Thiên Ý Minh Tân Minh Chủ.


Người đăng: nguyentheanh795@

“Lấy một hơi rượu cho quên đi một đời.”
!!!
Trong Thiên Minh Tông đại điện có hơn hai mươi thân ảnh uy phong đang ngồi đàm
đạo, nhưng kẻ này có già có trẻ nhưng đều tỏa ra một luồng uy áp không kém gì
nhau. Phía trên, một thạch ghế khổng lồ hiện ra với những hoa văn tinh xảo,
một trung niên nam tử đang chễm chệ ngồi.
Nam tử này mang một bộ lam sắc bào, trên ngực có một ngọc bài cổ kích đề hai
chữ “ Tông chủ”. Đó chính là tong chủ Thiên Minh Tông, Thiên Không Tử.
Khuôn mặt hắn đính thị không khác lắm khuôn mặt Thiên Hạo nhưng lại có một vết
thẹo dài từ gò má tới tận ngực, tay phải cầm một ngọc châu trông rất uy phong.
Bên cạnh hắn là một lão giả cùng một thiếu niên, đây không phải Thiên Hạo cùng
Nhị Hàn thì còn ai vào đây nữa.
Thuận tay bóp nát vỏ châu, hắn tùy tiện nói vài câu với đám người đang đàm
tiếu:
- Chư vị,Thiên Không Tử ta hôm nay được ủng hộ lên làm minh chủ cũng là cái
phước phận, tin chắc rằng sẽ không làm mọi người thất vọng haha.
Thấy gã nói lời này mọt số lão giả cũng thuận lợi theo gió mà thổi.
- Thiên tông chủ, à không phải là minh chủ quá lời. Ta tin chắc rằng Thiên Ý
Minh ta sẽ như thuyền gặp gió thuận lợi chiếm cái đệ nhất thế lực. haha
- Hảo hảo. Vậy THiên Ý Minh của chúng ta sẽ càng ngày càng thăng tiến.
Phía gần của đại điện, một nữ tử tuyệt sắc cũng đang cùng bàn luộn với đám
người này. Trong này không ai không nhận ra nàng, một cái cốc chủ Mị Cốc –
Tịnh Vô Song.
Khuôn mặt nàng không hổ là mĩ nhân nhất nhì đại lục đôi mắt thanh tĩnh yên ả
như mặt hồ, đôi lông mày thanh tứ, cặp má hồng cùng đôi môi đỏ thắm. Quả thực
không kẻ nào trong đại điện này không kẻ nào là nam nhân không liếc mắt ngắm
nhìn nàng một lần. Đối với nàng nhưng ánh mắt đó quả thực quá ghê tởm,… Hớn
thế thấy mấy lão già này tự khen nhau nàng càng cảm thấy bực tức. Điều naỳ
cũng dễ hiểu bởi cái minh này từng tham gia sát vị sư tỉ của nàng- KIều Hân.
Đặc biệt mười năm trước sư phụ nàng tức là tiền nhiệm Cốc chủ Mị Cốc đã từng
giao chiến vài lần với Thiên Ý Minh nhưng dưới sức mạnh của chúng sư phụ nàng
đã chọn ra nhập Minh để bảo toàn lực lượng cốc. Bất quá nàng không phải người
biết nhẫn nhịn, không phải kẻ hiểu đạo lí một điều nhịn chin điều lành nên
không ngần ngại lên giọng quát lớn.
- Mấy lão hỗn đản, các ngươi có thể thôi đi được không. Các ngươi không lo có
kẻ tìm đến gõ cửa nhà ngươi giết người ak. Sai lầm lớn nhất của sư phụ ta là
mười năm trước đuối bị ép gia nhập cái Thiên Ý minh này. Ta rời. Tiểu Hoa
chúng ta về.
- Vâng, sư mẫu.
Tinh Vô Song không đếm xỉa đến mấy lão già này liền đem đệ tử mình lật tức rời
đại điện trở về Cốc.
Bất quá chưa kịp phá không rời đi nàng và đệ tử liền bị một cái hấp lực khổng
