Hưng Duy Học Viện.


Người đăng: GuYue

Sáng hôm sau mãi đến khi có nhân viên phục vụ phòng đến để dọn dẹp lại phòng
thì Từ Khúc mới tỉnh dậy, lúc này mặt trời đã lên cao. Bình thường hắn không
bao giờ dậy muộn như vậy cả, có trách thì chỉ trách giường đệm ở đây quá thoải
mái mà thôi. Đêm hôm qua sau hơn một ngày dài đi lại cộng thêm với không khí
ồn ào ở đây khiến hắn cảm thấy mệt mỏi hơn bình thường, chính vì vậy khi đặt
lưng nằm xuống thì hắn đã không thể làm chủ cơ thể mình nữa mà ngủ liền một
mạch tới bây giờ.

Sau khi làm vệ sinh buổi sáng và dùng chút điểm tâm thì Từ Phúc mới rời khỏi
rời khỏi Vạn Kim khách điếm. Mở ra bản đồ ra nhìn qua một lượt thì hắn lúc này
mới có cái nhìn mới có cái nhìn tổng thể về quy mô của Hưng Duy thành. Tòa
thành gần như là hình vuông với hai mặt Bắc và Nam là hai bình nguyên, cách
phía Tây thành chừng một dặm là một con sông lớn, về phần phía Đông của thành
thị tựa vào dãy Đoạn Cung Sơn càng khiến cho nó có một vị trí quan trong trên
biên giới của Thiên Quang đế quốc.

Trong thành có ba đại lộ chính thì tuyến lộ chính Bắc – Nam chia thòa thành ra
làm hai nửa. Nửa phía Tây dành cho người dân sinh sống còn gần hết phần phía
Đông thuộc về Hưng Duy học viện. Chỉ như vậy thôi cũng có thể thấy tầm quan
trọng của học viện đối với Hưng Duy thành rồi. Một tòa thành rộng mấy mươi dặm
vuông vậy mà lại dành ra gần một nửa để làm học viện, đãi ngộ bậc này quả thật
khiến người ta kinh ngạc. Nhưng điều này cũng rất dễ hiểu, trong tam quốc thì
Thiên Quang đế quốc là nơi nhân loại sinh sống tập trung nhất và cũng là nơi
coi trọng giáo dục nhất, việc chia một nửa diện tích thành thị để làm học viện
hầu như có thể bắt gặp ở nhiều nơi trên đất nước này.

Từ Phúc thu bản đồ lại vào trong chiếc nhẫn trữ vật rồi thông thả đi về phía
Hưng Duy học viện. Hắn vừa đi vừa nhìn hai bên đường, lúc này nhìn bộ dáng hắn
đã khoai thai hơn, có lẽ do đêm qua được ngủ thoải mái nên bây giờ tinh thần
hắn cảm thấy thả lỏng rất nhiều.

Bên ngoài Hưng Duy học viện là một bức tường xây bằng đá trải dài đến mấy dặm
nhằm ngăn cách học viện và những nơi dành cho dân cư. Trên bức tường vẫn chưa
có quá nhiều dấu vết của thời gian chứng tỏ học viện có lẽ mới được xây dựng
không lâu hoặc thường xuyên được tu bổ. Đứng từ đây có thể thấy được một vài
tòa nhà nằm ở trên sườn núi.

Từ Phúc đi tới cổng thì may mắn gặp được một người có vẻ là nhân viên của học
viện. Sau vài câu chào hỏi, tự giới thiệu vè bản thân và mục đích của mình thì
Từ Phúc đã được người này dẫn tới một căn phòng và được dặn ngồi chờ tại đó.

Từ Phúc ngồi trên ghê nhìn quanh căn phòng một lượt. Đây là một căn phòng làm
việc rộng chừng ba, bốn mươi thước vuông. Bên trong ngoại trừ một khu vực để
bàn ghế dùng cho việc tiếp khách ra thì toàn bộ không gian còn lại đều là kệ
sách cùng với bàn làm việc, tuy có đôi chút chật chội nhưng căn phòng được sắp
xếp cực kỳ gọn gàng ngăn nắp, có lẽ nơi đây giống như một thư viện hơn là một
phòng làm việc của ai đó.

