng chủ động phá phách trong khoang miệng của Tường Minh. Tường Minh lại càng cứng đơ người, trợn mặt, miệng đang bị cưỡng hôn nên không há được. (^.^)
Hai người cứ vậy cả đến nửa ngày không buông ra được. Nàng thì có thể vì ngại, cả người nàng không khác gì cục than đỏ. Nàng đành hôn hắn để che đi cái ngại của mình nhưng khổ, có một thứ đụng phải làm cho nàng không thể nào hết nóng ngược lại nàng lại càng nóng hơn. Hơi thở nàng dồn dập, tường nàn hơi thở gấp gáp phả mùi thơm vào mũi hắn. Làm hắn ngây ngất, chỉ là nàng không tiếp tục chủ động, nếu nàng tiếp tục chủ động tiến xa hơn, hắn nghĩ hắn không thể nào kiềm chế được mình.
Mãi sau Tường Minh hắn chủ động đầy nàng ra nói.
-Được rồi, ta sẽ cố gắng. Ta sẽ bảo vệ nàng suốt cuộc đời ta. Ta sẽ đưa nàng đi khắp chân trời góc bể, hư không vũ vực,...
-Muội không cần, muội chỉ cần có huynh bên cạnh là được rồi. Muội có lòng tin rất mạnh mẽ, chẳng bao lâu nữa huynh sẽ đứng đầu tu chân giới này. Muội...muội...chờ huynh.
Nàng e thẹn cúi đầu, ngữ khí nhỏ dần. Kỳ thật nàng rất mong đợi điều đó, bao lâu cũng được, nàng sẽ đợi hắn.
Hai người tuy thời chân tay không biết nên làm gì. Cơ bản đứng chôn chân tại chỗ nhìn nhau, ánh mắt phức tạp. Cũng không biết phải nói những gì. Lúc sau Tường Minh chủ động bước đến nắm tay Hạnh Mai kéo đi nói.
-Thôi chung ta ra ngoài đi, trong này cũng không còn gì nữa rồi. Đúng như muội nói, huynh đã hốt hết. Haha
Nghe ngữ điệu và cử chỉ cầm tay mình kéo đi, Hạnh Mai thấy mình thật bé nhỏ. Chẳng khác nào như một tiểu khuyển tử nằm trong vòng tay hắn vậy. Tiếng cười của hắn làm cho nàng càng thêm tin tưởng vào hắn, tin tưởng vào sự suy đoán của mình. Nàng chỉ nhỏ giọng ừm rồi phóng ra theo cùng hắn.
Như nhớ ra điều gì đó, Tường Minh nói.
-Muội cứ cố gắng tu luyện thật tốt nhé, đừng lo đến huynh. Có thể không bao lâu nữa huynh sẽ đi xa tìm cơ duyên cho mình. Trước khi đi huynh sẽ đến tìm muội.
-Huynh muốn đi? Nhưng giờ tu vi của huynh quá thấp à. Đi ra ngoài rất nguy hiểm.
Hạnh Mai ánh mắt lo lắng nhìn hắn nói.
-Đấy là huynh nói có thể thôi mà, hihi. Dù sao thì muốn có cơ duyên tốt, phải ra ngoài lịch lãm à. Ở mãi một chỗ sao được chứ, muội yên tâm, ta có võ mà.
Tường Minh giọng điệu hài hước, tay vỗ vỗ vào ngực đang ưỡn ra hết cơ nói.
-Cái huynh này, còn đùa được sao? Người ta lo cho mình thật mà.
Thoạt đầu Hạnh Mai lấy tay che miệng cười điệu bộ bá đạo lởm của hắn. Nhưng ngay sau đó giọng nàng lại trầm xuống, nhỏ dần đi. Hạnh Mai là thật sự lo cho hắn, nàng biết tu vi của Tường Minh, tại phường thị Cửu Liên, để tránh đòn của tu sĩ Lưu Khí kỳ tầng 3 Lam Hoà An không hề đơn giản, ấy thế mà hắn lại lé rất nhanh. Chứng tỏ hắn là luyện võ giả, mà đẳng cấp cao hắn mới có thể lé tránh nhẹ nhàng như vậy. Hạnh Mai biết điều đó, nhưng thế sự khó lường, tà ác muôn nơi, nắm tay ai lớn thì có lý. Điều này không khỏi khiến nàng không lo lắng không được.
Tường Minh nghe Hạnh Mai nói thế, trong lòng cảm thấy ấm áp, không nói gì nhiều, hắn quay lại gật đầu với nàng rồi đi sát bên nàng mà đi ra. Vừa ra đến của động cả hai người giật mình nghe tiếng: