Thi Gan.


Người đăng: GuYue

Thời gian cứ như vậy trôi qua, vì trong động không có ánh sáng mặt trời chiếu
vào nên không thể phân biệt được ngày đêm. Tiểu Vũ không biết được hắn đã đến
đây bao lâu rồi, cứ mỗi lần trong nhẫn trữ đồ của hắn hết trái cây thì hắn mới
lại ra ngoài để kiếm thêm, đồng thời vệ sinh cơ thể, kiếm tháo dược đắp lên
cái chân đau, ước chừng mất nửa ngày, sau đó lại trở lại trong hang ngồi.

Sau hai lần như vậy thì cái chân của hắn đã khỏi hẳn nhưng hắn không rời đi mà
vẫn tiếp tục làm như vậy, thay vì ngồi một chỗ thì tiểu Vũ lại bắt đầu tập
luyện. Tiếp diễn thêm hai lần ra ngoài nữa thì rốt cuộc lão giả thần bí kia
cũng chịu không nổi, sau khi tiểu Vũ ra ngoà trở về thì lão giả hiện ra, khuôn
mặt căm tức nhìn hắn quát:

- Ngươi như vậy thật đúng là một tên tiểu tử cứng đầu, ngươi cứ ra ra vào vào
ồn ào chết đi được. Chân ngươi đã khỏi từ sớm sao không đi đi, cứ ở lại đây
làm phiền đến ta, nhìn thấy bản mặt ngươi làm ta muốn...

Tiểu Vũ cười lộ ra hàm răng trắng trả lời:

- Ngài muốn làm gì ta? Ta chỉ định đợi tiền bối hiện ra để chào từ biệt ngài
một câu thôi mà!

- Vậy tại sao ngươi không gọi thẳng ta ra? Cứ lẳng lặng ra ra vào vào như vậy
khiến ta tức chết đi được.

- Ta sợ làm phiền lão tiền bối nên mới không gọi! Dù sao từ bé ta cũng đã
được dạy những lễ tiết tối thiểu rồi.

Lúc này thì mi mắt lão giả hơi giật giật, thầm nghĩ “có phải ta đã bị một tên
tiểu tử vắt mũi chưa sạch tính kế?”.

- Được rồi, giờ ta ra rồi đây, ngươi mau chào ta rồi đi đi, càng nhìn mặt
ngươi ta lại càng không thể bình tĩnh được!

- Vậy xin chào lão tiền bối! Ta xin phép đi trước! Chúc ngài sớm ngày rời
khỏi đây!

Nói xong hắn quay người hướng về phía cửa động đi ra.

Lão giả kinh ngạc nhìn hắn rời đi không nhịn được gọi với theo:

- Được rồi ta chịu thua! Ngươi thắng rồ! Ta đồng ý với ngươi là sẽ chỉ dạy
ngươi nhưng ngươi phải đáp ứng ta mấy điều kiện sau.

Lúc này tiểu Vũ quay lại nhưng trái với dự liệu của lão giả thì hắn không có
tươi cười mà khuôn mặt hơi trầm xuống:

- Lão tiền bối, tiểu Vũ ta tuy chỉ là một thằng bé sáu tuổi nhưng từ khi ta
có ý thức thì thúc thúc của ta đã dạy ta rằng: “tri thức là sự tự nguyện chứ
không phải là sự trao đổi giữa hai bên truyền thụ và học tập”. Nếu như bây giờ
ta chấp nhận điều kiện của lão tiền bối để đổi lại được sự chỉ dạy của ngài
thì như vậy ta sẽ mang nợ ngài, sau này khi ta có bản lãnh mà ngài lại yêu cầu
ta làm điều gì đó trái với lẽ thường thì ta biết phải làm sao bây giờ. Chính
vì vậy ta sẽ không đồng ý điều kiện của ngài chỉ để ngài chỉ dạy cho ta.

Những lời này là thứ một đứa trẻ sáu tuổi có thể nói ra sao? Lão giả cảm thấy
như đang đối thoại với mấy tên thương gia lăn lộn thương trường mấy chục năm
vậy.

- Nếu ngươi đã có suy nghĩ sâu xa như vậy thì tại sao không nghĩ ra rằng tất
cả từ đầu tới giờ chỉ là một bài kiểm tra ý chí cùng với tính nhẫn nại của
ngươi?

Lúc này tiểu Vũ mới mỉm cười:

- Vậy theo lão tiền bối thì ta có vượt qua hay không?

- Vượt qua, vượt qua. Vượt qua xuất sắc là đằng khác!

Lão giả vuốt râu tán thưởng rồi lại nói tiếp:

- Bài kiểm tra này có hai cách để vượt qua. Cách thứ nhất là ngay khi bị ta
đuổi đi thì ngươi sẽ bắt đầu cầu xin, khi đó ta sẽ ra điều kiện và bắt ngươi
đồng ý. Cách còn lại thì là cách ngươi vừa dùng, thi gan với ta. Tuy hai cách
này kết quả đều giống nhau nhưng có một điểm khác biệt, chính ngươi đã nêu ra
điểm khác biệt đó, ngươi nói rất đúng nhưng chưa đủ, đầy đủ phải là “ tri thức
là sự tự nguyện và cố gắng không ngừng nghỉ chứ không phải là sự trao đổi giữa
hai bên chỉ dạy và truyền thụ”. Người dạy tự nguyện truyền thụ tri thức đồng
thời không ngừng cố gắng để có thể đưa thêm nhiều hơn tri thức đến người học,
người học cũng tự nguyện học hỏi đồng thời không ngừng cố gắng hoàn thiện
những tri thức mà người dạy truyền lại. Tri thức là một thứ thiêng liêng chứ
không phải là một món hàng dùng để trao đổi.

Tuy không thể hiểu hết những điều cao siêu mà lão giả nói nhưng tiểu Vũ vẫn
gật đầu lia lịa.

-Tuy là ta tự nguyện dạy ngươi nhưng ngươi cứ nghe thử điều kiện của ta xem, không có gì trái với luân thường đạo lý cả. Thứ nhất ta chỉ dạy ngươi nhưng không phải sư phụ hay lão sư của ngươi, nên nếu ngươi gọi ta là sư phụ chẳng phải ta chiếm tiện nghi của ngươi sao? Thứ hai là không được cho ai biết về ta, chuyện giữa ta và ngươi cũng không được nói ra cho người khác biết! Người đồng ý chứ?

Tiểu Vũ trả lời với không một chút do dự:

- Ta đồng ý! Vậy thì ta sẽ gọi ngài là lão gia gia được chứ? Dù sao thì cũng
cần có một cách để ta xưng hô với ngài, cứ gọi lão tiền bối thì sẽ rất xa lạ.

Lão giả vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi gật đầu:

- Không tệ, cứ gọi như vậy đi!


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #14