Thần Thụ.


Người đăng: GuYue

- Lão gia gia, tờ giấy này ghi những gì vậy? Ta thấy có nhiều chữ mà không
thể đọc được một chữ nào.

Tiểu Vũ mếu máo nói với lão giả.

Sau khi lão giả chui vào trong Vô Cực Chỉ Hoàn thì một tờ giấy từ trong đó bay
ra, theo lời của lão thì trong tờ giấy này có ghi lại những công pháp tu luyện
từ sơ cấp đến cao cấp nhưng mà tiểu Vũ lại không đọc được, không phải là hắn
không biết chữ mà là trên tờ giấy ghi bằng một loại ngôn ngữ hắn chưa thấy bao
giờ.

- Vậy à? Nếu như vậy thì cất lại vào trong này đi, bao giờ ngươi có thể đọc
được hết chữ trên này thì lúc đó cũng là lúc thích hợp để ngươi tu luyện công
pháp ghi trong đó. Còn bây giờ ta sẽ dạy ngươi cách minh tưởng để tu luyện
tinh thần lực, mỗi ngày vào lúc mặt trời mọc và mặt trời lặn ngươi tập trung
minh tưởng khoảng nửa canh giờ là được, khi nào cản thấy tu vi tinh thần của
ngươi tăng lên ta sẽ xuất hiện để chỉ điểm tiếp cho ngươi. Còn mấy động tác mà
ngươi tập khi còn ở trong động thì cứ tiếp tục tập luyện, tuy nó không phải
công pháp gì nhưng dùng để rèn luyện cơ thể thì rất tốt đấy. Ta đi nghỉ ngơi
đây, nhớ là đừng có làm phiền ta, đến lúc thích hợp ta sẽ tự xuất hiện.

Lão giả vừa dứt lời thì tiểu Vũ cảm thấy trong não mình xuất hiện một câu “âm
dương giao hòa – tinh thần thăng hoa - dụng tâm cảm thụ”. Hắn bắt đầu ngồi
xuống minh tưởng, miệng lẩm bẩm câu khẩu quyết đó, một lúc sau miệng hắn hơi
mỉm cười từ từ mở mắt ra:

- Đúng là có khác biệt thật! Quả nhiên là đồ tốt!

Sau đó hắn đứng dậy quay người đi ra khỏi thạch động. Chừng nửa canh giờ sau
tiểu Vũ đã đi ra khỏi động.

- Không khí trong lành luôn là tốt nhất! Không biết đã bao lâu rồi, phải mau
trở về thôi, không thể để cho Từ thúc thúc và Linh Nhi lo lắng thêm nữa.

Hắn đứng bên cạnh hồ nước hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh tìm kiếm đường
ra khỏi nơi này.

Đây là một thông đạo nhỏ ẩn sau một tảng đá, tiểu Vũ trong lúc tìm kiếm lối ra
xung quanh sơn cốc thì đã vô tình phát hiện ra. Tuy không biết nó dẫ tới đâu
nhưng chắc là vẫn tốt hơn cái sơn cốc đó, đi dọc theo thông nào này cũng đã
gần nửa ngày trời nhưng vẫn chưa thấy lối ra, nhìn theo phương vị của mặt trời
thì có thể đoán được hắn đang đi về hướng Đông.


- Nếu biết trước phải đi mất tới ba ngày thì ta đã chọn cách leo núi từ sớm
rồi.

Tiểu Vũ lẩm bẩm tự trách bản thân. Ba ngày vừa rồi đi trong thông đạo trừ
những lúc mặt trời mọc và lặn cùng với mấy canh giờ dành ra để ngủ thì thời
gian còn lại hắn đều dành để đi, lúc nào đói thì lại dừng lại để ăn đồng thời
nghỉ ngơi một chút.

Sở dĩ hắn mất tới tận ba ngày mới ra khỏi vì hắn chọn nhầm đường, khi tới một
cái ngã ba thì hắn đã chọn đi về phía bên trái, đi mất nửa ngày cuối cùng lại
gặp đường cụt, lúc đó hắn thực sự muốn tự đấm vào mặt mình mấy cái. Lại phải
tốn thêm nửa ngày để đi ngược lại vậy nên tổng cộng mất tới ba ngày hành
trình.

Sau khi ra khỏi thông đạo thì đập vào mặt hắn lại là bát ngát núi đồi cùng
rừng rậm nhưng hấp dẫn hắn lại là một thứ khác.

Đằng xa kia là một thứ gì đó cực kì khổng lồ giống như một cái cột trụ đâm
thẳng lên trời, xuyên qua cả những đám mây nhưng vì khoảng cách quá xa nên
nhìn không rõ đó là thứ gì. Xung quanh “cột trụ” đó mơ hòi còn có thể thấy
được những vật thể trôi lơ lửng, nhìn giống như những cục đá, có vẻ chúng được
buộc lại với nhau bằng những sợi dây nhỏ.

- Cảm thấy choáng ngợp lắm phải không? Nhìn bộ dáng của ngươi chắc hẳn lần
đầu “xuống núi” rồi.

Theo sau âm thanh vừa rồi thì thân ảnh của lão giả lại hiện ra, tiểu Vũ không
nhịn được vội hỏi:

- Lão gia gia, đó là thứ gì vậy? Từ đây ta nhìn không rõ nhưng chắc hẳn là nó
rất lớn có đúng hay không?

- Đó là Thần thụ - biểu tượng của sinh mệnh trên toàn bộ tinh cầu này. Ta nhớ
hồi ta còn sống thì người ta đã truyền nhau rằng nó do Thần sáng thế trồng
xuống từ bình minh của sự sống thên tinh cầu này. Rễ của nó đã đâm tới trung
tâm tinh cầu còn ngọn cây thì vượt ra ngoài cả bầu trời. Còn có nhiều lời đồn
đại rằng ngọn của nó đã chạm tới Thần Giới nhưng chưa có ai tìm thấy bất cứ
dấu vết gì cả. Những thứ bay xung quanh Thần thụ kia gọi là Thiên đảo, đó là
những tảng núi lớn bên trong có một loại khoáng vật đặc biệt giúp chúng có thể
lơ lửng trong không trung.

- Oa,thật là thần kì! Lão gia gia chúng ta tới đó xem đi!

Dù sao thù tiểu Vũ vẫn là trẻ con, không thể tránh được tính tò mò cùng ham
chơi nổi lên trong lòng hắn, hắn đang chuẩn bị chạy đi thì bị lão giả vung tay
ngăn lại.

- Không được, đó là vùng đất của Thụ Yêu, tuy không hẳn là bất khả xâm phạm
nhưng cũng không thể nói tới là tới được. Với lại theo tính toán của ta thì
khoảng cách từ đây đến đó nếu không phải một vạn thì cũng tới tám ngàn dặm,
ngươi đi nổi không? Bây giờ chả nhẽ ngươi không muốn trở về với Linh Nhi và Từ
thúc thúc của ngươi hay sao mà lại nghĩ đi tới đó?

Tiểu Vũ lấy tay gãi đầu, bộ dáng cứ như là phạm lỗi vậy.

- Cảm ơn ngài lão gia gia, nếu ngài không nhắc nhở chắc ta cũng vì ham chơi
mà đi luôn quá.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #16