Chạm Chân Tới Ma Thánh Tiên Thiên Cảnh. “võ Đế Ư? Chỉ Là Rác Mà Thôi”


Người đăng: nguyentheanh795@

“ LƯỚI TRỜI LỒNG LỘNG, TUY THƯA NHƯNG KHÓ LỌT: HÀNH ÁC TẤT SẼ NHẬN QUẢ ĐẮNG”
“Thiên Minh Tông bí tông ư? Các ngươi là kẻ tiếp theo.”
!!!!
Hai ngày sau trận chiến ở Côn Lôn Tông, hai lam sắc quang mang nhắm thẳng về
phía đỉnh Côn Lôn sơn. Hai thân ảnh này lướt băng băng qua những rặm huyết sắc
hoa đào. Cảm nhận được máu tanh thoang thoảng trong không gian đang trùng kích
mình, hai thân ảnh này chợt dừng lại tung một thủ ấn đánh tan nó.
Đứng lại trên một nấc thang đầy huyết vụ, hào quang trên hai thân ảnh chợt tắt
lộ ra hình hài của một lão giả râu tóc bạc phơ mặc một bộ bạch bào. Người còn
một thiếu niên khoảng mười tám tuổi mặc một bộ lam sắc bào, khuôn mặt trông
cũng rất tuấn tú hơn thế tuy còn rất trẻ nhưng khí tức đã đạt tới Võ tông bát
tinh đỉnh. Quả thực là một thiên tài tu luyện bởi phàm nhân đạt được đến cảnh
giới này không phải lão quái vật trăm tuổi cũng là ma thú hóa thành.
Lão giả kia sau khi xem xét khung cảnh xung quanh liền cúi đầu cung khính
thưa:
- BẨM, mảnh đất này bị một luồng năng lượng thần bí mang tính chất âm hàn
quét qua. Năng lượng này chắc phải đạt đến Võ đế mà ta chỉ mới đạt đến tông
cấp lực bất tòng tâm để truy nguồn. Xin thiếu tông chủ trách phạt. Bất quá ta
nghĩ đây là trò đùa của mấy lão già kia.
- Không sao Nhị Hàn Tôn lão, ngươi đã làm hết khả năng có thể của mình rồi.
Nếu mấy lão gia hỏa Côn Lôn sơn cùng Thiên Ý Minh dám trêu trọc tới bản công
tử thì ý bọn chúng muốn chỉ cái tên Thiên Hạo thiếu gia Thiên Minh Tông này là
hư danh sao. Thật là một đám hỗn đản mà, Thiên Minh Tông chúng ta năm đó đã
trợ thủ giết Trần Huyên mà chúng dám. Ta phải lên đó hỏi cho rõ chuyện không
cũng phải về báo với phụ thân huyết tẩy nó.
Hai kẻ này liền hóa thành hai luồng lam sắc tiến lên đỉnh sơn..
Đỉnh Côn Lôn Sơn máu còn chưa khô, thây cốt vẫn còn đó. Một cảnh tượng vô cùng
tang thương đập thẳng vào mắt Thiện Hạo cùng Nhị Hàn lão giả. Khuôn mặt lạnh
cóng nhìn đống máu huyết vương vai kia liền mất tự chủ. Đôi chân hắn lùi về
sau vài bước, hai tay run run, miệng nôn ra vài thứ kinh dị. Có lẽ là một
thiếu tông chủ một môn phái, hắn ít phải đối mặt vói cảnh chết chóc mà được
nuông chìu nên không thể chịu được khung cảnh huyết tinh này.
- Nhị lão... lão ngọc đản... về tông. Nh....a.....n..h.( SFX Run cầm cập)
- Vâng.
Nhìn vị thiếu tông chủ kia, Nhị Hàn lão giả chỉ biết thở dài. Hắn nghĩ thầm “
tiểu tử kia cậy uy danh thiếu chủ mà hống hách. Bất quá cũng chưa có lần nào
động vào sinh tử chuyện. Haizz ngươi còn lâu mới trưởng thành nhóc ak”.
Tuy lo nghĩ cho cái gọi là thiếu tông chủ kia nhưng lão vẫn phải thầm kêu lên
một tiếng trong lòng mà bỏ mặc Thiên Hạo mà chăm chú quan sát khung cảnh Côn
Lôn Tông “ ách, huyết tẩy một tông môn đệ nhất phẩm đại lục trong vô thanh vô
tức không phải truyện đùa. Bất quá có lẽ tông chủ sẽ vui đây, không cần giết
một kẻ ngáng chân của mình trong minh mà lão vẫn tự chết! Thật là thú vị" (
Thú cái đầu ngươi vài hôm nữa là tạch nhé)
Cảm thán trong lòng, lão vung tay bóp mạnh ngọc đản vùa lấy ra từ chiếc nhẫn
chỉ giới. Từ từ nơi ngọc đản vỡ vụn, một đạo dư trấn phá tan không gian tạo
thành một lỗ hỏng nhỏ đưa hai kẻ này tiến nhập hư không bỏ lại cảnh huyết vụ
tang thương.
Bất quá cũng chính hành động này đã làm cho một biến động lớn sắp xảy ra trên
đại lục bởi sâu trong tàn tích sót lại của Côn Lôn Sơn một chuỗi nhưng văn tự
bằng máu đã được viết lên nền đất “ Thiên Minh Tông là kẻ thứ hai”.
!!!!
Thiên Minh thành, một vùng đất thuộc tây vực. Nơi đây từng gọi là Phần Thiên
chi thành- một thành phụ thuộc vào Trần gia. Bất quá sau năm ấy, khi nơi đây
không còn ai chiếm đóng, Thiên Minh Tông, một con quái thú bí hiểm đã chiếm
lĩnh nơi đây từ đó đổi thành Thiên Minh.
Đường xá Thiên Minh thành vô cùng nhộn nhịp các tửu quán, lầu xanh, tửu
điểm,... Tuy vậy dù ở đâu mọi người vẫn bàn tán xôn xao về việc Côn Lôn Tông
bị huyết tẩy.
Tại một tửu quán nhỏ ven đường, một thân ảnh quen thuộc bước vào. Nhìn khuôn
mặt kia chỉ có thể là Trần Nguyệt chứ còn ai khác. Bất quá hắn dường như đang
thu liễn hoàn toàn ma khí lại.
Hắn không vội vã mà chỉ lảng lặng ngồi một góc rồi chầm chậm nghe nhưng tiếng
bàn tán xung quanh.
Một đám nam tử trung niên to nhỏ bàn luận.
- Lưu huynh, Long huynh, Phạm huynh, huynh biết gì chưa?
- Chuyện gì vậy? Liễu đệ.
- Chả là ta vừa nghe được tin từ một vị bằng hũu ở Thiên Minh Tông là Côn Lôn
đệ nhất tông môn vừa bị huyết tẩy.
- Hả! Ai làm? Ai lại có thể tiêu diệt con quái vật này vậy.
- Ài, cái này thì ta không rõ nhưng chỉ biết kẻ ra tay dùng thủ đoạn rất thâm
độc. Hắn tàn sát lại còn nhuộm hoa đào núi Côn Lôn thành huyết sắc.
- ......
- .....
Đang nghe cái gọi là sự tình mình làm, một thanh âm vang lên bên cạnh Trần
Nguyệt.
Khách quan người dùng gì vậy? Một tiểu nhị khoảng 15 tuổi nhanh nhen đón tiếp
Trần Nguyệt.
- Cho ta một hũ rượu loại hảo hạng.
Không để Trần Nguyệt đợi lâu, tiểu nhị của tửu quán đã đem đến bàn Trầm Nguyệt
một vò rượu to hơn đầu người.
Hắn cũng không đợi thêm liền uống một hụm thật dài:
- Sảng khoái haha ... ak mà Tiểu nhị ngươi có biết bọn người bên đang nói gì
không.
- Khách quan người không biết ư? Trong thành ta giờ đây ai ai đều đang bàn
tán về việc huyết tẩy Côn Lôn sơn cùng tông bộ Thiên Ý Minh. Cậu chuyện này ta
cũng đã nghe hơn trăm lần trong ngày nay rồi haizz. Thật mệt mỏi hà. Bất quá
ta cũng rất thích kẻ diệt Côn Lôn Tông này, chém giết cái tông môn chó má
ấy... năm xưa quê ta ở Quy Nguyên sơn mạch, bị chúng giết gia đình ta vì phụ
thân ta vô tình giẫm vào hài của một tên đệ tử nội viện bọn chúng, ta lần đó
may... mắn thoát được lũ khốn nạn đó rồi lưu lạc đến đây. Muốn báo oán nhưng
chẳng thể. Có lẽ kẻ kia chính là đại ân nhân của ta.
Tiểu nhị hai khốc mắt đỏ hoe liền vội lấy tay lên chùi mắt, hắn thoạt nhìn
cũng chỉ tầm mười lăm tuổi thôi mà khóc cũng đúng. Lau giọt lệ của mình trong
nháy mắt, khi tiểu nhị quay đầu lại thì cả người cả vò rượu đều biến mất chỉ
nghe trong gió một tiếng “ ta chính là kẻ đó, tiểu tử cùng cảnh ngộ ta cho
ngươi một chút vốn lãi hãy đi khỏi nơi đây đi bởi ta sẽ huyết tẩy cái Thiên
Minh Tông này”

Trên bàn một viên đá sáng lấp lanh - thượng phẩm linh thạch theo một lực lượng
thần bí rơi vào túi tiểu nhị kia. Đây chính là vật vô giá với một gã phàm nhân
như tiểu tử này.
“ Ân nhân, là ngài sao, cảm tạ ngài.”
đ!!!
Xa xa Thiên Minh thành, tại một đỉnh sơn cao lớn, Trần Nguyệt thưởng thức vò
rượu trong tay mình mà lẩm bẩm” đồng cảnh ngộ nhân, kẻ đầu tiên làm lòng ta
không hề có sát khí trong hai thập niên qua, hảo hảo” Bên cạnh hắn có một hắc
y bào tử đang cần một tòa tháp nhỏ bé. Đây tựa như thu nhỏ của tòa tháp nơi
Côn Lôn Sơn ( CCMNR)
- Ma Long ngươi về ma giới đi chuyện huyết tẩy này ta lo được.
- Nhưng đại nhân lần này khắc trước có hơn hai mươi cái võ đế đỉnh ngài..
ngài.”
- Không cần phải lo với trận chiến trước từ những tia đế khí từ lão già ngu
ngốc đó cùng cổ tháp của ngươi thu được không ngừng xoay chuyển trong ta. Tựa
hồ tu vị ra dần tăng mạnh một bước đang dần chạm tới Ma thánh tiên thiên cảnh.
- Thánh??
- Đúng. Nói xong lời này hắn đặt đôi tay phái trước đan điền mình, một lực
lượng khổng lồ tuôn trào như mãnh thú hồng hoang uy áp. Trong đan điền hắn một
viên hắc châu cũng không ngừng gào thét tạo thành một văn tự đen khịt nhỏ bé
nhưng tựa hồ lại đem lại nguồn lực vô biên “ thánh”
- Haha, võ đế ư giờ ta chỉ coi lũ ngươi là cỏ rác.


Vô Cực Đế Thần - Chương #3