Hồng Chi Thủy


Người đăng: minhtan638865@

Trịnh gia. Chát!Trịnh Văn Kiện ăn một tát chảy cả máu.


  • Ngươi bảo vệ thiếu gia kiểu gì thế hả? Một phu nhân cực kỳ xinh đẹp đang
    nổi giận đùng đùng mắng, tuy nhiên nhìn qua cũng biết toàn là phẫu thuật hết
    cả.


  • Thưa phu nhân là ta làm không tốt! Trịnh Văn Kiện không dám có ý kiến cúi
    đầu xuống nhận lỗi.


  • Ngu ngốc, không hiểu lão Trịnh lại để cho thứ họ hàng ngu ngốc như này bảo
    vệ con mình chứ, thật là tức chết mà!


Mấy người sau lưng Trịnh Văn Kiện tức giận đến nỗi nắm tay chảy cả máu.

“Con bà đi gây chuyện bây h lại đổ lỗi cho chúng ta là sao?” Tất cả mọi người
đều có suy nghĩ như vậy nhưng không có ai dám đứng ra phản đối, đến Trịnh Văn
Kiện còn phải chịu nhục huống chi là bọn họ.


  • Thôi, dù sao thì Trịnh Thành nó cũng chỉ bị hoảng sợ quá mà thôi, vết đánh
    đằng sau không ảnh hưởng gì cả! Trịnh Hũ Kinh bố của Trịnh Thành đi ra nói,
    hắn thừa hiểu tính tình của con hắn, làm gì có chuyện người ta tự dưng gây
    chuyện với nó bao giờ đâu, toàn là hắn đầu têu hết.


  • Ông còn nói thế nữa à? Ôi con tôi! Bà phu nhân khóc lóc om tỏi chạy vào
    trong phòng Trịnh Thành.


  • Hừ đúng là con hư tại mẹ! Trịnh Hũ Kinh nói như vậy cũng vô phương dạy dỗ,
    ai bảo vợ hắn còn mạnh hơn cả hắn nữa chứ.


  • Các ngươi lui ra đi! Lần sau nhớ khuyên bảo thiếu gia!


  • Vâng! 7 người lầm lũi cúi đầu đi ra ngoài, Trịnh Hũ Kinh đối xử với bọn họ
    rất tốt vì vậy cho dù bị người khác sỉ nhục thì Trịnh Văn Kiện vẫn một lòng đi
    theo Trịnh gia.


Ngay lúc 7 người đi ra ngoài, khuôn mặt đang tươi cười của Trịnh Hũ Kinh bỗng
thay đổi hẳn, sát khí tỏa ra lan khắp căn phòng, phía sau hắn không biết từ
lúc nào đã xuất hiện một bóng người.


  • Tìm hiểu việc này cho ta! Ai liên quan bắt hết về! Kẻ nào dám làm tổn
    thương con trai ta, giết!


  • Tuân lệnh! Bóng ảnh người phía sau dần dần biến mất, tốc độ nhanh tới nỗi
    lưu lại ảo ảnh.


  • Một đám phế vật, nếu không phải cha ta nói người trong gia tộc phải chiếu
    cố lẫn nhau ta đã cho tất cả ra ngoài đường ăn xin rồi! Trịnh Hũ Kinh lẩm bẩm,
    tên này tâm cơ rất sâu ngoài mặt thì tươi cười mà trong lòng không vừa ý với
    bọn Trịnh Văn Kiệt chút nào.


Sáng hôm sau.


  • Tập hợp! Tiếng võ sư vang lên.


  • Các ngươi có biết chuyện gì xảy ra mà hôm nay thiếu đến hơn 10 người không?
    Võ sư nghiêm trang hỏi.


Bên dưới không ai dám trả lời, ai cũng thấy được võ sư đang rất tức giận,
Trịnh Thành là đệ tử của hắn, sư phụ dạy đệ tử kém cỏi đến nỗi ra đường bị
người ta dọa cho đến vãi tè không mất mặt mới là lạ.


  • Các ngươi thường ngày không chịu luyện tập gì cả nên ra ngoài mới bị người
    ta khi dễ! Các ngươi biết mặt mũi ta bị các ngươi làm cho mất hết rồi không?


  • Từ bây h tăng cường luyện tập gấp đôi, ngoài ra còn có h xem phim ma ai
    không xem không được! Võ sư hùng hồn tuyên bố.


  • Ôi………! Bọn trẻ bên dưới kêu lên đã luyện tập gấp đôi lại còn bắt xem phim
    nữa, bây h là thời đại nào chứ trẻ con thì phải được đi chơi, mấy thằng nhóm
    Trịnh Thành đúng là hại chết người mà, ai cũng lầm bầm chửi.


  • Bây h bắt đầu! Chạy 50 vòng quanh sân! Võ sư không để ý đến tiếng phản đối.


Bọn nhóc không còn cách nào hơn là phải chạy, ngày hôm đó có đến 1 nửa lớp gục
ngã không có sức đi về nữa, Đằng Vân may mắn được Đằng Sơn kéo đi nên cũng
hoàn thành được bài tập.


  • Anh để em tự thân vận động cũng được mà! Trên đường về Đằng Vân nói, hắn
    không muốn Đằng Sơn phải gánh thêm mình nữa.


  • Em nhìn ta có mệt không? Mấy cái này chỉ là trò trẻ con thôi! Đệ cứ yên tâm
    mà đi học đi! Đằng Sơn cười cười, đệ đệ lo lắng cho hắn làm hắn cảm thấy rất
    vui.


  • Vậy được! Ta sẽ cố gắng để đuổi kịp ngươi! Đằng Vân thần sắc kiên định, hắn
    biết khoảng cách giữa mình và Đằng Sơn rất xa, muốn có thể cùng sánh vai với
    Đằng Sơn để bảo vệ gia đình thì hắn phải cố gắng nhiều hơn nữa.


Cuộc sống cứ như vậy trôi qua. Nửa năm sau, Đằng Vân đủ 6 tuổi, kì thi tuyển
vào trường Trí Tuệ giả sắp diễn ra, cả nhà Đằng Sơn dồn hết tâm tư chăm lo cho
Đằng Vân.

Thời gian này tất cả thời gian Đằng Vân đều tập trung vào việc học tập, mục
tiêu thi đỗ đã được Đằng Vân thực hiện kể từ năm 3 tuổi khi biết mình không có
năng khiếu làm võ giả.Lần này nếu không thi đỗ mình sẽ mãi mãi chỉ sống ở dưới
đáy xã hội, là sự sỷ nhục của Đằng gia!! Đằng Vân luôn lấy ý ngĩ đó làm động
lực cho sự cố gắng.

Còn 6 ngày nữa đệ đệ sẽ vào kì thi rồi, hy vọng mọi việc sẽ tốt đẹp! Đằng Sơn
vừa tập vừa ngĩ, sắp đến kì thi năm 6 tuổi bất cứ ai dự thi đều được miễn các
hoạt động để ôn tập nên Đằng Vân cũng không có đến lớp.

Reng..Reng! Tiếng chuông điện thoại trên cánh tay vang lên đưa Đằng Sơn thoát
khỏi ý nghĩ.


  • Của mẹ! Sao mẹ lại gọi h này? Đằng Sơn thấy 1 cảm giác không ổn.


  • Alo có chuyện gì vậy mẹ?


  • Đằng Sơn! Em… em con bị…bị..tai nạn,h đang trong phòng cấp cứu…! Vừa nói
    vừa khóc, giọng Ô Đình Phương ngẹn ngào có vẻ vô cùng lo lắng.


Đằng Sơn nge như sét đánh bên tai, cả cơ thể run rẩy, nhất thời hắn không tin
được lỗ tai mình nữa, sáng nay chính hắn vẫn còn đưa Đằng Vân đi học, nó đâu
có bị bệnh gì đâu.


  • Mẹ hãy bình tĩnh, h đệ đệ con đang ở bệnh viện nào vậy?


  • Nó ở bệnh viện XX!


Đằng Sơn vội chạy vụt ra khỏi phòng huấn luyện, 1 mạch nhắm đến bệnh viện, tốc
độ của cậu bây giờ đã vượt xa tốc độ của những phương tiện giao thông, chỉ
thấy cái bóng mờ ảo trên đường thôi.


  • Không thể xảy ra chuyện gì! Không thể xảy ra chuyện j!Đằng Sơn không ngưng
    lẩm bẩm.Là 1 con người trọng tình nghĩa, gia đình là tất cả những gì Đằng Sơn
    có mất đi bất cứ 1 ai cũng là điều Đằng Sơn không bao giờ để xảy ra, Đằng Sơn
    luôn tự nhủ với mình điều đó.

Đẩy cửa phòng bước vào trong Đằng Sơn đã thấy Đằng Vân nằm im trên giường với
cái ống thở. Đằng Vũ ở 1 bên đang cau mày suy nghĩ còn Ô Đình Phương thì gục
đầu khóc lóc, trái tim Đằng Sơn như thắt lại.


  • Cha! Em con xảy ra chuyện gì vậy?


  • Lúc đi học về nó qua đường không cẩn thận nên bị xe đâm!


  • Bị xe đâm? Không thể nào Đằng Vân luôn cẩn thận mà! Đằng Sơn nắm chặt tay
    nói.


  • Ta cũng không rõ! Chỉ biết qua lời bác sĩ vì lúc người ta đưa nó đi cấp cứu
    thì chỉ còn 1 mình nó nằm trên đường thôi!Đằng Vũ cau mày nói.Ông cũng không
    tin là con mình lại không cẩn thận đến nỗi bị đụng xe, bình thường nó đâu có
    ra ngoài đường chơi đâu.


  • Hiện h tình hình em con thế nào?


  • Em con bị tổn thương tới hệ thần kinh, bây h khó có thể tỉnh lại mà khi
    tỉnh lại cũng không chắc có tiếp tục hoạt động bình thường vì chấn thương khá
    nặng! Đằng Vũ vuốt mặt ngăn không cho nước mắt chảy ra.


  • Không thể nào!không thể nào! Chẳng lẽ không còn cách gì cứu Đằng Vân, chỉ
    còn 6 ngày nữa ước mơ của nó sẽ trở thành hiện thực!! Đằng Sơn tức giận nói.


Đằng Vũ thở dài nói: Có 2 cách 1 là chờ nó tỉnh lại 2 là có được Hồng Chi
Thủy!


  • Ta và mẹ con đã dùng tất cả mối quan hệ để tìm Hồng Chi Thủy, nhưng căn bản
    không thể tìm được, thứ này chỉ xuất hiện ở nơi Kiếm Long sinh sống, đừng nói
    1 mình ta cho dù có thêm vài đấu thánh nữa cũng khó có thể lấy được, trừ phi
    có đấu đế hoặc một vài pháp sư chịu giúp đỡ!

Nói xong Đằng vũ thở dài bước ra ngoài, nước mắt ông không thể giữ được nữa,
một người cha mà không thể làm gì khi con mình bị bệnh nên lòng đau như cắt.

Đằng Sơn ngồi xuồng không nói điều gì nhưng đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ
làm cách nào có thể giúp được đệ đệ.

Buổi tối, Đằng Sơn về nhà mở máy tính truy cập internet.

Hồng Chi Thủy! Đằng Sơn gõ lên trang tìm kiếm. 1 hàng dài danh mục giới thiệu
hiện lên, Đằng Sơn kick vào trang chuyên giành cho võ giả vì ở đây luôn có
nhiều thông tin hơn.

Pip Pip….! Hồng Chi Thủy - bảo vật cấp AA - sinh ra từ nước dãi của Kiếm Long
khi chúng trong thời kỳ đẻ trứng.

Kiếm Long - quái vật cấp A - cao 2m chiều dài 6m - từ đầu đến đuôi còn có 1
lớp sừng cực kỳ cứng rắn-trên đầu có 1 sừng đạt cấp B, 2 sừng cấp A, đặc biệt
con đầu đàn có thể có 3 sừng thành cấp AA tương đương đấu thánh cấp 5 -thường
sống tập trung thành đàn - giá 20 tỷ USD

20 tỷ USD có thể xây dựng 1 thành phố nhỏ rồi, có số tiền đó thì Đằng gia phải
duy trì thêm được 10 năm nữa, bây h chỉ còn cách tự đi tìm kiếm thôi!

Đằng Sơn nhíu mày suy nghĩ: “Quái thú cấp A chỉ cần thất cấp đấu thánh là có
thể giải quyết, nhưng 1 đàn 500 con thì ngay cả đấu đế cũng khó có thể xử lý,
ngoài ra lại còn phải tìm được con đầu đàn đang đẻ trứng nữa!Không ngờ lại khó
khăn đến vậy!”

Bây h chỉ có cách mua thông tin!

Tin tức là do một bộ phận đấu giả tìm hiểu cung cấp, giá cả là tùy vào mức độ
quý hiếm của tin tức đó, nhiều khi muốn mua cũng không có bởi vì tin tức xác
nhận chỉ bán cho nhiều nhất là 3 người đó là quy định của hiệp hội tình báo.

Bíp….! Đằng Sơn đăng nhập vào trang cung cấp tin tức.

Chỗ ở Lang Vương – 20k USD.

Nơi có thể kiếm Hạnh Hoa Thảo – 100k USD.

Mộ voi LanKa – 200k USD.

………………….


  • Đây rồi! Đằng Sơn mừng rỡ hô lên.

Hồng Chi Thủy – 10k USD, Hồng Chi Thủy tuy hiếm nhưng số lượng Kiếm Long lại
rất nhiều tập trung đông đảo, khi con đầu đàn đẻ con thì chỉ cần quan sát là
có thể thấy được nên thông tin cung cấp cũng không đòi quá nhiều tiền.

Kick! Đồng ý trả tiền.

Pip Pip…..! Tin tức mới nhất, 1 con Kiếm Long vừa mới đẻ trong phạm vi thành
phố Hải Thịnh, khả năng xuất hiện Hồng Chi Thủy – 92%.

“92%!!!?” Đằng Sơn trố mắt nhìn, cái này khả năng có 60% đã là cao rồi không
ngơ lên đến 92% vậy chắc chắn là có.

“Người thứ 3 mua tin?”

“Không thể để Đằng Vân chịu khổ được!” Đằng Sơn quyết định phải liều 1 phen,
phải ra tay nhanh hơn 2 người mua tin trước.

Đằng Sơn biết là Đằng Vũ và Ô Đình Phương sẽ không cho mình hành động như vậy,
nên Đằng Sơn sẽ quyết định bí mật hành động không nói cho ai biết cả.

Buổi đêm, dưới tầng hầm Tâm Nhi vẫn đang ngủ ngon lành, Đằng Sơn đang tu luyện
bỗng nhiên mở mắt ra.

“Đến lúc rồi!” Đằng Sơn bật dậy chạy ra khỏi từ đường rồi rời khỏi nhà, trước
khi đi không quên dặn Tâm Nhi cấm không được đi theo, có cô bé này đi chỉ thêm
rắc rối mà thôi.


Vị Thần Đất Việt - Chương #6