Long Viêm Huyết Thạch.


Người đăng: GuYue

- Ba ngàn kim tệ!!!

Thanh âm gần như là tiếng hét vang lên. Xem ra chủ nhân của thanh âm này đã
cực kỳ tức giận.

Nghe thấy thanh âm này thì vẻ mặt của Mẫn Huệ hơi chút đổi, giọng nói của nàng
lúc bày cũng hòa hoãn hơn trước:

- Lại là vị khách quan ở khu số mười ba ra giá ba ngàn kim tệ. biết còn có ai
trả giá cao hơn không?

Không biết có phải là kẻ lúc trước trả giá hai ngàn năm trăm kim tệ đã đạt
được mục đích của mình hay là hắn lại muốn trả giá ở thời khắc cuối cùng như
lần trước mà bây giờ toàn trường im lặng không một tiến động. Có vẻ như mọi
người ở đây đều không có ý trêu chọc vào vị khách ở khu số mười ba kia.

Đột nhiên có một âm thanh thúc giục vang lên:

- Mẫn Huệ, cô còn không mau thông báo! Nếu để mất bảo vật này thì ta sẽ không
để yên đâu!

Đây đúng là giọng nói của khách nhân từ khu số mười ba. Có vẻ như hắn sợ rằng
sự việc như trước sẽ lại xảy ra. Một món đồ quý như thế này nếu để tuột mất
thì thật sự là hối hận không kịp chính vì vậy hắn mới có ý thúc giục Mẫn Huệ
mau mau chốt giá. Nghe thấy giọng nói này thì Mân Huệ cũng thể hiện ra đôi
chút khẩn trương mà nói:

- Ba ngàn lần thứ nhất! Ba ngàn lần thứ hai! Ba ngàn lần thứ ba! Thành giao!
Vật phẩm Bách Luyện Tinh Cương đã thuộc về vị khách ở khu số mười ba. Xin chúc
mừng!

Tiếp sau đó cuộc đấu giá diễn ra rất bình thường, không còn có những màn “kéo
giá” như đối với Bách Luyện Tinh Cương nữa vì đa phần những vật phẩm tiếp theo
đều chỉ là những món đồ trang trí không có quá nhiều tác dụng. Quả nhiên là
với một kẻ đã lâu không tiếp xúc với “văn minh” như Từ Phúc thì đây đúng là
một lần được mở rộng tầm mắt. Không phải vì độ trân quý của những món bảo vật
được đem ra bán đấu giá mà là cách những kẻ ở đây tiêu tiền. Những món đồ chỉ
mang tính trang trí và một chút tâm linh ở trong đó nhưng khi vừa ra đều có
những kẻ ra giá trên trời cho chúng, những cái giá vài vạn kim tệ được đưa ra
rất nhanh chóng và cũng chẳng có mấy kẻ tranh giành cả.

- Cuối cùng xin mời đem lên tâm điểm của buổi đầu giá đại hội lần này! Mẫn
Huệ ta dám chắc quá nửa số khách nhân xuất hiện ở đây hôm nay đều vì muốn sở
hữu món bảo vật này!

Khi giọng nói của Mẫn Huệ vừa dứt thì nhất thời cả hội trường đầu ồ lên.

Nhiều kẻ không có nguồn tin đến đây cũng chỉ vì Vạn Kim thương hội đã cho
người loan tin rằng buổi đấu giá đại hội này có một món bảo vật trân quý cực
độ. Từ đầu buổi đấu giá thì bọn họ cũng đã được chứng kiến nhiều món bảo vật
trân quý nhưng khi nghe Mẫn Huệ tuyên bố như vậy thì càng là kinh ngac. Còn
với những kẻ đã nắm được tin tức thì hầu như mọi tiền tài của họ đều để dành
vào món bảo vật cuối cùng này.

Từ phía sau sân khấu có một nhân viên bưng một chiếc hộp gỗ rồi đặt lên chiếc
bục ở giữa sân khấu kia. Hắn cẩn thận mở chiếc hộp ra thì tiếng ồ ồ phát ra
càng to hơn, ngay cả những kẻ vốn đã biết trước cũng không giấu nổi vẻ kinh
ngạc bao gồm cả Từ Phúc trong đó. So với lúc hắn mới đem gốc Song Sinh Địa
Linh Sâm tới đây thì bây giờ nó đổi khác một trời một vực, toàn bộ gốc sâm đã
được tỉ mỉ làm sạch khiến giá trị của nó phải tăng đến mấy lần.

Tuy nhiên Từ Phúc lại có một thắc mắc phải chăng gốc sâm này chưa đủ độ trân
quý nên không được để vào trong hộp ngọc hay sao? Tất nhiên không phải như
vậy, chiếc hộp gỗ này được Vạn Kim thương hội chế tạo đặc biệt từ một loại cây
gọi là Tiếp Cốt Mộc. Bản thân Tiếp Cốt Mộc cũng là một loại thảo dược quý có
nhiều tác dụng, dùng hộp làm bằng cây này có thể nào trì dược tính của dược
thảo đựng trong đó lâu nhất có thể. Vạn Kim thương hội dùng loại hộp này đủ để
thấy độ trân quý của gốc sâm. Để có thể tạo ra một chiếc hộp như thế này thì
không biết đã phải dùng hết bao nhiêu Tiếp Cốt Mộc rồi vì đây là loại cây thân
nhỏ đường kính chỉ hai đến ba thốn mà giá trị cũng không nhỏ.

Sau một lúc chờ đợi cho tất cả những kẻ ở đây có thể chiêm ngưỡng món bảo vật
này thì Mẫn Huệ mới cất tiếng nói tiếp:

- Chắc hẳn ở đây không có vị nào là chưa từng nghe tới danh tiếng của Song
Sinh Địa Linh Sâm. Chính vì vậy ta sẽ không nói lại công dụng của nó nữa mà sẽ
đi thẳng vào một vấn đề mà tất cả các vị còn quan tâm hơn cả là giá cả của nó.

Lời nói vừa dứt tức thì hàng loạt những âm thanh vang lên từ bốn phương tám
hướng khiến cho Mẫn Huệ không biết được những người ra giá ở đâu. Mặc dù nàng
đã ra sức nhắc nhở những kẻ ở đây nhưng có vẻ không có tác dụng cho lắm. Đang
lúc này thì đột nhiên có một giọng nói “Trật tự!” phát ra khiến cho những
thanh âm hỗn loạn kia nhất thời im bặt. Nghe qua giọng nói này Từ Phúc liền
biết nhay chủ nhân của giọng nói này là ai, đó chẳng phải giọng nói Ngô hội
trưởng hay sao. Quả nhiên Vạn Kim thương hội nội tình thâm hậu.

Sau khi những thanh âm hỗn loạn kia chấm dứt thì Mẫn Huệ mới lại lên tiếng:

- Xin các vị khách quan bảo trì bình tĩnh! Ta biết được rằng các vị đều muốn
sở hữu món bảo vật này nhưng người muốn thì nhiều mà bảo vật chỉ có một nên
chúng ya sẽ đưa ra giá khởi điểm là một vạn năm ngàn kim tệ đồng thời sẽ không
giới hạn giá trị nhỏ nhất của một lần “nâng giá”.

Nghe xong những lời Mẫn Huệ vừa nói thì những kẻ vừa nhao nhao lên lúc nãy bây
giờ đều không dám nói thêm gì nữa. Một vạn năm ngàn kim tệ không phải là quá
lớn nhưng đây mới chỉ là giá khởi điểm, nếu muốn đem bảo vật về thì đâu chỉ
đơn giản là gấp hai, gấp ba lần con số đó là được. Lúc này chỉ còn lại những
kẻ ở phía trên các ban công là còn có vẻ thong dong, với nhiều kẻ thì con số
này vẫn nằm trong dự liệu của chúng.

Mất một lúc yên tĩnh thì mới bắt đầu có những kẻ trả giá.

- Một vạn sáu.

- Một vạn bảy.

- Một vạn tám.

- Một vạn chín.

- Hai vạn.

....

Những thanh âm trả giá này cứ vang lên hết lần này đến lần khác. Chỉ một lúc
sau thì giá của gốc song sinh Địa Linh Sâm đã được đẩy lên gấp đôi so với giá
khởi điểm. Đến đây thì những tiếng ra giá đã thưa thớt hơn trước rất nhiều
nhưng vẫn chưa dừng lại.

- Ba vạn ba.

Âm thanh này phát ra từ phía ban công đối diện với nơi Từ Phúc đang ngồi. Lúc
này thì phía trên hội trường đều là một màu đen đặc nên không thể nhìn thấy
được chủ nhân của thanh âm này là ai nhưng có thể nghe ra rằng đây là giọng
của một nam tử.

- Ba vạn tư.

Một giọng nam tử có chút châm chọc vang lên, sau nó kẻ này lại nói tiếp:

- Ngô Thiên Đức, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi! Thằng con trai vô dụng của
ngươi cho dù có được bảo vật như thế này cũng không thể khá lên được đâu, chi
bằng để cho ta thì hơn!

Nói xong hắn còn cười lớn mấy tiếng. Từ Phúc có thể nghe được là những tiếng
cười này phát ra từ ngay ban công bên tay trái hắn. Giọng điệu của người này
khi nói ra mấy câu sau có vẻ cực kỳ hả hê như vừa mới thắng cược vậy.

Nhưng rồi thanh âm từ phía đối diện lại vọng tới:

- Trước khi chê bai người khác thì ngươi nên tự nhìn lại bản thân mình đi!
Thằng con quý tử của ngươi mà đem so với Phi nhi nhà chúng ta hay sao, ta thấy
rằng tốt nhất ngươi không nên tiêu tốn tiền bạc vào nó nữa thì hơn, cả đời này
nó cũng không thể khá hơn cha nó được đâu!

Dứt lời thì kẻ có tên Ngô Thiên Đức đó lại cười một cách sảng khoái còn kẻ lúc
trước thì chỉ biết nói có một chữ:

- Ngươi...!


Tại một nơi phía sau hội trường thì Ngô Diệp Phàm đang đứng mà gật đầu mỉm
cười, không phải hắn cười vì cuộc đấu khẩu ở trên kia mà cười vì sự thành công
của buổi đấu giá cho đến lúc này. Hội trường chật kín người như thế này thì
chứng tỏ sức hút của những món bảo vật lần này lớn đến như thế nào, hơn nữa
càng nhiều kẻ tới thì thương hội càng thu được nhiều lợi nhuận. Ngoại trừ một
vài vị khách đặc biệt ra thì mỗi người vào cửa đều phải trả cho thương hội một
khoản nho nhỏ a.

Đang lúc Ngô Diệp Phàm vô cùng hài lòng gật đầu thì có một nhân viên của
thương hội tới ghé vào tai hắn nói mấy câu gì đó. Ngô Diệp Phàm thu lại nụ
cười, đáy mắt có chút nghi hoặc quay sang hỏi lại:

- Thật chứ?

Tên hân viên không nói gì chỉ thấy gật đầu đáp lại. Ngô Diệp Phàm lúc này mới
gật đầu, hắn nhìn lại hội trường một lượt rồi mới quay người đi theo tên nhân
viên kia rời khỏi.

