Trần Nguyệt!


Người đăng: nguyentheanh795@

“ Lấy một địch tất cả bọn ta ư? Ngươi thật ngông cuồng như phụ thân ngươi năm
đó”
!!!
Trong lúc Thiên Ý Minh trưởng lão đang bàn luận với tân minh chủ của mình thì
Trần Nguyệt đã quyết định đại khai sát giới, hắn muốn cái Thiên Minh Thành
phải nhuộm đầy máu tanh của Thiên Minh Tông nhân.
Trên tay vẫn là thanh kiếm đó bất quá y phục đã là một bộ tang phục, trên ngực
đeo một lệnh bài kim sắc có khắc chữ “ Trần”. Đây chính là lệnh bài Trần gia,
nó chia ra bốn cấp Thiên- Địa – Huyền- Hoàng từ trên xuống đại biểu cho địa vị
trong Trần thị huyết mạch. Hiển nhiên miếng kim sắc lệnh bài này chính là
Thiên bài- đại biểu cho địa vị cao nhất Trần gia.
Đôi mắt như hai hắc châu trước hoàn toàn trở thành bình thường, ma khí cũng bị
kìm nén lại nhưng sát khí càng lúc càng bạo phát. Nhìn hắn tựa như tu la địa
ngục, kẻ nào cũng cảm thấy ớn lạnh.
!!!
Thiên Minh thành ngoài thương gian cũng là nơi tụ tập của đệ tử ngoại môn
Thiên Minh Tông cho nên lúc nào cũng sôi động tấp nập không kể này đêm. Bất
quá đêm nay lại không một bóng người mà chỉ thấy mùi huyết tanh nồng nàn. Cái
gọi là ồn ào thành thị được thay bằng nhưng tiếng kêu thất thanh.
Thi thể ngoại môn đệ tử Thiên Minh tông chất một đống còn thay cốt phàm nhân
thì lăn lóc khắp nơi. Trong đại điện hai mươi kẻ kia dường như cũng nhận ra
một tia huyết tinh lan tỏa mà lật tức toái không đến ngoại tông. Riêng Thiên
Không Tử cồn tức giận bóp mạnh tay khiến thạch ghế trên nát thành bột phấn rồi
mang theo Nhị Hàn lão giả trực tiếp bẻ cong không gian mà tới.
“ Để xem kẻ nào đến Thiên Minh Thành làm loạn”
!!!
Bên ngoài Thiên Minh tông, Trần Nguyệt ngồi trên đống thây cốt kia, tay phải
cầm vò rượu còn tay trái của hắn đang lau vết máu trên khuôn mặt. Vết máu này
không phải từ vết thương của hắn mà là do huyết vụ kẻ khác dính vào. Đôi mắt
hắn lười biếng nhìn chô không gian phùng liệt, từ đó hai mươi đạo thân ảnh
tiến ra. Nhìn mấy kẻ kia Trần Nguyệt nhếch mép cười:
- Hắc hắc, mấy lão bất tử giờ mới tới à để bổn tọa đợi lâu rồi đó.
Nhìn thân thể Trần Nguyệt cùng những vết máu bên cạnh Trần Nguyệt, Thiên Không
Tử giật mình “ Người này khí tức tỏa ra rất trẻ tựa hồ còn không có giút võ
khí, hơn thế ở ngoại thành có võ tông tọa trấn sao lại để bị diệt hết như thế
này”. Trầm tư một hồi lão giơ tay chỉ vào Trần Nguyệt lên giọng:
- Tiểu tử, ngươi với ta tựa không thù không oán. Tại sao lại đến giết hết
ngoại môn đệ tử ta.
- Không thù không oán ??
Nghe lời này Trần Nguyệt trở nên cau có, hắn ném lệnh bài trên ngực thẳng tới
đám người Thiên Không Tử. Nhanh tay một lão già bắt lấy nó đưa lên nhìn qua,
rồi thất thanh kêu:
- Kim sắc lệnh bài Trần gia……. Tiểu tử ngươi là tàn dư của Trần gia năm đó Ư?
Nghe lời lão giả này một trung niên nam tử bên cạnh cũng bàng hoàng:
- Vân Tử Ngươi có nhìn nhầm không, Trần gia đã bị huyết tảy hoàn toàn rồi lấy
đâu ra …
- Ngươi không cần phải suy nghĩ làm gì năm đó các ngươi quên mất Trần Nguyệt
ta, để ta một đường sống đến hôm nay. Cái này ta nên gọi là cừu hay là ân? Hắc
hắc.
- Trần Nguyệt? Nhi tử Trần Huyên lão đầu ư?
Lúc này hai mươi lão giả này biến sắc, bọn chúng chợt trở nên hoang mang, bất
quá Thiên Không Tử cũng không phải loại dễ khuất phục, lão lên tiếng chấn
tĩnh:
- Các ngươi lo gì hả? Đừng quên các ngươi là võ đế đỉnh mà lại đi sợ thàng
nhóc này ư? Liệu có xứng với chức trưởng lão Thiên Ý Minh.
- Thiên Không Tử ngươi không cần phải làm vậy, kết cục của các ngươi sẽ giống
Côn Lôn tông với lão vương bát đản Côn Tiêu thôi.
Nghe lời này Thiên Không Tử mới chợt rung động:
- Tiểu tử Côn Tiêu lão đầu dù gì cũng là bài danh đệ tam trong thập đại võ
đế, tuy kém ta một chút nhưng cũng là lão quái thành danh lâu năm, không thể
nào bị ngươi dễ dàng giết chết được. Ngươi gọi kẻ sau lưng mình ra đi đừng phí
thời gian của bản đế.
- Kẻ sau lưng, mắc cười. Côn Lôn Sơn, Côn Tiêu Là chính tay ta diệt không có
cái gì gọi là kẻ sau lưng cả. Hôm nay một mình ta sẽ đưa bọn ngươi tới cửu
tuyền tạ tội với phụ mẫu ta, với tất cả tộc nhân Trần gia.
Lực lượng ma khí từ Trần Nguyệt bỗng lan tỏa ra khắp không gian xung quanh.
Từng đạo hắc khí hóa thành từng mũi tên đầy kinh phong lao thảng đến đám người
Thiên Không Tử.
- Thì ra là đã đạt đến võ đế đỉnh ư? Ngươi nghĩ vậy là có thể trả thù được
cho Trần gia ư? Ngông cuồng. Thật giống cha ngươi năm ấy. Chư vị kết Thiên Ý
trận diệt sát tên tiểu tử này.
- Vâng, minh chủ.
Mười chín lão giả lật túc hóa thành nhưng luồng quang mang né tránh tất cả múi
tên kia rồi di chuyên xung quanh Trần Nguyệt khoảng một dặm. Thủ ấn trên tay
chúng kết lại cùng với nhau kết thành một bích lục sắc trận mang theo hư ảnh
cùng mơ hồ nhưng tiếng gầm của long thú.
“ Thiên Ý Trận: Phục Thanh Long kết”
Dưới lực lượng trận pháp đang bao quanh thân thể mình Trần Nguyệt vẫn bình
tĩnh, hắn cười lạnh. Một luồng hắc vụ dần bao bọc cả cánh tay phải lại.
“Sát”


Vô Cực Đế Thần - Chương #5