Người đăng: GuYue
Sau khi nói chuyện xong thì Chu Khiêm bảo với Từ Phúc cứ đợi ở trong phòng để
hắn đi giải quyết một chút công chuyện trong học viện. Tất nhiên là Từ Phúc
được tự nhiên đọc sách tại đây, Từ Phúc tuy rất muốn từ chối nhưng nhìn thái
độ quả quyết của Chu Khiêm thì hắn không từ chối nữa. Tuy rằng Chu Khiêm bảo
hắn có thể đem sách tới bàn làm việc để đọc nhưng Từ Phúc vẫn như cũ đứng ngay
cạnh kệ sách để đọc, như vậy có thể tiếp kiệm được không ít thời gian và việc
đọc của hắn sẽ không bị gián đoạn.
Không biết bao lâu sau khi Chu Khiêm trở lại thì lúc này mặt trời cũng đã đổi
bóng, trời đã về chiều.
Vừa bước vào phòng thì Chu Khiêm đã lên tiếng:
- Ta đã thông báo lên ban giám hiệu của học viện chuyện của hai đứa rồi. Bọn
họ bảo cần vài ngày để bọn họ thảo luận rồi sẽ đưa ra câu trả lời thỏa đáng.
Ngươi yên tâm đi, lần này tân sinh đăng ký đủ số lượng tối thiểu nên chắc sẽ
không có vấn đề gì đâu.
Nghe xong Chu Khiêm nói như vậy thì Từ Phúc như trút được gánh nặng, hắn thở
ra nhẹ nhõm, gập quyển sách đang cầm trên tay lại rồi sau đó hơi khôn người
cúi chào nói:
- Cảm ơn Chu viện trưởng đã cố gắng giúp đỡ ta! Bây giờ trời cũng đã về
chiều, ta xin phép cáo từ!
Khi hắn chuẩn bị đi ra khỏi phòng thì Chu Khiêm vội cản lại rồi nói:
- Bây giờ trời cũng đã xế chiều mà trưa nay cả hai ta đều chưa ăn gì, hay là
để ta mời ngươi dùng cơm?
- Sao lại thế được! Hơn nữa ta ở lại khách điếm của Vạn Kim thương hội cũng
được phục vụ rất chu đáo rồi! Tốt nhất là ta vẫn nên trở về đó thì hơn!
Từ Phúc vội vàng từ chối. Tuy nói rằng những việc mà Chu Khiêm làm đều là bổn
phận của một người làm viện trưởng nhưng dù sao thì hắn cũng đã ở đây hơn nửa
ngày trời rồi, nếu lại còn làm phiền người ta như vậy nữa thì thật không hay.
Thấy được sự kiên quyết trong giọng điệu của Từ Phúc vậy nên Chu Khiêm cũng
không miễn cưỡng gì hắn nữa. Chu Khiêm chỉ bảo với Từ Phúc rằng nếu thích thì
có thể đến đây bất cứ lúc nào. Bây giờ kiếm được một người còn ham mê đọc sách
thật sự là quá khó nên Chu Khiêm rất muốn kết giao để sao này có thể đàm đạo
nhiều hơn. Chu Khiêm thậm chí còn đích thân tiễn Từ Phúc ra khỏi cửa học viện
nữa.
Suốt mấy ngày vừa rồi hầu như hôm nào Từ Phúc cũng đến “làm phiền” Chu Khiêm
từ sáng sớm đến tối muộn mới về, ngoài trừ những lúc phải giải quyết công
chuyện trong học viện thì Chu Khiêm cũng dành thời gian còn lại để bồi tiếp Từ
Phúc. Hai kẻ này cứ như vậy đọc sách, thi thoảng gặp những vấn đề thì cùng đem
ra thảo luận, có lẽ bây giờ thì hai người đã trở thành bằng hữu của nhau rồi.
Thật nhanh thì thời điểm diễn ra đấu giá đại hộ của Vạn Kim thương hội cũng đã
tới. Chính vì vậy nên ngay từ sáng sớm đã có nhân viên của Vạn Kim thương hội
đến thông báo cho Từ Phúc vì lo sợ việc hắn lại đi đến học viện mà bỏ lỡ buổi
đấu giá. Kỳ thực thì người gửi bán như hắn không nhất thiết phải có mặt, hắn
chỉ cần đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc và đến nhận tiền là được nhưng dù
sao thì đây cũng là thủ tục của thương hội, nhân viên cũng chỉ biết làm theo
mà thôi.
Sau khi dùng xong điểm tâm buổi sáng thì Từ Phúc được một nhân viên của thương
hội dẫn tới nơi tổ chức đấu giá. Vẫn con đường đó nhưng hôm nay có vẻ nó chật
chội thêm vài phần, gần như mọi kẻ có tiền trong thành Hưng Duy đều tập trung
tại kỳ đấu giá đại hội lần này. Những kẻ nhiều tiền thì hy vọng có thể mua
được những món bảo vật ưng ý, những kẻ ít tiền hơn thì chủ yếu đến để xem náo
nhiệt hoặc nhặt nhạnh những món đồ mà những kẻ kia không thèm để ý.
Đại sảnh của Vạn Kim thương hội hôm nay chật kín người, cũng may mắn cho Từ
Phúc là hắn được nhân viên của thương hội dẫn theo lối đi đặc biệt nên mới
không bị biển người ở đây vây kín.
Sau khi lên trên tầng thì nhân viên này dẫn hắn tới một khu vực hành lang dài
có kết cấu giống với khu vực thực hiện các giao dịch của thương hội gồm nhiều
gian phòng chờ nhỏ. Đây đích thị là nơi của những khách nhân quan trọng vì Từ
Phúc thấy được chỗ này hầu như không có người, chỉ có nhân viên của thương hội
bận rộn đi đi lại lại giữa các căn phòng và mang theo những món ăn nhẹ hoặc
các loại rượu quý.
Sau khi đưa Từ Phúc vào một gian phòng thì nhân viên này lui ra để hắn lại một
mình trong phòng. Quả nhiên đúng là phòng chờ dành cho tầng lớp thượng lưu,
tất cả những đồ vật trong phòng này đều là loại cao cấp, thậm chí nếu so với
gian phòng của Từ Phúc tại khách điếm thì chỉ có hơn chứ không có kém. Trong
phòng có một chiếc ban công nhỏ nhìn ra một hội trường lớn, phía dưới hội
trường người đến đã đen đặc, âm thanh huyên náo của những tiếng bàn tán vang
vọng khắp không gian. Từ Phúc ngồi trên ghế đặt tại ban công có thể nhìn thấy
không dưới một chục căn phòng giống như này, hắn thầm nghĩ trong lòng không
biết tại sao mình lại có được đãi ngộ đến cỡ này.
Không lâu sau thì có tiếng gõ cửa nhưng khi Từ Phúc chưa kịp đứng dậy thì cánh
cửa đã mở ra. Đi vào chính là hội trưởng của phân hội tại Hưng Duy thành của
Vạn Kim thương hội Ngô Diệp, theo sau hắn là nhân viên của thương hội mang
theo những món ăn nhẹ cùng với rượu. Nhân viên sau khi đặt những thứ này trên
bàn thì lui ra khỏi phòng để lại Ngô Diệp cùng với Từ Phúc trong phòng.
Ngô Diệp tươi cười ra dấu mời Từ Phúc ngồi xuống ghế ở trên ban công, hắn rót
rượu vào ly mời Từ Phúc uống rồi mới cười nói:
- Quý khách, ngài cảm thấy không khí của buổi đấu giá hôm nay như thế nào?
Từ Phúc khách khí đáp lời:
- Quả nhiên là náo nhiệt khác thường, không hổ là đấu giá đại hội của đệ nhất
thương hội, đã lâu lắm rồi ta mới thấy được cảnh tượng náo nhiệt như thế này.
- Quý khách quá lời rồi, sự náo nhiệt của hôm nay cũng một phần là do quý
khách đem lại cho chúng ta!
Ngô Diệp tươi cười nói, hắn còn làm ra động tác cảm ơn với Từ Phúc.
Từ Phúc lúc này cũng đã hiểu ra được ý nghĩa trong lời nói của Ngô Diệp, hắn
ngạc nhiên hỏi lại:
- Ta thật không nghĩ tới chỉ một gốc bách niên Song Sinh Địa Linh Sâm lại có
sức hút lớn đến vậy. Xem ra lần đó Ngô hội trưởng định giá cho ta vẫn còn
“nương tay” không ít a.
Từ Phúc nghĩ thầm rằng cũng may hôm đó hắn không có đồng ý với cái giá mà Ngô
Diệp đưa ra nếu không thì thật sự là lỗ nặng rồi, nhiều kẻ giàu có đến đây như
vậy thì việc gốc sâm kia đạt giá gấp hai, ba lần cái giá mà Ngô Diệp đưa ra
cũng không phải là không thể. Hắn nói ra mấy câu cuối ý đồ như thế nào chẳng
nhẽ Ngô Diệp lại không hiểu, ngay lập tức Ngô Diệp chỉ biết cười khổ mà đáp
rằng:
-Quý khách, xin ngài đừng nói vậy! Khi đó là ta cũng chỉ định giá theo giá trị trên thị trường mà thôi chứ không hề có ý hạ thấp giá trị bảo vật của quý khách!
- Xin phép quý khách, giờ ta phải đi giải quyết nốt những công việc chuẩn bị
của buổi đấu giá! Ngài cứ ở lại đây quan sát là được!
Nói xong Ngô Diệp đứng dậy cúi chào Từ Phúc rồi đi ra khỏi phòng. Từ Phúc tuy
trong lòng vẫn không quá tin những lời vừa rồi của Ngô Diệp nhưng dù sao thì
hắn vẫn chưa phải chịu chút thiệt thòi nào cả nên cũng không quan tâm đến vấn
đề này nữa, hắn ngồi trên ghế nhìn xuống khung cảnh náo nhiệt bên dưới trên
miệng hơi nở nụ cười.
Chừng nửa canh giờ sau khi nhân viên của thương hội đã lùi ra hết khỏi trung
tâm của hội trường nơi đã được đặt một sân khấu lớn thì ánh đèn của toàn bộ
hội trường vụt tắt. Toàn bộ không gian lúc này là một màu đen đặc đồng thời
những tiếng huyên náo của đám đông phía dưới cũng đã dần dần nhỏ lại rồi biến
mất. Ngay khi toàn trường là một mảng im lặng thì đột nhiên một ánh đèn sáng
lên chiếu thẳng vào sân khấu đặt ở trung tâm kia, những làn khói tỏa ra từ sân
khấu kết hợp với ánh sáng chiếu vào khiến cho sân khấu trở nên mờ ảo và có đôi
chút ma mị. Toàn trường lúc này nổi lên những tiếng ồ ồ không ngớt, cảnh tượng
này đối với nhiều người vẫn là lần đầu họ được nhìn thấy. Không thể không có
lời khen với Vạn Kim thương hội, họ chuẩn bị cho mỗi buổi đấu giá đều thập
phần công phu. Chưa cần biết những món bảo vật được đem ra đấu giá là gì thì
chỉ riêng một màn này cũng đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người rồi.
Đúng lúc tiếng ồ ồ mới bắt đầu nổi lên thì từ bốn phương tám hướng của hội
trường một thanh âm của nữ tử nghe qua cực kỳ thanh thúy vang lên:
- Chào mừng tất cả các vị khách quý đã cất công tới với lần đấu giá đại hội
này của Vạn Kim thương hội chúng ta!
Làn khói trên sân khấu dần dần tan đi để lộ ra chủ nhân của thanh âm vừa tôi.
Đó là một nữ tử nhìn qua tuổi chừng xấp xỉ ba mươi, khuôn mặt hiện rõ vẻ thanh
cao, dáng người nàng tuyệt đẹp với những đường cong chết người, nàng mặt một
thân váy dài màu đỏ ngắn tay bên trên có thêu rất nhiều hoa văn hình hoa cúc
màu vàng. Đến khi làn khói tan hết thì những tiếng ồ ồ kinh ngạc ban nãy đều
đã biết thành một rừng những âm thanh hò hét chói tai, dường như tất cả hội
trường lúc này đều đã biến thành những con thú đến mùa động dục vậy.
Đột nhiên từ phía khán đài phát ra một tiếng hét lớn:
- Không biết là mỹ nhân đây có phải là món bảo vật đầu tiên trong buổi đấu
giá ngày hôm nay hay không? Nếu thật sự là vậy thì đại gia ta đây sẽ dốc hết
vốn để rước nàng về cho bằng được!
Thanh âm này vừa dứt thì xung quanh lại rộ lên những tiếng la ó của những kẻ
phản đối hoặc một vài tiếng cổ vũ của những kẻ cùng chung chí hướng. Nhưng rồi
tiếp theo thì thanh âm của nữ tử vẫn thanh thúy như vậy anh lên khắp hội
trường nhưng khiến cho những kẻ nghe được không rét mà run vì ý tứ ở trong đó.
- Mẫn Huệ ta không nghi ngờ sự giàu có của vị khách quan vừa rồi nhưng mua về
được là một chuyện có hưởng thụ được hay không lại là một chuyện khác.
Khi vừa nghe thấy tên của vị nữ tử này thì những âm thanh cuối cùng từ phía
khán đài cũng biến mất. Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới dám đi đắc tội với phu
nhân của Ngô Diệp hội trưởng, không cần nói đến Ngô hội trưởng, chỉ cần đám
tay chân đi theo phu nhân của hắn cũng có thể khiến không ít kẻ ở đây phải đi
thay quần rồi. Hơn nữa cách nàng phát ra những thanh âm đủ cho toàn bộ hội
trường lớn như thế này đều có thể nghe rõ cũng cho thấy rằng nàng không phải
chỉ là bình hoa di động.
Khi thấy toàn trường đã yên tĩnh thì lúc này Mẫn Huệ mới thay đổi giọng điệu
mà nói tiếp:
-Để tránh cho các vị khách quan phải chờ lâu thì sau đây buổi đấu giá đại hội lần này chính thức được bắt đầu. Xin mời bảo vật đầu tiên của buổi đấu giá nhày hôm nay!
Mẫn Huệ vừa dứt lời thì từ phía dưới sàn sân khấu một cánh cửa bí mật mở ra,
từ trong cánh cửa một chiếc bục dần dần trồi lên. Trên bục có đặt một vật gì
đó được phủ lên bằng một tấm vải đỏ, chiếc bục trồi lên cao chừng một thước
năm thì dừng lại. Lúc này Mẫn Huệ từ từ đi tới bên canh chiếc bục rồi lấy tay
kéo tấm vải trên chiếc bục ra để lộ một vật hình trụ to chừng nắm tay người
lớn, vật này ánh lên màu sắc của kim loại sáng bóng.
- Bảo vật đầu tiên của nhày hôm nay là Bách Luyện Tinh Cương. Tinh Cương
thiết bình thường vồn có màu xỉn nhưng trải qua trăm lần rèn luyện lại còn phụ
gia thêm nhiều loại vật liệu khiến cho màu sắc đã trở nên sáng bóng như bạch
ngân, phẩm chất cũng trở nên tuyệt hảo, nếu dùng để chế tạo các loại vũ khí
hoặc giáp trụ thì chỉ có thể gọi là tuyệt phẩm.
Toàn trường từ lúc Mẫn Huệ kéo tấm vải che ra thì đã bắt đầu có những âm thanh
bàn tán nhưng đến khi nàng nói ra những lời giải thích kia thì thanh âm bàn
tán đã lan ra toàn trường. Thấy như vậy Mẫn Huệ nói tiếp:
- Ta tin chắc rằng ở đây cũng không hề thiếu những đoán tạo sư tài ba có thể
kiểm nghiệm được lời ta vừa nói. Giá khởi điểm cho Bách Luyện Tinh Cương là
một ngàn kim tệ cho một cân, mỗi lần trả giá không được thấp hơn một trăm kim
tệ.
Mẫn Huệ vừa dứt lời thì bắt đầu có những tiếng trả giá vang lên từ mọi phía.
Những kẻ ở đây cũng không cần phải mất công đi kiểm tra xem những lời nàng vừa
nói có đúng hay không, chỉ cần là đồ đã qua thẩm định của Vạn Kim thương hội
thì chắc chắn sẽ không thể là giả được. Vạn Kim thương hội trên đại lục chính
là biểu tượng cho chữ tín trong làm ăn, thậm chí còn có những kẻ nói rằng
“huynh đệ ta có thể lừa ta chứ Vạn Kim thương hội tuyệt đối không bao giờ lừa
ta” đủ để thấy thương hội giữ chữ tín tốt đến thế nào. Nếu không như vậy thì
làm sao Vạn Kim thương hội suốt gần ba trăm kể từ khi thành lập đến giờ luôn
cao tốc phát triển, quy mô không ngừng mở rộng.
Tuy nhiên nói là vậy nhưng Từ Phúc lại cảm thấy có gì đó không ổn, hắn thầm
nghĩ:
-Một ngàn kim tệ... Một ngàn kim tệ... cho một cân! Mà khối Tinh Cương kia tuy chỉ bằng nắm tay nhưng tuyệt đối không nhẹ hơi mười cân,nếu vậy thì chẳng phải giá trị của nó tối thiểu đã là một vạn kim tệ rồi hay sao? Quả nhiên là cao thâm, nếu kẻ nào không để ý thì sẽ rơi vào tình cảnh giở khóc giở cười cho mà xem.
-Hai ngàn kim tệ!
Nghe thấy thanh âm này khiến Từ Phúc từ trong suy nghĩ trở lại, toàn trường
thì cũng theo đó mà trở nên yên tĩnh, chắc hẳn đây đã là cái giá cuối cùng
rồi.
Giọng nói của Mẫn Huệ cũng theo sự im lặng mà vang lên lên:
- Vị khách ở khu số mười ba ra giá hai ngàn kim tệ. Không biết còn có vị
khách quan nào trả giá cao hơn không?
Nói xong Mẫn Huệ đưa mắt nhìn quanh hội trường một lượt rồi bắt đầu nói:
- Hai ngàn lần thứ nhất! Hai ngàn lần thứ hai! Hai ngàn...
- Hai ngàn năm trăm!
Đúng lúc Mẫn Huệ chuẩn bị tuyên bố giá thắng cuộc thì lại có một thanh âm pha
chút hả hê vang lên.
“Phải chăng chủ nhân của thanh âm này cảm thấy thỏa mãn vì vừa mới phá đám vụ
mua bán của kẻ khác. Hay đây chỉ là một chiêu trò của người bán nhằm tăng giá
trị của khối Tinh Cương lên, những chiêu trò như thế này không phải là lần đầu
hắn thấy nhưng không loại trừ khả năng đây thực sự là sự đối đầu của hai tên
nhà giàu với nhau. Nếu vậy thì cứ chờ mà xem kịch hay ở phía trước”. Từ Phúc
tuy rằng bộ dáng trung niên nhưng suy nghĩ của hắn nhiều khi vẫn không khác gì
một gã thanh niên luôn luôn thích sự náo nhiệt.
- Đã có vị khách quan ra giá hai ngàn năm trăm kim tệ, không biết khách quan
ở khu số mười ba có muốn trả giá cao hơn hay không?
Giọng nói của Mẫn Huệ vang lên mang theo vài phần ý tứ khích tướng hai kẻ đang
tranh giành món đồ này. Đối với nàng và thương hội thì việc có kẻ kéo giá của
khối Tinh Cương lên cao là việc tốt vì không giống như Từ Phúc gửi bán gốc
Song Sinh Địa Linh Sâm thì khối Bách Luyện Tinh Cương này thuộc về sở hữu của
thương hội, đương nhiên là bán giá càng cao càng tốt.