lồ hút vào. Thuận tay ngọc thủ của nàng tung ra hai tử sắc quyền phá tan hấp
lực nhưng đồ đệ của nàng bị dư trấn đánh bay vài trượng thổ huyết rồi bất
tỉnh.
- Ngươi dám đánh lén ta, bất quá ta không phải quả hồng mềm trong tay ngươi.
Mị thuật: Mị ảnh xuân sắc.
Hai tay nàng niết một thủ ấn đầy huyền ảo.
-Hôm nay bản đế trở thành chủ ngươi lại rời minh nghĩa là không cấp cho ta mặt mũi. Với nhưng kẻ không cho ta mặt mũi một là làm con chó cho ta hai là chết.
Nói xong Thiên Không Tử đánh mạnh một quyền vào hư không, quyền này mang theo
kình phong không lồ. Mơ hồ còn kèm theo một tia đế khí- một lọa thượng cấp võ
khí chỉ khi đạt tới Võ đế mới có thể xuất động.
Dưới quyền này thân ảnh Tịnh Vô Song hóa thành một đạo bạch sắc quang mang mà
thuận lợi né tránh. Thừa dịp này thủ ấn trong tay nàng trở nên hoàn thiện xuất
động theo một là xuân khí ngập tràn. Lúc này nàng như tiên tử giang trần, tay
phải một thanh kiếm dài hiện ra, tay trái một thủ ấn hình hoa sen hội tu với
uy áp khổng.
Đệ tử của Thiên Minh Tông cách xa đại điện như thế nào đi nữa cung phải nằm
bẹp xống không chịu nổi. Môt ít trưởng lão Thiên Minh Tông trụ lại được thì
cũng rơi vào một ảo giác tràn đầy dục vọng mà bất động.
- Đi thôi nào, Mị ảnh…
Với sự điều khiển, thủ ấn từ tay trái nàng chậm dãi bay thẳng vào đại điện,
trên đường của nó vô vàn tử khí ẩn nấp trong cái gọi là xuân sắc trào ra đổ bộ
lên đại điện khồng ngừng.
- Bạo!
Thủ ấn bay đến giữa đại điện thì bắt đầu nứt vỡ.
- Răng rắc.
- Trò trẻ ranh.
Thấy thủ ấn nút vỡ, Thiên Không Tử nhếch mép cười, lực lượng võ khí trào ra.
Tay phải hắn hướng về thủ ấn bóp mạnh, theo nguồn lực ấy một hư ảnh bàn tay
khổng lồ xuất hiện bóp chặt tới kiến thủ ấn triệt để tiêu tán không hề tạo ra
tổn thương nào cho những kẻ trong đại điện nhưng lại tạo ra lực phản phệ lớn
cho Tịnh Vô Song.
Nàng nôn ra một hụm máu. Sắc mặt trắng bệch.
Không để cho nàng một cơ hội hồi phục, Thiên Không Tử đã thuấn di đến bên cạnh
nàng bồi thêm một quyền vào bụng nào. Lật tức khiến cơ thể nàng như diều đứt
phanh bay vài trượng rồi va vào một mỏm núi đá bên trên bất tỉnh.
- Thiên Hạo, con đàn bà này giao cho ngươi. Thích làm gì thì làm tùy ngươi.
Tiện thể cung mang theo đồ đệ của ả nữa cho khuất mắt ta. Ngày mai ngươi đem
mấy vị tôn cấp trưởng lão cùng Văn Ảnh cổ lão đến diệt Mị Cốc cho ta.
- Vâng thưa phụ thân.
Nét mặt Thiên Hạo đại hỉ hắn nhanh trong phi hành đến chỗ Tịnh Vô Song rồi đem
nàng cùng đồ đề rồi hướng thẳng về phía tiểu viện của hắn( Ahihi tk này định
chơi lớn)
Sau tràng giao thủ, mấy thân ảnh trong đại điện lại cùng nhau cười nói. Chúng
không biết rằng tử thần đang chuẩn bị gõ của đem linh hồn chúng xuống cửu
tuyền.


Vô Cực Đế Thần - Chương #4