Từ đại sảnh của thương hội đi theo hành lang vài chục bước là tới một gian
phòng giao dịch. Ngô Diệp Phàm sau khi dừng ở cửa để chỉnh trang lại bề ngoài
một chút thì mới với tay mở cửa rồi đi vào trong phòng. Vốn là vẻ bề ngoài của
hắn không có gì để chê nhưng khi nghe được tên nhân viên thông báo có một vị
khách nhìn qua không tầm thường đến thì hắn cũng muốn sự xuất hiện của mình
không gây mất điểm trước mặt khách quý.

Sau khi mở cửa bước vào trong phòng thì điều đầu tiên Ngô Diệp Phàm cảm thấy
là không khí có đôi chút bí bách, nhiệt độ có vẻ hơi cao hơn so với bình
thường. Lúc này hắn định đi tới mở cửa sổ thì mới chú ý đến nơi đó đang đứng
một người. Người này quay lưng lại phía hắn cộng thêm với việc người này mặc
một bộ áo choàng đen che từ đầu tới chân khiến hắn không thể biết được người
đó làm nam hay nữ nhưng mùi hương thoang thoảng trong không khí hiến hắn đoán
ra ngay đây là một nữ tử.

Hắn vội tiến tới chào hỏi:

- Xin chào mừng khách quan tới với phân hội của Vạn Kim thương hội tại Hưng
Duy thành, ta là phân hội trưởng tên Ngô Diệp Phàm. Không biết ...

Khi hắn nói tới đây thì nữ tử kia liền cất tiếng nói, trong thanh âm nhẹ nhàng
của nàng lại mang theo vài phần áp lực vô hình:

- Ngô hội trưởng là người buôn bán mà có vẻ không được nhanh nhạy cho lắm
nhỉ. Ta tới đây đương nhiên là có thứ muốn bán rồi.

Bị nói như vậy Ngô Diệp Phàm cũng chỉ là biết cười khổ đáp:

- Nếu quý khách đã muốn tiết kiệm thời gian vậy thì có thể cho ta xem “hàng”
có được hay không?

- Chẳng phải đã nằm sẵn trên bàn kia hay sao. Khảng năng quan sát của Ngô hội
trưởng hơi kém so với tưởng tượng của ta về một thương nhân đó.

Nghe nữ tử nói như vậy thì hắn mới để ý đến trên bàn đã để sẵn một chiếc hộp
ngọc nhỏ màu trắng. Từ từ tiến tới mở chiếc hộp ra thì hắn trợn mắt há hốc mồm
nhưng rồi cũng rất nhanh bình tâm lại nói:

- Bảo vật cỡ này e rằng thương hội chúng ta mua không nổi, xin quý khách đem
về cho!

Nữ tử nghe thấy Ngô Diệp Phàm nói vật thì chỉ cười khúc khích một tiếng sau đó
xoay người lại nói:

- Ngô hội trưởng thật khéo nói đùa, thứ mà Vạn Kim thương hội mua không được
e rằng chưa có xuất thế đâu! Hơn nữa ta nghe nói thương hội đang tổ chức một
buổi đấu giá đại hội đó sao, Ngô hội trưởng tùy tiện đưa món đồ này vào cũng
được rồi.

Nữ tử quay người lại nhưng thứ Ngô Diệp Phàm thấy chỉ là một tấm mạng mỏng che
toàn bộ khuôn mặt, tuy không thể thấy rõ ràng nhưng hắn cũng đoán được đây là
một tuyệt sắc giai nhân. Suy nghĩ một thoáng rồi hắn mới nói tiếp:

- Giá trí của món bảo vật này quá trân quý, ta không thể đưa ra giá chính xác
được nên không biết quý khách có thể cho ta biết con số mà quý khách mong muốn
hay không!

Nữ tử thở dài nói:

- Bản thân ta cũng không thể đưa ra con số chính xác được. Sắp tới ta sẽ có
việc ở lại đây năm, mười năm thì theo hội trưởng bao nhiêu là đủ?

- Nếu như vậy thì ta xin đề xuất giá là...


Lúc này đây thì có vẻ như cuộc tranh chấp món bảo vật cuối cùng của buổi đấu
giá đại hội lần này đã đi đến hồi kết, hiện tại chỉ còn có hai tên phú hào lúc
trước là còn có thể tiếp tục ra giá nhưng có lẽ bọn họ cũng không kiên trì
thêm được bao lâu nữa.

- Bốn vạn kim tệ! Ngô Thiên Đức, ngươi tranh không nổi với ta đâu, tốt nhất
là từ bỏ đi!

- Hừ!!! Bổn đại gia muốn xem Hồ Kiên nhà ngươi lấy cái gì ra mà bảo là ta
không tranh nổi với ngươi. Ta trả giá bốn vạn mốt!

- Bốn vạn hai!

- Bốn vạn ba!

- Bốn vạn... tư!

Thanh âm lần này hơi chút lưỡng lự, có vẻ như đây đã là giới hạn trên mà Hồ
đại gia có thể trả.

Im lặng một hồi lâu rồi Ngô Thiên Đức mới miễn cương trả giá tiếp:

- Bốn vạn rưỡi kim tệ. Lần này thì ngươi hết tranh nổi với...

- Năm vạn!

Thanh âm của Ngô Thiên Đức chưa kịp dứt thì từ phía dưới hội trường liền có
một thanh âm trả giá phát ra. Ngay lập tức cả hội trường đều rộ lên những
tiếng bàn tán xôn xao, thật sự mọi người đều không biết là vị đại gia nào lại
có thể ra tay hào phóng đến như vậy. nhưng Từ Phúc qua giọng nói có phần quen
thuộc này đã đoán ra được vị đại gia vừa rồi là ai. Rất nhanh thì ánh đèn ở
hội trường liền chiếu rọi vào một chỗ, mọi người đứng tại đó đều dạt ra chỉ
còn lại có một nam tử. Đúng như dự đoán của Từ Phúc thì đây chính là Chu
Khiêm, viện trưởng của Hưng Duy học viện, thật không ngờ được một người như
hắn ngoài sở thích sưu tầm sách thì còn có hứng thú với cả những loại kỳ trân
bảo vật giá trị cao như thế này.

Chu Khiêm không hề để ý đến những người xung quanh đang xì xào bàn tán về mình
mà chỉ hướng đến ban công phía trên chắp tay lại rồi nói:

- Ta thật có hứng thú với món bảo vật này, không biết hai vị có thể nhường
cho ta hay không? Nếu được thì Chu mỗ thật sự cảm kích.

Chỉ thấy từ phía hai chiếc ban công của Ngô Thiên Đức và Hồ Kiên đều phát ra
thanh âm khách khí:

- Chu viện trưởng quá lời rồi! Nếu ngài đã thích vậy thì chúng ta cũng không
có ý tranh giành nữa!

Chu Khiêm người hơi cúi hành lễ cảm ơn. Tiếng bàn tán trong hội trường cũng vì
thái độ của hai “đại gia” mà dần dần nhỏ lại, người ta đã trả giá cao như vậy
thì liệu ai còn ý kiến gì nữa.

Sau một chút thất thần vì nghe thấy thanh âm của Chu Khiêm thì Mẫn Huệ rất
nhanh lấy lại bình tĩnh, khóe miệng nói mỉm cười nàng nói:

- Chu viện trưởng thả giá hào phóng như vậy không biết còn có ai trả giá cao
hơn nữa hay không? Nếu như không có vậy thì ta tuyên bố gốc song sinh Địa Linh
Sâm này đã thuộc về Chu viện trưởng! Xin chúc mừng Chu viện trưởng đã đấu giá
thành công bảo vật!

Vốn dĩ thì Mẫn Huệ không cần phải hỏi lại vì chẳng còn kẻ nào có thể tranh mua
với con số mà Chu Khiêm đưa ra nhưng dù sao thì thủ tục vẫn là thủ tục.

Sau khi nghe thấy mấy lời sau của Mẫn Huệ thì Chu Khiêm vội xua tay nói:

- Mẫn Huệ phó hội trưởng quá khen rồi, chỉ là do ta vận khí tốt nên được các
vị bằng hữu nhường cho thôi!

Cái gì mà nhường nhịn chứ, rõ ràng là “cả vú lấp miệng em”, lấy tiền đè người,
hơn nữa còn có chút thủ đoạn đe dọa người ta vậy nên không ai dám tranh giành
từ đó mua được nào vật. Buổi đấu giá hôm nay có kẻ ra về với bảo vật, có kẻ ra
về trong sự tiếc nuối vì không đủ điều kiện để mua, chỉ đành ngậm ngùi ra về.
Tâm trạng tốt nhất có lẽ là những kẻ tới đây xem náo nhiệt, bỏ ra một chút
tiền mà được mở rộng tầm mắt.

Từ Phúc cũng không vội ra về vì hắn còn phải đợi để nhận khoản tiền đấu giá
nữa chứ.

Đúng lúc này thì một sự việc xảy ra thu hút sự chú ý của hắn. Ngô Diệp Phàm từ
phía sau sân khấu chạy tới ghé vào tai Mẫn Huệ nói gì đó sau đó hắn liền lấy
ra một chiếc hộp ngọc đặt lên trên bục rồi lui xuống phía sau.

Nhìn thấy dòng người đang lũ lượt rời khỏi hội trường thì Mẫn Huệ vội lên
tiếng gọi lại:

- Các vị khách quan xin dừng bước! Ta dám chắc nhiều vị rời khỏi đây đều mang
trong lòng sự tiếc nuối vì chưa thể sở hữu bảo vật nào, nếu vậy thì xin hãy
nán lại đây thêm chút ít vì thương hội chúng ta vừa mới có thêm một món bảo
vật gửi bán vào phút chót.

Nghe Mẫn Huệ nói như vậy thì rất nhiều kẻ đã chuẩn bị ra khỏi hội trường lại
quay trở lại vị trí của mình lúc trước. Xưa nay Vạn Kim thương hội luôn làm
việc cực kỳ quy củ, nếu họ đã nói bán mười món hàng vậy thì sẽ đúng là mười
món, không có chuyện món hàng thứ mười một xuất hiện. Bây giờ bảo vật có thể
khiến cho thương hội thay đổi quy định của mình thì độ trân quý của nói có thể
nghĩ.

Sau khi đợi tất cả mọi người trở về vị trí của mình thì lúc này Mẫn Huệ mới
tiến đến gần chiếc bục. Hai tay nàng cẩn thận mở nắp hộp ngọc ra thì tức thì
một luồng khí nóng tỏa ra khiến nhiều kẻ cảm thấy đôi chút khó thở, sau đó
nhiệt độ trong hội trường bắt đầu tăng lên khiến cho mọi người đều đổ mồ hôi.
Trong hộp ngọc là một viên đá hình khối lập thể với mỗi mặt là hình ngũ giác
nhìn qua khá kỳ dị. Viên đá có vẻ hơi trong suốt với màu sắc chủ đạo là cam
pha chút đỏ cộng với việc viên đá khiến cho nhiều độ tăng lên thì có thể đoán
ngay được nó chưa đầy năng lượng hỏa thuộc tính.

Để cho mọi người nhìn ngắn viên đá một hồi rồi Mẫn Huệ mới lên tiếng:

- Viên đá này tên gọi là Long Viêm huyết thạch. Nếu như ở đây có vị nào thiên
tiên thuộc tính hỏa hệ có lẽ đều đã nghe đến danh tiếng và biết tác dụng của
viên bảo thạch này, tuy nhiên cũng có những vị ở đây chưa từng nghe nói tới nó
vì vậy hãy để ta kể cho các vị nghe về nguồn gốc cũng như tác dụng của nó.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #8