Chương 11: Thảo Dược Viên - Động Lòng Xuân.


Người đăng: thientruongdan

Hắn vui sướng kêu lên sảng khoái. Không nghĩ nhiều, hắn lấy túi trữ vật của cha hắn để lại ra, cầm trên tay. Thần thức hắn bắt đầu bao phủ cả chiếc giường, một ý niệm được xoẹt qua.



-Thu.



Hắn dứt khoát, miệng phát ra tiếng quát nhỏ, chiếc giường liền biến mất không thấy đâu nữa. Lại để ý xung quanh một lượt, thấy cung không có gì nữa rồi. Cũng không thấy có cầu thang đi lên, nhưng lại thấy có cửa ra ngoài. Cẩn thận đánh giá, hắn bước đến đẩy cửa ra ngoài. Đập vào mắt hắn là nhưng gốc thảo dược, toàn là những gốc thảo dược cấp cao. Không cần để ý đến xung quanh nữa hắn nhanh chóng thu thập những gốc dược thảo này, thảo dược này ước chừng cũng phải mấy trăm, thậm chí cả nghìn năm vạn năm rồi cũng nên. Bởi hắn nghĩ chỉ những đệ tử tu vi Lưu Khí kỳ mới vào được đây. Hơn nữa dù có biết chỗ hang động có truyền tống trận kia cũng chẳng thể nào có tinh thạch thượng phẩm mà khởi động truyền tống trận mà vào đây được.



Hắn hăng say thu thập dược liệu. Thảo dược dành cho Không Điền kỳ cũng có, Ngưng Dịch kỳ cũng có, đến cả kết đan kỳ cũng có vài gốc nữa. Tất cả tộng cộng có đến hơn nghìn gốc. Hắn nghĩ mình thật may mắn, không biết có nên giao cho tông môn lấy điểm cống hiến hay không nữa.



Một ngày sau hắn mới đứng dậy nhìn xung quanh.



-Oh! Lối ra đâu?



Thu thập xong thảo dược hắn mới phát hiện ở đây không hề có lối ra, hoàn toàn được bao kín hết. Liền đi hết mấy vòng dược viên tìm kiếm, cũng không phát hiện ra được điều gì. Hắn mới giật mình, nhíu mày kêu lên.



-Lẽ nào lối vào lúc nãy chính là lối ra sao?



Hắn không nghĩ nhiều nữa nhanh chóng quay lại tầng dưới cùng có truyền tống trận, khi đi vào hắn không có để ý đến nó, giờ quay lại hắn mới thấy. Ánh sáng màu trắng ngà vẫn còn đó, chỉ có điều đã yếu đi một chút. Rất nhanh hắn đã đứng vào đó, liền lập tức hắn bị truyền tống ra hang động tự nhiên ấy. Cũng ngay khi hắn xuất hiện trong hang động thì ánh sáng màu trắng ngà cũng những tiếng ong ong mất đi. Hắn cảm thấy mình thật may mắn, nếu như hắn chậm thêm một thời gian nữa, năng lượng linh khí trong năm viên tinh thạch không đủ mà hắn bước vào hắn không biết mình có bị kẹt giữa đường truyền tống hay không. Hoặc một nửa người hắn được truyền tống, một nửa thì không cảnh tượng đó hắn không dám tưởng tượng.



Cũng không nghĩ nhiều nữa hắn liền nhanh chân bước ra ngoài thì.



-A! Hạnh Mai sư tỷ! Tỷ cũng ở trong này sao? Tỷ bị làm sao vậy?



Đối với Hạnh Mai, Tường Minh hắn có chút thiện cảm vì lần gặp ở phường thị kia. Bởi nàng không có, khinh bỉ, không có dung lời lẽ cay nghiệt mà đay nghiến hắn. Mà khi thấy quyết định của hắn mà thán phục, qua ánh mắt của nàng mà hắn nhận ra được sự coi trọng ấy của nàng đối với hắn.



Hắn thấy Hạnh Mai hình như bị trúng độc, không luống cuống tay chân hắn liền lấy ra một viên "Tỵ Độc Đan" đặt vào miệng nàng. Đợi một lúc thì nàng đã tỉnh lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, khi chạm vào ánh mắt của Tường Minh thì nàng kinh ngạc kêu lên.



-A! Là đệ sao?



Thấy nàng tỉnh, còn nhận ra mình, hắn vui vẻ đáp.



-Vâng! Đệ vừa ở ngoài đi vào thì thấy tỷ nằm ở trong này. Tỷ bị sao vậy?



Ánh mặt của Hạnh Mai hướng lên phía trên vách đá, lướt qua một lượt, dường như nhận ra điều gì liền nhanh chóng nói.



-Tường Minh đệ đệ, đệ hãy nhanh chóng phong bế hơi thở, ở đây có độc. Tỷ cũng vì độc này mà ngất đi lúc nào không hay biết đấy.



Mới đầu Tường Minh còn nhíu mày nhìn xung quanh những nơi mà Hạnh Mai vừa nhìn qua. Đến khi nghe thấy nàng nói ở đây có độc thì hắn phì cười đứng dậy nói.



-Tỷ an tâm, tỷ cũng không sao nữa rồi. Tỷ vừa ăn một viên "Tỵ Độc Đan" của đệ đấy.



Hắn vừa nói, vừa giả như ngó vào phía trong hang xem có gì không. Giống như hắn chưa từng ở trong bước ra vậy.



Hạnh Mai biết hắn đang tò mò, nàng liền nói với.



-Trước khi tỷ vào đây, tỷ ở cách nơi này chừng ba dặm đường. Tỷ thấy tiếng ong ong phát ra từ phía này. Tỷ liền đi về phía ra tiếng ong ong đó và phát hiện ra hang động tự nhiên này. Tỷ liền bước vào trong, không ngờ tới ở đây lại có khí độc do dơi bậy ra.



Hạnh Mai nàng liền kể lại, ngữ điệu có chút hài hước. Tường Minh cũng giả như vậy, liền quay lại nói.



-Đúng vậy à! Ở ngoài đệ cũng nghe thấy tiếng ong ong như vậy. Lúc ấy đệ đang trốn một con yêu thú Sửu sư. Cũng tiện đường đi về đây tìm hiểu luôn. Chúng ta vào trong xem như thế nào được không?



-Ừm! Được, đệ vào đi. Tỷ không còn sức nữa rồi, tỷ chưa đi lại được...



-Không sao, để đệ cõng tỷ...



Hắn rất nhanh đã vỗ ngực nói với Hạnh Mai, nhưng còn đang nói chưa hết câu liền nhận ra có điều gì đó không đúng. Tường Minh gãi gãi đầu, nhìn Hạnh Mai nói tiếp.



-Hạnh Mai tỷ, đệ xin lỗi, đệ không có ý đó.



Hạnh Mai hai gò má có chút đỏ, cúi đầu nói nhỏ.



-Không sao tiểu đệ, đệ cõng tỷ đi, có gì tỷ còn trợ giúp được thì sao?



-Vâng! Tỷ ăn viên đan dược này vào đi đã.



Hắn liền đồng ý, lấy ra một viên "Bù Khí Đan" đưa chi Hạnh Mai nói. Cũng đứng đợi nàng ăn xong ngồi tại chỗ khoanh chân điều tức. Lát sau nàng trèo lên lưng hắn, hắn cõng làng vào trong nơi đặt truyền tống trận.



Chỗ này vậy là về sau này không còn là bí mật của mình nữa rồi. Hắn thầm nghĩ như vậy, cũng không còn cách nào khác. Nhưng rất nhanh, mỗi cỗ mùi hương dịu nhẹ phả vào mặt hắn, hít nhẹ một hơi bình tỉnh. Tường Minh liền cảm giác được sau lưng có cái gì đó ấm ấm ở hai bên, mềm mại, hắn có cảm giác không đúng. Lẽ nào???



-A!...



Hắn giật mình kinh hãi kêu lên, đây là lần đâu tiên hắn gần con gái như vậy. Suýt chút nữa thôi hắn làm rơi Hạnh Mai từ sau lưng xuống. Kỳ thật từ hồi sinh ra, bởi mẹ hắn là người phàm tục, do đẻ khó mà mất đi. Cũng kể từ đó hắn thiếu vắng đi tình thương của người mẹ, cũng chỉ là cha hắn chăm sóc cho hắn từ nhỏ, khi vừa mới lọt lòng cho đến, cách đây 7-8 năm về trước. Cũng ngoài cha hắn và mấy vị sư thúc, sư bá ra Tường Minh Hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Cho nên cảm giác mềm mại, ấm áp, ấn sát vào lưng hắn làm hắn hơi giật mình hoảng hốt. Điều đó cũng thật sự không thể trách hắn.



Hạnh Mai thấy thế liền nghi hoặc hỏi.



-Có chuyện gì vậy đệ đệ?



-À, không có gì, chỉ...chỉ là...lần đầu tiên nên thấy lạ lạ. A! Không phải, tỷ đừng hiểu nhầm.




Vô Cực Tấn Thần - Chương #11