Thụ Yêu.


Người đăng: GuYue

- Lão gia gia, thực sự là chỉ cần đi về hướng Tây là có thể trở lại nhà của
ta sao?

Lão giả chậm rãi gật đầu:

- Tuy ta không biết cụ thể cái Ngân Hoàng thôn mà ngươi nói ở đâu nhưng cũng
có thể đoán được là muốn trở về nơi đó thì chỉ cần đi ngược lại hướng mà chúng
ta đã đi đến đây là được. Được rồi, từ giờ ta sẽ đi ngủ, đừng có làm phiền ta
nữa đấy! Ngươi cũng đi nghỉ đi, mai còn lên đường cho sớm!

- Vâng! Ngài cũng nghỉ ngơi đi!

Tiểu Vũ cúi người hành lễ rồi tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống nghỉ.

Sáng sớm hôm sau tiểu Vũ dậy từ khi mặt trời chưa mọc, sau khi dành ra nửa
canh giờ tu luyện thì hắn bắt đầu lên đường.

Những cây đại thụ tán rập rạm ngăn cản ánh sáng mặt trời chiếu xuống phía dưới
làm cho cả cánh rừng trở nên âm u, thỉnh thoảng lại sẽ có thêm những tiếng kêu
của động vật dễ khiến cho những kẻ yếu bóng vía sẽ phải tè ra quần. Tiểu Vũ
vừa đi vừa để ý tìm phương hướng vì thi thoảng mới có ánh sáng chiếu xuống,
đột nhiên hắn nghe được tiếng trẻ con khóc truyền đến.

- Giữa cái nơi khỉ ho cò gáy này thì sao lại có tiếng khóc được nhỉ? Chẳng
nhẽ là...

Có kinh nghiệm xương máu từ lần trước nên tiểu Vũ vô cùng thận trọng khi đi về
phía phát ra tiếng khóc. Hắn từ từ đi tới gần rồi núp phía sau một cây đại
thụ. Những thứ hắn nhìn thấy sau đó có lẽ là trải nghiệm mà cả đời mày hắn
không thể quên được, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một bán nhân loại hay đúng hơn
là một Thụ yêu.

Sinh vật này nửa trên thân thể nhìn giống hệt như một cô bé nhân loại chỉ
ngoại trừ đôi tay có vẻ như được tạo thành bởi một đống dây leo kết vào với
nhau trên đó còn mọc ra vài chiếc lá nhỏ, mái tóc màu lục dài đến eo, phía
trên có một cặp cành cây giống như sừng hươu, khuôn mặt xinh xắn với đôi môi
nhỏ và đôi mắt đang sưng đỏ lên vì khóc, ở phần ngực có cuốn một dải băng, hẳn
nhiên là một bé gái. Từ phần eo trở xuống thì cũng lại giống như thân của loài
hươu nhưng cũng giống như đôi tay của cô bé, nó cũng toàn bộ là bằng những sợi
dây leo hợp lại, trên thân còn có mấy bông hoa nhỏ cùng với những nụ hoa.

Nhìn xuống phía dưới chân cô bé thì tiểu Vũ đã biết được lí do tại sao cô bé
lại khóc, ở chân trước bên trái của cô bé có một chiếc bẫy gấu đường kính nửa
thước với đầy răng nhọn. Chỉ thấy từ chỗ những chiếc răng tiếp xúc với chân cô
bé chảy ra một dòng chất lỏng màu xanh, hẳn nhiên đó là máu của cô bé, hai tay
cũng có đầy những vết xước do cố gắng tháo chiếc bẫy ra.

- Kẻ nào lại ác độc đến như vậy? Không được, phải nghĩ cách cứu cô bé thôi!

Dứt lời hắn vội chạy đi tìm cách, một lát sau hắn trở lại với một khúc cây và
một hòn đá. Không do dự hắn đi thẳng tới chỗ cô bé, những âm thanh soạt soạt
khi tiểu Vũ bước trên đám lá khô trong rừng nhất thời làm cô bé cảnh giác,
nàng giơ hai tay lên nhất thời mấy cây dây leo từ trên gốc đại thụ gần đó tách
ra lao thẳng về phía tiểu Vũ.

- Đừng! Ta tới để giúp ngươi, không phải hại ngươi! Ngươi đừng có ra tay đó,
ta là có ý tốt!

Hắn chậm rãi tiến tới để không làm cho cô bé hoảng sợ nhưng dù thế nào thì với
cái điệu bộ cùng với việc hắn cầm một khúc cây to bằng bắp tay và một hòn đá
thì đánh chết cũng không ai tin là hắn tới để giúp đỡ. Ấy vậy mà cô bé lại
buông lỏng sự cảnh giác của minh, tay nàng buông xuống tức thì mấy cây dây leo
cũng rút đi. Có thể thấy rằng lúc này cô bé đã tuyệt vọng đến dường nào, chỉ
cần có một tia hy vọng có thể thoát ra thì nàng cũng không ngần ngại mà nắm
lấy.

Hắn đi tới cạnh chiếc bẫy, lấy hòn đá để vào giữa hai hàng răng rồi dẫm chân
lên định dùng nó làm điểm tựa, sau đó hắn nhét cành cây vào rồi bắt đầu đẩy,
dần dần thì chiếc bẫy cũng được nới rộng ra, một lúc sau thì nó đã đủ rộng để
cô bé có thể rút chân ra. Khi cô bé vừa rút chân ra thì “Phanh” một tiếng
chiếc bậy sập xuống làm thanh gỗ gãy đôi còn hòn đá thì bị bắn ra xa. Cũng may
cho tiểu Vũ là hắn trong thời gian này tu luyện tinh thần lực nên cảm giác với
nguy hiểm cũng bắt đầu hình thành, nếu không phải hắn cảm thấy không ổn vội
rút chân lại thì có lẽ hòn đá bắn ra đó đã làm hắn bị thương.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #18