Mặt Đất


Người đăng: minhtan638865@

Chạy một mạch đến “bến tàu”, dưới lòng đất chỉ có khoáng thạch và nham thạch
là nhiều. Nham thạch chảy ở khắp nơi tạo thành những dòng sông nóng bỏng, thậm
chỉ là cả biển nham thạch.Vì vậy tàu ở đây thiết kế chú trọng tính chịu nhiệt
và có 1 mũi khoan cực khỏe ở phía đầu đảm bảo có thể di chuyển với tốc độ cao.

Thường chỉ có thương nhân đi lại giao dịch hàng hóa bằng tàu, rất ít người dám
chui lên mặt đất, do thiết kế của tàu cũng không thể ngăn chặn được tác động
của môi trường.

1 đứa trẻ 7 tuổi đi thuê thuyền đi trong đêm sẽ khá phiền phức vì vậy buổi
sáng Đằng Sơn đã đặt trước 1 chiếc.

Nhìn quanh bến tàu không ai để ý, Đằng Sơn lao vụt vào trong chiếc tàu, nổ máy
rồi phóng thẳng theo đường hầm.

Ù….. ù! Tốc độ của chiếc thuyền khá nhanh chỉ trong 2 phút Đằng Sơn đã ra khỏi
phạm vi căn cứ, tiến vào vùng đất đá xen lẫn nham thạch.

Theo bản đồ, sào huyệt của Kiếm Long ở cách căn cứ Nam Hạ 250km về hướng Nam
nới từng là thành phố Hải Thịnh.

Xung quanh thành phố có rất nhiều tòa nhà cao tầng, mà bọn Kiếm Long 1 mình
độc chiếm cả thành phố, có thể tưởng tượng số lượng của chúng lớn đến thế nào,
may mà hầu hết chỉ đạt đến B cấp chỉ có những con ở trung tâm mới đạt đến A
cấp.

Rầm…. rầm! Động cơ dần dần tắt, Đằng Sơn cho tàu dừng ở trên 1 ngọn núi đá
cách trung tâm thành phố khoảng 50km từ đây có thể quan sát được toàn cảnh
thành phố.

Xình! Cửa mở ra, không khí trên mặt đất làm Đằng Sơn nhíu mày, cho dù hắn đã
là đấu thánh cấp 8 nhưng đứng lần đầu tiên trên mặt đất cũng làm hắn khó chịu
không thôi, nhiệt độ quá lạnh, không khí đầy mùi phóng xạ không biết con người
lên đây có sống được 1s không nữa.

Tuy nhiên phải nói khung cảnh rất đẹp, vô cùng đẹp, ánh trăng trên cao soi
sáng làm khung cảnh mờ ảo, rừng núi đan xen cộng thêm đống phế tích làm nên
một bức tranh tĩnh lặng.


  • Thảo nào con người luôn muốn quay trở về mặt đất! Đằng Sơn vừa lấy ống nhòm
    vừa lẩm bẩm.

Qua ống nhòm Đằng Sơn có thể thấy rõ tất cả bố trí của bọn Kiếm Long.

Thường chỉ có 1 vài con lang thang trong các con đường của thành phố chỉ khi
gặp phải địch thì mới kêu gào cho đồng bọn kéo đến, căn bản chỉ cần nhất kick
tất sát không để chúng kêu lên là được.Một khi đã bị bao vây thì trừ khi có
cánh chứ đừng mong ra khỏi thành phố.

Phù…. Phù! hít thở xâu 1 hơi, Đằng Sơn lôi 3 thanh vũ khí rồi lắp vào với
nhau, 1 thanh trường thương đen bóng xuất hiện, cái này là dùng tiền tiết kiệm
cộng thêm nguyên liệu có sẵn trong Đằng gia làm, Đằng gia tuy thất thế nhưng
thời Đằng Thịnh còn sống tích trữ khá nhiều vũ khí cùng nguyên liệu quý hiếm.

Từ nhỏ Đằng Sơn đã rất thích sử dụng thương nên mỗi khi luyện công xong cậu
lại luyện thương pháp, tuy bây h chưa thể nói đạt tới cảnh giới nhân thương
hợp nhất nhưng cũng h đã như 1 cánh tay của cậu.

Vù Đằng Sơn lao mình xuống dưới núi, tốc độ cực nhanh loáng 1 cái đã đến vùng
phụ cận.Nơi đây mới là vòng ngoài số lượng Kiếm Long khá ít Đằng Sơn chủ yếu
di chuyển qua các ngôi nhà bỏ hoang, tận dụng hết các giác quan để cảm giác,
tránh để bị phát hiện.

Càng đi vào phía trung tâm số lượng Kiếm Long đi tuần càng lúc càng nhiều, tốc
độ di chuyển của Đằng Sơn cũng giảm xuống nhanh chóng.

Dọc đường đi mùi hôi thối bốc lên nồng nặc do xác người và xác quái vật vương
vãi đầy đường bọn quái vật này thật vô ý thức, tuy nhiên cũng vì vậy mà Đằng
Sơn không sợ bị Kiếm Long ngửi thấy.

Sau khi di chuyển được hơn 40km lúc này Đằng Sơn căn bản không thể di chuyển
tiếp vì mật độ Kiếm Long quá dày đặc, cơ hồ mỗi con đường đều có lượng lớn
Kiếm Long qua lại.

Không còn cách nào Đằng Sơn đành phải chui vào 1 tòa nhà cao tầng để di chuyển
ở trên cao.

Chọn 1 tòa nhà 6 tầng, Đằng Sơn lặng lẽ phi thân tới, thân ảnh nhỏ bé chỉ hiện
lên 1 cái bóng mờ trong đêm nếu không nhìn kĩ khó có thể phát hiện được.

Cẩn thận đứng núp dưới tầng 1, Đằng Sơn không lập tức đi lên trên vì nge thấy
tiếng bước chân rất lớn ở phía trên.

“Có 2 con đang ở trong tòa nhà này!” Đằng Sơn tự nhủ rồi nhẹ nhàng lấy thương
ở sau lưng xuống.

Phốc! Nhảy lên tầng 2, Đằng Sơn nhẹ nhàng di chuyển đến gần cầu thang.

Rầm…. rầm! Tiếng bước chân nặng nề của 2 con thú càng lúc càng gần, rõ ràng là
chúng đang đi xuống phía dưới.

Rầm…Rầm! Bước chân càng ngày càng đến gần chỗ Đằng Sơn.

“Chỉ có duy nhất 1 cơ hội hạ thủ nếu không chính mình cũng không xong!” Đằng
Sơn 2 tay nắm chặt cán thương, tinh thần tập trung đến nỗi mồ hôi đầy tay mà
cũng không hề biết.

Chỉ cần 2 con kêu lên 1 tiếng báo động là toàn bộ Kiếm Long sẽ chạy đến đây,
Đằng Sơn cho dù là đấu thánh cấp 1 cũng chắc chắn sẽ chết.

Rầm! Tiếng động vang lên ngay bên tai 2 con Kiếm Long cuối cùng cũng xuống đến
nơi.

Vụt! Đằng Sơn nhanh như chớp lao ra, trường thương trong tay chọc thẳng vào
mắt 1 con Kiêm Long đi trước, cổ tay Đằng Sơn không ngừng xoay, mũi thương như
1 chiếc máy khoan phát ra âm thanh rít gió đáng sợ.

Xịt!!!! Ộc Ộc!!! Cây thương xuyên qua đầu con Kiếm Long không có 1 tiếng kêu
gào nào, chỉ có âm thanh khoan thịt khoan xương vang lên, mũi thương xuyên
thủng sang cả bên kia đầu con Kiếm Long.

Con kia còn chưa kịp phản ứng Đằng Sơn đã quay người dùng sức đập mạnh, trường
thương còn chưa rút ra khỏi đầu con Kiếm Long kia đã bật ra máu me văng tung
tóe.

Rắc!!!!Bốp!!!!! Âm thanh vang lên, Đằng Sơn nhằm trúng cổ con Kiếm Long còn
lại mà đập, 1 cú đập cực mạnh làm mặt sàn dưới chân sụp xuống.

Ầm Ầm!!! Sàn tầng 2 hoàn toàn sụp đổ

Đằng Sơn cùng con Kiếm Long rơi xuống tầng 1, mặt đất đầy bụi bị đánh lên làm
khung cảnh toàn bộ bị che khuất, may mà hắn đã đánh trúng cổ con Kiếm Long coi
như đã hủy đi hoàn toàn bộ phận phát ra âm thanh của nó.

Bụi tan đi, thân hình đồ sộ của con Kiếm Long nằm yên một chỗ, Đằng Sơn lạnh
lùng bước tới gần.

Khò khè…! Chỉ nge thấy được tiếng thở dốc của con Kiếm Long, cổ họng của nó
hoàn toàn bị phế xem ra thanh quản cũng bị phá hỏng căn bản không thể sống
tiếp, ánh mắt đỏ lừ nhìn Đằng Sơn đầy thú tính không cam lòng.

Dù sao nó cũng có 2 sừng chưa đánh trận nào đã chuẩn bị chết rồi, trong lòng
con Kiếm Long chắc không ngừng chửi loài người vô sỉ.

Đằng Sơn nhìn nó rồi chậm dãi đưa thương lên.

Phụt 1 dòng máu tươi phun ra, Đằng Sơn đâm thẳng vào đầu nó.

U u….! Con Kiếm Long ú ớ một lúc rồi hoàn toàn mất đi sinh khí.

Đằng Sơn năm 6 tuổi đã là đạt bát cấp đấu giả qua 1 năm tu luyện miệt mài đã
đột phá lên nhất cấp Đấu thánh, cộng với việc sử dụng lực lượng toàn thân
nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi việc xử lý 1 vài quái thú A tương đương
đấu thánh cấp 2 là khá đơn giản.

Cuộc chiến giữa người và quái vật căn bản không cần tình thương, tất cả chỉ vì
sinh tồn.Từ nhỏ Đằng Sơn đã thấy rất nhiều người mất đi người thân vì chiến
đấu với quái thú, sự căm thù đối với quái thú đã in sâu vào tâm trí con người
hiện nay.

Đến cả Đằng Thịnh cũng mất mạng dưới móng vuốt của bọn quái thú, chính vì vậy
Đằng Sơn không hề do dự khi ra tay giết chúng mặc dù cậu không thích nhìn thấy
máu.

Tuy nhiên không hiểu sao dính phải máu của quái vật lại làm Đằng Sơn cảm thấy
hưng phấn, sức mạnh trong người dường như được tăng thêm.

Lắc lắc cái đầu, Đằng Sơn cũng bỏ qua điều kì lạ đó, hắn ngĩ chắc đây là phản
ứng tự nhiên của con người mà thôi.

Nhanh chóng cắt lấy 2 cái sừng trên đầu chúng xuống, bọn Kiếm Long chỉ có cái
sừng là quý giá nhất.

Việc chém giết với quái thú không những để giành lại đất đai mà còn để thu
thập nguyên liệu, mỗi 1 con quái thú chính là những tài liệu quý hiếm để chế
tạo nhiều thứ có ích như vũ khí, áo giáp…..

Chính vì vậy mà ngề săn quái thú cũng rất phát triển với những biệt đội tự do
không phụ thuộc vào quốc gia, những người dùng mạng sống để kiếm tiền.

Nhanh chóng nhảy qua các tòa lầu, Đằng Sơn đã tiếp cận khu vực trung tâm của
thành phố 1 tòa nhà cao 23 tầng, đại bản doanh của Kiếm Long.

Nhìn từ tòa nhà đối diện có thể thấy được phân bố của Kiếm Long, tầng trên cao
chủ yếu là bọn Kiếm Long cấp thấp chỉ có 1 cái sừng, tuy nhiên càng xuống dưới
lại càng có nhiều Kiếm Long 2 sừng hơn.

Bên sân trước tòa nhà là gần 400 con Kiếm Long 2 sừng, có thể thấy bọn này
phân bố theo kiểu càng ở dưới lại càng cao cấp.

“Hừ! Không thấy con đầu đàn đâu cả chắc chắn là nó ở dưới tầng hầm!” Đằng Sơn
nhíu mày, theo bình thường lãnh đạo của đàn Kiếm Long sẽ là 1 con 3 sừng,
không có nó ở tầng trệt thì chắc chắn sẽ là tầng hầm.

“Phù….! Nếu đột nhập từ trên cao chắc chắn không thể được vì sẽ kinh động đến
toàn bộ quái vật xung quanh, còn tầng hầm phía dưới thì quá nguy hiểm, làm
cách nào để đột nhập vào bên dưới bây giờ?” Đằng Sơn cau mày ngồi phịch xuống
đất lặng yên suy nghĩ.


Vị Thần Đất Việt - Chương #7