Ép Mua.


Người đăng: GuYue

- Các ngươi nói cái gì? Chạy mất rồi? Bao nhiêu người vậy mà vẫn để một con
bé chạy trốn được? Mà lâu như vậy rồi bây giờ mới báo với ta là sao? Chẳng may
nó có chuyện gì thì các ngươi có chịu nổi trách nhiệm hay không?

Trong căn phòng có mấy người. Đang đứng là một nam tử tóc xanh lục, một thân
quần áo màu rêu, khuôn mặt có vẻ tức giận, những lời vừa rồi đều là do hắn nói
ra. Ở dưới đang quỳ vài người, nam nữ có cả, tất cả đều cúi gầm mặt xuống
không dám ngẩng lên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Không khí trong
phòng có vẻ bởi vì cơn giận của nam tử kia mà trở nên cực kì nặng nề. Nghe
xong những lời này từ phía đám người đang quỳ một nam tử tóc nâu dáng người
khôi vĩ không nhịn được mà nói ra:

- Đó mà là một con bé sao, đó là một tiểu ma nữ thì đúng hơn. Tộc trưởng, vừa
rồi ngài ra ngoài nên có thể không thấy những gì tiểu ma nữ đó làm nhưng ngài
thử hỏi mọi người trong tộc xem là sẽ rõ ngay thôi. Dù mọi người biết nó là
tương lai của cả tộc nhưng ngài đã nuông chiều nó quá mức rồi. Ngài có biết
rằng khu vườn ươm cây giống của chúng ta đã bị nó giày xéo đến mức không còn
lại một cây nguyên vẹn hay không, vườn cây ăn quả của chúng ta thì bị nó vặt
trụi cả những trái chưa chín, còn...

- Đủ rồi! Các ngươi mau đi tìm con bé về đây! Tự ta sẽ có biện pháp để dạy dỗ
nó.

Nam tử tóc xanh lúc này đã thu liễm mấy phần, phất tay ý bảo mọi người đi ra
ngoài. Mấy người cùng cúi đầu:

- Chúng ta sẽ huy động toàn bộ mọi người đi tìm!

Khi mấy người này đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài thì từ bên ngoài truyền tới
một thanh âm già nua, đi vào là một lã giả râu tóc đều bạc trắng, râu của lão
dài đến chạm đất, trên tay còn cầm một cây trượng, đầu trượng là một tán cây
xum xuê còn có cả mấy quả cây màu đỏ mọc ra từ trên đó.

- Mấy người các ngươi dùng tốc độ nhanh đi về phía Tây sát biên giới với
Thiên Quang đế quốc, có lẽ tiểu ma nữ đang ở đó. Nhanh lên!

- Vâng thưa đại trưởng lão!

Dứt lời thì mấy người này ngay lập tức đi ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ
còn nam tử kia và đại trưởng lão. Nam tử cúi người hành lễ với lão giả rồi ra
hiệu mời lão giả ngồi xuống ghế, sau đó tự mình cũng ngồi xuống:

- Đại trưởng lão, không biết là ngài lấy ở đâu ra tin tức của Mộc Nghiên vậy?
Phải chăng là ngài đã đi hỏi Thần thụ, nếu quả thật là như vậy thì khi về xin
ngài chuyển lời cảm ơn của ta đến Thần thụ!

- Ta cũng muốn đi hỏi Thần thụ lắm nhưng tin này là ta mua về, là ta bị người
bắt ép mua. Không gì bằng một tên gian thương.

Giọng của lão giả cực kì phẫn nộ, hai tròng mắt cơ hồ như phun ra lửa. Phải
biết đại trưởng lão Mộ Tinh Trần là người đức cao vọng trọng nhất toàn bộ Linh
tộc từ trước đến nay, ông ta luôn luôn thể hiện ra bên ngoài dáng vẻ khí định
thần nhàn, chưa bao giờ người ta thấy ông ta thể hiện cảm xúc quá mức, dù cho
trời có sập hay cái chết cận kề cũng chưa chắc lão đã nhăn mặt, vậy mà hôm nay
lão lại tỏ ra cực độ phẫn nộ như vậy thì chắc chắn việc này không hề đơn giản.

- Tên khốn kiếp Vô Danh đó, khi ta đang chuẩn bị đi hỏi Thần thụ thì hắn đột
nhiên hiện ra nói cho ta biết Mộc Nhiên đang ở gần biên giới phía Tây, lại còn
đang gặp nguy hiểm nữa chứ. Ta vội cảm ơn hắn rồi ngay lập tức rời đi nhưng
khi hắn nói ra câu sau thì ta mới biết ta đã bị lừa. Hắn nói rằng “tin này ta
định để trao đổi với tộc trưởng của các ngươi nhưng ngươi đã nghe rồi vậy thì
thay hắn trả giá đi!”.

-Tên khốn đó! Một tấn Hoa Tiên trà của ta!

Lão giả nghiến răng ken két, nhưng rồi thái độ cũng chuyển từ phẫn nộ thành bi
thương, khuôn mặt già nua bắt đầu mếu máo:

- Mộc Linh Tử lần này ngươi phải đền bù cho ta! Ta không có liên quan gì đến
tiểu ma nữ đó vậy mà vẫn phải bỏ đồ của ta ra để đổi lấy thông tin của con gái
ngươi. Ngươi nhất định phải đền bù cho ta, cả những lần ta bị tiểu ma nữ đó
phá phách nữa!

Nam tử khóe miệng giật giật, cười khổ:

- Được, được, mọi tổn thất của đại trưởng lão ta sẽ đền bù gấp đôi cho người!
Vậy là được chứ gì?

- Thế còn nghe được, khi nào tiểu ma nữ đó trở về ngươi nhớ mà dạy dỗ lại cho
tốt, đừng để nó qua chỗ ta giả bộ đáng thương lừa lấy đồ của ta nữa!

Nói xong lão giả đứng dậy bỏ đi ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn có mỗi
nam tử, mắt của hắn nhìn về vô định, miệng lẩm bẩm:

- A Thảo à, con gái của chúng ta giống hệt như nàng vậy, luôn tinh nghịch
nhưng mà mọi người không thể nào mà ghét bỏ cho được.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #17