Báo Oán.


Người đăng: nguyentheanh795@

Chương 2 Báo oán.
Thời gian là một thứ gì đó khó có thể nắm bắt. Có kẻ lãng phí hàng chục năm tu
luyện mà tu vi không chút nào tịnh tiến. Hắn không giống thế, hắn đã dùng gần
hai mươi ba năm nay để tu luyện một cách quên mình. Giờ đây ngày trả thù đã
đến. Đại ma đầu chân chính xuất thế.
!!!
“Hai mươi ba năm tuy dài nhưng cũng thật là ngắn !”
Trần thành, một cái tổng bộ Trần gia đứng đầu đại lục này nào giờ cũng chỉ là
một bãi hoang tàn. Một cái thành trì phồn hoa bậc nhất cái Thiên Võ đại lục
cũng chỉ còn sự cô liêu ở lại. Bao cổ tháp uy nghiêm chỉ còn là đàm tro tàn cố
bám víu mảnh đất này mà thôi.
Sâu trong Trần thành, thừa phủ Trần gia đã cháy rụi chỉ còn lại vài mảnh đổ
nát. Nơi đây một bóng người còn lưu lại. Hắn quỳ trước mảnh đất từng từ đường
Trần gia thắp một nén hương rồi hướng mặt lên bầu trời.
“ Phụ thân, mẫu thân, Trần gia.... ta...ta đã trở về. Cừu gia năm ấy ta sẽ
giết hết không thừa một kẻ nào.”
Âm thanh ấy tựa như tiếng gầm vang vọng khắp tứ phương rồi biến mất cùng bóng
người đó chỉ còn vương lại từng đạo hương khói bay ngút trời.
!!!!
Côn Lôn Tông tọa lạc tại Côn Lôn sơn nằm tại Quy Nguyên sơn mạch phía Tây Bắc
đại lục, tương truyền nơi đây có giữ một bản nguyên yêu đan của một Quy yêu
vương từng tiến vào thánh cảnh. Bất quá đó chỉ là truyền thuyết.
Nơi đây sinh khí ngập tràn, hoa đào tươi tắm nở khắp sườn núi Côn Lôn. Trên
sườn núi này có hơn năm trăm nắc thang kéo dài tới đỉnh núi. Lúc này một thân
ảnh nam tử trung niên mặc một bộ tử sắc phục bào đang từ từ bước trên sườn núi
rồi cất vang một tiến cười lớn.
Tuy thoạt nhìn có chút xa lạ, bất quá nhìn lên khuôn mặt hắn thì không ai có
thể quên được Trần Nguyệt- tiểu hài tử Trần gia hai mươi ba năm về trước.
Khuôn mặt hắn tuy giống xưa nhưng đã trở nên thành thục hơn nhiều. Tuy cười
rất nhiều nhưng sắc mặt vẫn băng lanh lạ thường.
Khí tức Trần Nguyệt tỏa ra cũng không hề tinh thuần mà giống như oán khí cùng
máu tanh dung hợp lại. Thân thể hắn được hắc vụ khí bao bọc trong giống đủ
kiến kẻ lại gần tử vong trước khi chạm tới.
Đôi mắt giống như hai viên hắc châu nằm gọn trong hốc mắt.
Tay phải cầm một trường kiến rất thông thường lại cộc kệch, rỉ sét chỉ được
bọc trong một lớp vải mỏng. Bất quá thanh kiếm ấy lại tỏa ra một luồng sát khí
ngập trời cùng khí tức âm hàn bậc nhất đại lục này.
Một bậc, mười bậc,... đỉnh sơn đã lộ rõ trước mắt. Nơi đây chính là Côn Lôn
Tông. Giữa tông môn này một tòa tháp khổng lồ với nhiều luồng khí túc mạnh mẽ
không ngừng phát ra. Đó chính là Đệ nhất tổng bộ Thiên Minh Tông, nơi mười lão
võ đế đỉnh tọa chấn.
Trước đại môn của tông phái, hai đại hán trung niên canh giữ, trên ngực hai kẻ
này có đề một lện bài lớn Hộ pháp tôn giả, đây chính là “ chó giữ nhà” của Côn
Lôn tông. Hai kẻ này vừa thấy Trần Nguyệt bước tới đều kinh hãi, chúng cảm
nhận được khí tức âm hàn của người kia nên đều chào hỏi có ý tứ:
- Vị bằng hữu này tại sao lên đến tông phái ta, liệu bằng hữu là người Thiên
Minh Tông.
- Không, ta không phải người Thiên Minh Tông mà là kẻ đến huyết tẩy nó.
Trần Nguyệt lấy ngay thanh kiếm trên tay chém thẳng tới hai tên hộ pháp, nhát
chém này không hề có chút võ lực cùng võ khí nào được vận dụng, bất quá kẻ nào
dưới nó đều tan xác.
Diệt sát hai tên hộ pháp, Trần Nguyệt liền niết một bí pháp kì bí. Bí pháp này
xuất ra một giọt tinh huyết của hắn tiến vào hư không.
- Triệu hoán ma long.
Bí pháp sau khi được thi triển thì không gian liền giao động phùng liệt rồi
chấn vỡ. Từ lỗ hổng không gian đó một đầu hắc long lao tới. Hắc long này tuy
không lồ vài trăm trượng nhưng khi thấy Trần Nguyệt, nó ôn lễ quỳ xuống:
- Trần đại nhân, người gọi ta ra để làm gì?
- Tiêu diệt tòa tháp kia.
Không nói thêm một lời nào Ma Long lật tức bay lới tòa đại điện. Bất quá một
kết giới liền xuất hiên ngăn cản nó. Tuy đại trận này mạnh mẽ nhưng Ma Long
kia cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, nó không ngừng tấn công không ngớt vào
đại trận.
Trong tòa tháp, mười lão giả không ngừng vận võ khí cùng võ lực mênh mông
chống đỡ cho đại trận. Một lão giả nhất thời lên tiếng.
- Mau thông chi cho Chí Tôn Điện cứu trợ.
- Không được rồi, không gian đã bị phong tỏa không thể phá toái thoát ra
được.
- Bậy giờ ta chỉ còn cách rời đại trận tiến ra ngoài đối chiến với hắn.
- Ý của Côn Tiêu tông chủ là tốt nhất, nhanh.
- Trăm sự nhờ huynh.
Lão giả hôi bào được gọi là Côn Tiêu rời bỏ vị trí bay thẳng tới đại môn.
- Hôm nay ta cũng muốn xem kẻ nào muốn động tới Côn Lôn Tông của ta.
Lão giả tiến ra ngoài trận pháp liền gặp một tràng diện đau thương. Đệ tử Côn
Lôn, các trưởng lão của hắn đã trở thành huyết nhục dưới chân của Trần Nguyệt.
Hai hốc mắt đỏ ửng.
- Tên khôn khiếp ngươi đã giết hết bọn chúng ư?
- Ta giết đấy, các ngươi hơn hai mươi năm trước tru sát gia tộc ta, nay ta
huyết tẩy tông phái ngươi không được sao. Haha.
Nghe câu nói này lão giả Côn Tiêu liền biến sắc.
- Trần gia ư?
- Đúng, Trần Nguyệt nhi tử của Trần Huyên đệ nhất võ đế.
Kèm theo câu nói này Trần Nguyệt lôi xác của một đệ tử Côn Lôn Tông ném vào
mặt lão.
- Trả ngươi tên này hắn nói mình là nhi tử của ngươi đó.
- Tử nhi !Tiểu tử ngươi... ngươi... kể cả Trần gia. Ta đã diệt được một lần
thì chắc chắn sẽ diệt được lần hai.
- Thì ra đúng là con của ngươi haha.
Dường như thấy nhi tử của mình chết trên tay Trần Nguyệt, tâm trí lão đã sớm
trở điên loạn, võ khí không ngừng tuôn ra:
- La hậu thần thương Côn Lôn Đại Thiên Pháp! Hôm nay ta sẽ xé xác ngươi tế
Côn Lôn Tông, tế nhi tử của ta.
Lực lượng võ khí không ngừng truyền ra từ cơ thể lão hóa thành một kim sắc
trường thương vạn trượng trên thương khung. Trường trương gồm nhiều văn tự cổ
xưa mơ hồ còn tỏa ra một loại Yêu khí dị thường. Hơn thế khí lực này mang theo
hương vị của huyết mạch rất tinh thuần.
- Dùng máu của yêu thú đạt đế giai đỉnh luyện thương?
- Tiểu tử tinh mắt đó vậy thì chết dưới nó đi.
Nói xong lão khiển tất cả võ khí trong cơ thể điều đọng thần thương vạn
trượng. Dưới sự điều khiển của lão thần thương rít lên như một yêu thú chân
chính rồi hung hăng lao tới Trần Nguyệt.
- Ma hóa: Ma đế nghịch chuyển càn khôn. Phế vật võ đế hãy xem tu vi Ma đế của
ta đây.
Cơ thể Trần Nguyệt dần bị hắc vụ bao bọc, các khối cơ cung trở nên phong đại.
Chẳng mấy chốc hắn đã hóa thành một hắc cự nhân to lớn không hề kém kim sắc
trường thương kia. Từ bả vai hắn hàng trăm bộ bạch cốt hóa thành một đôi bạch
dực quỷ dị.
Đôi tay đen khịt với móng vuốt khổng lồ của hắn đem tất cả huyết vụ của nhưng
đệ tử Côn Lôn Tông hòa vào cây kiếm rỉ sét. Cây kiếm này tựa theo dòng máu
chảy cũng gầm lên hóa thành một thanh hắc kiếm khổng lồ che khuất thái dương.
Khuôn mặt Trần Nguyệt hóa thành một bộ mặt ác quỷ, hai mắt đỏ ngầu, miệng đầy
răng năng. Cặp sừng trên đầu dài hơn mười trượng ( sừng này tuy ít nhưng to
hơn sừng của thằng Shyn).
- Ma trảm diệt chúng sinh.
Thanh kiếm trong tay hắn réo lên một lần nữa rồi hương thẳng tới trường
thương. Một ma một kiếm nhắm thẳng kim sắc thần thương mà tới.
Hai nguồn lực thông thiên gặp nhau kiến thương khung biến đổi, một nửa hắc
huyết sắc chiếm tỏa, một bủa kim sắc sáng chói. Dao động một hồi, kim sắc càng
ngày càng ảm đạm còn hắc huyết sắc càng ngày càng mạnh mẽ thôn phệ kim sắc.
Hắc huyết thương khung.
Đại ma đầu không những không tổn thương mà còn mạnh mẽ phá tan thần thương lao
tới lão giả Côn Tiêu. Lực lượng huyết kiếm cắm thảng lên lão hút hết mọi sinh
cơ- Côn Tiêu tử. Nếu không hóa điên mà vận hết võ khí thì có lẽ lão đã có phá
toái mà trốn đi rồi.
Về phần Hắc Long cùng tòa tháp khổng lồ. Hắc long manh mẽ đánh tan kết giới
rồi đem tòa tháp nuốt thẳng vào bụng.
Tàn, đại tàn Côn Lôn Tông đại đã bị huyết tẩy. Thiên Ý Minh
“ Đây mới là khởi đầu, gieo nhân nào thì gặt quả đó”.
!!!!
Huyết sắc thương khung tan biến, thái dương lại chiếu dọi đỉnh Côn Lôn. Bất
quá hoa đào nhuộm máu tanh thành huyết sắc, tông môn đệ nhất đại lục bị huyết
tẩy. Thây cốt và huyết vụ loang lổ khắp nơi.


Vô Cực Đế Thần - Chương #2