Từ Phúc đứng dậy đi tới chỗ mấy kệ sách gần đó đứng nhìn qua một lượt rồi đột
nhiên hắn với tay lên lấy một cuốn sách xuống đọc. Không biết có phải là hắn
nghĩ đây là thư viện của học viện hay không mà lại có thể tự tiện lấy sách từ
trên giá xuống để đọc. Hắn chăm chú đọc hết trang sách này rồi lại lật sang
trang kế, cứ như vậy không biết đã đọc bao nhiêu trang rồi. Nhìn hắn lúc này
không khác gì một học giả đang chăm chú nghiên cứu một đầu đề nào đó.

- Ngươi đây là?

Từ Phúc chăm chú vào cuốn sách đếm độ ngay cả tiếng mở cửa cũng không hề nghe
thấy. Lúc này đột nhiên từ phía sau phát ra âm thanh có âm lương lớn như vậy
khiến hắn nhất thời giật nảy mình mà đánh rơi cuốn sách. Nhưng hắn liền cúi
người lấy tay tóm lấy gáy của cuốn sách trước khi nó chạm đất. Phản ứng cùng
động tác cực kỳ mau lẹ và tinh chuẩn khiến nam tử không khỏi âm thầm tán
thưởng lẫn đôi chút đề phòng.

- Thật xin lỗi! Là tại ta cứ nghĩ đây là phòng chờ và những cuốn sách trên kệ
kia có thể đọc được nên mới tự ý như vậy. Tại hạ là Từ Phúc rất mong ngài thứ
lỗi!

Sau khi cầm quyển sách lên đặt vào vị trí cũ thì hắn vội quay lại cúi người
chào hỏi, dù sao thì do hắn tự ý lấy sách đọc vậy cũng nên xin lỗi người ta
một câu. Lúc này Từ Phúc mới có thể thấy được chủ nhân của thanh âm vừa rồi.
Đó là một trung niên nam tử nhìn qua chừng bốn, năm mươi tuổi như hân nhưng
trái ngược với mái đầu hoa râm của Từ Phúc thì nam tử lại một đầu tóc đen.
Toàn thân nam tử mặc một bộ trường bào màu sắc không quá bắt mắt nhưng so với
bộ bố y mà Từ Phúc đanh mặc trên người thì vẫn hơn không ít.

Nam tử thấy Từ Phúc xin lỗi mình thì vội xua xua tay mỉm cười nói:

- Không có gì, không có gì! Chỉ là ta nghe nói có người đến tìm ta nên mới
vội tới đây nhưng khi ta tới đây thì lại thấy các hạ đang chăm chú đọc sách
nên không có ý làm phiền. Chỉ là thời gian có chút lâu nên ta mới mạn phép
quấy rầy.

Từ Phúc nghe thấy nam tử nói vậy thì liền biết là mình bị nam tử trêu chọc nên
vội nói:

- Xin ngài đừng nói như vậy! Đọc sách cũng chỉ là một sở thích của ta mà
thôi, nhưng từ khi chuyển đến sống tại Ngân Hoàng thôn thì ta cũng không còn
có cơ hội để đọc sách nữa. Hôm nay tại đây may mắn thấy được nhiều sách như
vậy nhất thời sở thích bị kìm nén bao năm trỗi dậy nên mới tự ý lấy đọc, vẫn
xin ngài thứ lỗi!

Nam tử gật đầu tỏ vẻ cực kỳ hài lòng đáp lại:

- Bây giờ còn có người ham mê đọc sách như vậy thật là hiếm có, nhất là những
quyển sách chỉ ghi chép những kiến thức bình thường thì lại càng đáng quý. Kể
từ khi nhân loại cao tốc phát triển đến nay đã mấy trăm năm thì những người
mới chỉ còn chuyên tâm chú ý vào những bí kíp hoặc các loại bảo vật trân quý,
cho dù có học kiến thức thì cũng chỉ là những kiến thức về tu luyện khiến cho
những tri thức về các mặt khác của cuộc sống càng ngày càng ít người để ý!

Nói xong mấy câu này nam tử mới chợt giật mình vội cười khổ rồi nói:

- Ấy chết thật! Ta lại lan man sang mấy vấn đề này rồi. Mời ngồi xuống đây!

Nam tử ra dấu mời Từ Phúc ngồi xuống ghế rồi tự mình cũng ngồi xuống, lúc này
hắn mới nói tiếp:

-Xin tự giới thiệu ta là Chu Khiêm, viện trưởng của Hưng Duy học viện. Không biết các hạ đến tìm ta có việc gì?

Vốn là Chu Khiêm không cần phải xưng hô như vậy nhưng sau khi thấy được phản
ứng của Từ Phúc lúc cầm cuốn sách lên khiến hắn biết được rằng người trước mặt
mình cũng không phải người thường. Chín vì vậy nên cách xưng hô cũng trở nên
đôi chút khách khí hơn bình thường.

Từ thúc lấy từ trong người ra một phong thư đưa cho Chu Khiêm rồi nói:

- Ta nhận được ủy thác của Đường trưởng thôn đến giao lá thư này cho ngài
đồng thời cũng muốn hỏi ngài một chút thông tin về việc chiêu sinh năm nay của
Hưng Duy học viện, rất mong viện trưởng có thể nói cho ta biết đôi chút.

Nghe thấy Từ Phúc nói những điều như vậy thì sự đề phòng trong lòng Chu Khiêm
gần như chẳng còn bao nhiêu cả, hắn với tay cầm lấy bức thư nhưng không mở ra
đọc mà đặt nó xuống bàn cứ như thể đã biết được nội dung trong đó vậy.

Từ Phúc thấy như vậy thì vội hỏi:

- Chu viện trưởng ngài không đọc thư hay sao?

- Cần gì phải đọc chứ, nội dung trong thư ta sớm đã thuộc lòng rồi. Ta với
Đường trưởng thôn vốn là bạn từ thuở nhỏ, sau này ta thành công đăng ký vào
học tại học viện lại được lão sư chỉ dạy nên mới có được ngày hôm nay. Trước
đây ta có hay về thôn thăm hắn nhưng từ khi tiếp quản công việc viện trưởng
này thì ta không có thời gian về đó nữa thành ra hai người chúng ta chỉ liên
lạc qua thư từ. Nhưng lão gia hỏa đó năm nào cũng viết đi viết lại một nội
dung như vậy khiến ta đọc đến thuộc lòng rồi.

Từ Phúc gật gù:

-Thì ra là vậy!

- Mà ngươi nói đến đây muốn hỏi về vấn đề chiêu sinh của học viện có phải
không? Vậy ta cũng nói luôn với ngươi là có lẽ năm nay học viện sẽ không tổ
chức chiêu sinh nữa.

Chu Khiêm cười khổ, trong giọng nói của hắn Từ Phúc có thể thấy rõ sự tiếc
nuối. Hắn vội hỏi lại:

- Tại sao năm nay học viện lại không tổ chức chiêu sinh? Liệu có phải liên
quan gì đến vấn đề xảy ra giữa hai đế quốc?

Chu Khiêm gật đầu đạo:

- Đúng là do sự việc hoàng đế của Thương Lân có ý phát động chiến tranh nên
đột nhiên số lượng người đăng ký cho con em mình vào học tại học viện đột
nhiên sụt giảm nghiêm trọng. Giờ này mọi năm đơn xin nhập học gửi đến học viện
nhiều đếm không xuể nhưng năm nay đến hiện tại số lượng người đăng ký còn chưa
qua nổi một bàn tay. Chính vì vậy ta cùng ban giám hiệu đã thảo luận có lẽ nên
bỏ qua việc chiêu sinh năm nay!

Nói đến đây thì khuôn mặt của Chu Khiêm đã gần như muốn khóc, đường đường là
một học viện lớn nhất nhì ở phía Tây đế quốc vậy mà lại không có tân sinh, kể
cả là có lý do cho việc này đi chăng nữa thì như vậy cũng sẽ ảnh hưởng không
nhỏ tới danh tiếng của học viện.

- Tại sao lại không chiêu sinh nữa? Đúng lúc năm nay hai đứa trẻ nhà ta tới
tuổi đi học mà đây là học viện duy nhất trong vòng ngàn dặm xung quanh đây. Ta
đã bảo bọn chúng là sẽ lo liệu cho bọn chúng đi học vậy mà học viện lại không
chiêu sinh nữa là sao?

Từ Phúc trong thanh âm mang theo vài phần nuối tiếc nuối. Đúng lúc hắn đã và
đang chuẩn bị lo liệu cho hai đứa trẻ đi học thì lại nghe tin học viện không
tổ chức chiêu sinh, như vậy thì cho dù có bán được hết dống thảo dược kia thì
còn có nghĩa lý gì. Quan trọng nhất là điều này sẽ ảnh hưởng tới tương lai của
tiểu Vũ, rồi hắn lại nói tiếp:

- Vậy thật sự không còn có cách nào khác hay sao?

Chu Khiêm cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán đáp:

- Ta tuy là viện trưởng nhưng mọi sự vụ trong học viện đều do ban giám hiệu
quyết định, ta cũng chỉ là một thành viên trong đó mà thôi. Chuyện này có lẽ
ta không giúp được.... Mà khoan, lúc nãy ngươi vừa nói cái gì? Có phải ngươi
nói rằng nhà ngươi có hai đứa trẻ năm nay đủ tuổi để đi học sao?

Đột nhiên Chu Khiêm như từ trong mộng tỉnh lại, hắn hỏi dồn dập khiến Từ Phúc
không kịp trả lời mà chỉ biết có gật đầu.

Lúc này Chu Khiêm vẻ mặt mừng rỡ nói tiếp:

- Như vậy thì tốt quá rồi! Vậy là vừa đủ chỉ tiêu để học viện có thể tiến
hành chiêu sinh.

Nghe Chu Khiêm nói vậy thì Từ Phúc cũng không khỏi mừng rỡ, đúng thật là trong
cái rủi lại có cái may. Bây giờ hắn chỉ cần đợi đến khi cuộc đấu giá kết thúc
là có thể biết chuyến đi lần này có thành công hay không.

Đúng lúc này Chu Khiêm thu lại tâm trạng vui mừng vừa rồi thở dài nói:

- Ngươi thấy đó, chỉ mới là một vài hành động điều binh của các quốc gia mà
đã khiến cho chúng ta phải lao đao như vậy, ta thật không dám nghĩ tới nếu
thật sự có chiến tranh xảy ra thì tình cảnh sẽ còn như thế nào nữa. Ta nhìn
vừa nãy thân thủ ngươi phản ứng vừa nhanh vừa chính xác như vậy chắc ngươi
cũng không phải người bình thường.

Từ Phúc gật đầu đáp:

- Một chút tài nghệ cỏn con thật không đáng nhắc tới. Ai chẳng có một thời
tuổi trẻ với nhiều hoài bão, chỉ là con đường của ta gặp nhiều trắc trở nên
cuối cùng ta mới chọn tiếp tục một cuộc sống bình thường mà thôi. Ấy vậy mà
cũng đã hơn mười năm ta tới Ngân Hoàng thôn rồi, cuộc sống thanh bình ở đó đã
khiến ta nghĩ thông suốt rất nhiều việc, ta cảm thấy cuộc đời này vẫn có nhiều
điều tốt đẹp.

Từ Phúc đang hồi tưởng lại khung cảnh khi hắn mới tới nơi đó, cuộc sống ở Ngân
Hoàng thôn thật thanh bình, người dân ở đó cực kỳ tốt bụng, rất nhiều người đã
giúp đỡ hắn và đó cũng chính là lý do khiến hắn chọn trở thành một thầy thuốc
để có thể giúp đỡ lại những người dân sống ở đây.

Căn phòng yên tĩnh một lát rồi Từ Phúc mới lên tiếng:

- Không biết viện trưởng có biết hơn gì dân chúng trong thành về tình hình
giữa hai quốc gia hay không, khi ta mới vào thành cũng đã nghe được một vài
giả thuyết về nguyên nhân dẫn tới lần động binh này của Thương Lân đế quốc.

- Giả thuyết như thế nào? Ta rất muốn nghe thử xem dân chúng bàn tán sao về
sự việc lần này.

Chu Khiêm vẻ mặt kỳ khôi hướng về phía Từ Phúc hỏi.

Từ Phúc thật thà mà đáp:

- Ta nghe có người nói hoàng đế của Thương Lân đế quốc dấy động can qua là do
chuyện tình cảm với bệ hạ của chúng ta. Không biết Chu viện trưởng nghĩ sao?

Nói rồi Từ Phúc đem chuyện mình nghe được ở khách điếm kể lại cho hắn nghe thì
Chu Khiêm không khỏi vỗ đùi mà cười lớn, hắn cười nghe có vẻ sảng khoái vô
cùng:

- Không biết kẻ nào lại có thể suy nghĩ ra những thứ hoang đường đến vậy.
Không nói đến việc chuyện này có thật hay không nhưng chỉ nghĩ tới chuyện hai
tên nam tử yêu nhau là ta đã không thể tưởng tượng được rồi. Tuy nhiên có tin
đồn như vậy cũng tốt, trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này thì chính những
lời đồn như vậy có thể khiến cho dân chúng cảm thấy khá hơn phần nào đó.

Nói đoạn khuôn mặt của Chu Khiêm trở nên nghiêm nghị hơn, đôi mắt kiên định,
hắn nói:

- Tuy không biết được tại sao tân nhiệm hoàng đế của Thương Lân đồng binh
nhưng ta có lý do chắc chắn rằng lần này chỉ là hành động bồng bột nhất thời
của hắn mà thôi.

- Xin viện trưởng chỉ giáo!

- Có điều ngươi có thể không biết rằng đương kim đế vương của Thương Lân đế
quốc cũng chính là đương nhiệm Long Hoàng của Long tộc. Vậy nên nhất cử nhất
động của hắn cũng đều có sự chú ý của những thế lực kia, chỉ cần hắn thực sự
xuất binh thì đến lúc đó ngũ đại tộc còn lại sẽ coi đây như là hành động đơn
phương phát động chiến tranh. Giữa lục tộc đã có giao ước là sẽ không chủ động
xâm lược bất cứ vùng đất nào dưới bất kỳ hình thức nào nên chỉ cần có một chút
động tĩnh thì họ chắc chắn sẽ không để yên như vậy. Chỉ cần là người có thể
suy nghĩ thì cũng thừa hiểu chống lại ngũ đại tộc sẽ có kết cục như thế nào,
kể cả đó có là Long tộc cường đại nhất đi chăng nữa.

Đột nhiên Chu Khiêm miệng mấp máy điều gì đó với Từ Phúc nhưng không hề phát
ra âm thanh, nghe xong những câu này thì vẻ mặt của Từ Phúc cực kỳ kinh ngạc,
hắn nói:

- Thập Bát Vũ Hoàng! Nói như vật chẳng phải sau lưng chúng ta đã có sẵn Vũ
tộc làm hậu thuẫn hay sao?

- Ta cảm thấy ngươi là người có thể tin tưởng được nên mới nói bí mật này cho
ngươi biết, ngươi tuyệt đốt không được đem chuyện này kể cho bất cứ ai! Nếu
như chuyện này lộ ra vậy thì địa vị của Thiên Quang đế quốc chắc chắn sẽ bị
ảnh hưởng không nhỏ đâu.

Từ Phúc vội nói:

- Xin Chu viện trưởng yên tâm! Ta sẽ mang theo bí mật này tới thế giới bên
kia!

- Được rồi! Không nói chuyện này nữa! Nói chi ta biết tình hình của lão gia
hỏa kia đi!


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #6