Người đăng: GuYue
- Ngươi vào trong này! Ta có thứ này cho ngươi!
Lão giả vẫy tay ra hiệu cho tiểu Vũ đi tới trước cây Hồi Hồn Thảo. Xong lão
phẩy tay một cái thì thứ mắc ở trên cây đã rơi vào tay tiểu Vũ. Đó là một
chiếc nhẫn nhìn như hai sợi dây uốn lượn xung quanh nhau, ngoài ra không có
thứ gì gắn lên hoặc khắc lên để trang trí, màu sắc thì xỉn xỉn như thể là kim
loại đã trải qua nhiều năm bị mài mòn vậy, nếu so với chiếc nhẫn trữ vật của
tiểu Vũ thì kém không biết bao nhiêu lần.
- Lấy một giọt máu của ngươi nhỏ lên chiếc nhẫn rồi đeo nó vào ngón giữa bên
tay thuận của ngươi!
Lão giả trầm giọng nói, tiểu Vũ hơi nghi hoặc nhìn chiếc nhẫn nhưng vẫn làm
theo, khi máu của hắn vừa mới nhỏ vào chiếc nhẫn thì chiếc nhẫn phát ra quang
mang lóa mắt sau đó vụt tắt, tiểu Vũ không nhịn được hỏi dò:
- Lão gia gia, cái nhẫn này là thứ gì?
- Đó là một chiếc nhẫn trữ vật, ta sẽ ở trong đó khi chúng ta ra ngoài.
- Sao ông không nói sớm, ta cũng có một chiếc nhẫn trữ vật đây rồi, tại sao
lại bắt ta phải phí phạm máu của ta vào một vật chỉ để chứa đồ chứ!
Lão giả tức giận nói lớn:
- Chiếc của ngươi thì không gian trong đó rộng bao nhiêu? Mười thước, một
trăm hay một ngàn thước vuông?
Bình tĩnh lại tâm tình lão giả nói tiếp:
- Chiếc nhẫn này tên là Vô Cực Chỉ Hoàn, nó là một chiếc nhẫn trữ vật cấp
Thần khí. Không gian nó có thể chứa đựng là vô tận đúng như cái tên của nó,
đồng thời vật chứa ở trong này không thể bị phát hiện được nếu như tu vi tinh
thần dưới Thần cấp, nó cũng không thể bị phá hủy. Điều kiện để có thể đeo nó
là phải dùng máu của ngươi để tạo khế ước vì nó là thần khí nhận chủ, từ giờ
ngoài ngươi ra thì trên thế giới này không ai có thể đeo nó nữa.
Giọng điệu của lão giả đã biến thành hơi khinh thường:
- Thế nào? Còn tiếc một giọt máu vừa rồi không? Một giọt máu đổi lấy một kiện
thần khí, buôn bán có lãi như vậy đi khắp thế giới cũng không có đâu. Chỉ có
không gian rộng rãi ở trong này mới thích hợp với ta. Từ sau khi ta chết đi
thì nó đã thành vật vô chủ, bây giờ ngươi chính là chủ nhân mới của nó.
Nói đoạn lão giả tay kết vài đạo thủ ấn, tức thì gốc Hồi Hồn Thảo thu lại bộ
rễ của mình rồi biến thành một quang cầu chui vào trong chiếc nhẫn. Tiểu Vũ
lúc này đang nuốt nước bọt ừng ực nhìn chiếc nhẫn trong tay rồi vội lấy nó đeo
vào ngón giữa bàn tay phải.
- Ngươi phải nhớ rằng nó là thần khí nên nó cũng có linh tinh đấy, đừng có
thấy gì cũng để vào trong đấy. Từ giờ ngươi chỉ cần dùng ý nghĩ của mình là có
thể tùy ý sử dụng nó, k cần mấy thao tác rườm rà như đống đồ trữ vật bình
thường kia.
Tại một nơi vô định nào đó.
Ánh sáng ở nơi này có vẻ không tốt cho lắm nhưng mơ hồ có thể thấy được là có
khoảng mười chiếc ghế quây xung quanh một chiếc bàn tròn. Có bảy bóng người
đang ngồi trên bảy chiếc ghế, ba chiếc còn lại bỏ trống.
- Cái phong ấn đầu tiên đó bị phá rồi, vậy là kế hoạch cũng đã bắt đầu. Ta
thật sự rất muốn gặp kẻ đã phá cái phong ấn đó, khi đó ta sẽ hảo hảo chiếu cố
hắn.
Một giọng nữ trong như nước nhưng kèm theo vài phần quỷ mị vang lên.
- Từ bao giờ mà ngươi quan trong tiểu tiết vậy? Đối với ta thì dù có là ai đi
chăng nữa cũng như nhau cả thôi. Điều mà ta quan tâm là bao giờ thì cả chín
cái sẽ bị phá bỏ hoàn toàn, ta đã đợi một vạn năm để mong gặp lại con gái mình
rồi đấy.
Lần này giọng nói là của một nam tử, trong thanh âm tràn ngập vô tận uy
nghiêm.
Đột nhiên một thanh âm mang theo vài phần tinh nghịch cất lên:
- Ha ha ha! Vác ngươi mới chờ có một vạn năm đã là là gì, ta chờ ngày này
không biết đã bao lâu rồi, sẽ không còn kẻ nào có thể cản trở ta đi ngao du
đại lục nữa. Có lẽ ta nên lên kế hoạch về địa điểm từ bây giờ thôi!
- Đừng có mà qua chỗ của ta không thì ta sẽ giết ngươi!
Một thanh âm thanh băng lãnh vang lên ngay lập tức như để phản bác.