Ồn Ào Quá


Người đăng: minhtan638865@

6h tối.
- Tất cả giải tán! Riêng Đằng Sơn tiếp tục ở lại chạy thêm 100 vòng hít đất
3000 cái nữa mới được về, ta đặt máy theo dõi ở đây rồi ngươi không an gian
được đâu ngoan ngoãn chạy đi! Võ sư vừa nói vừa nghiến răng, cái sàn bị vỡ làm
hắn lại phải chịu thêm một khoản tiền nữa, tiền lương tháng này coi như đi
tong.

6h20 tất cả mọi người về hết, Đằng Vân cũng bị đuổi về, cả căn phòng chỉ còn
lại Đằng Sơn.

Vù Vù! Đằng Sơn bắt đầu tăng tốc độ chạy.

1…2…100 vòng tương đương 30km chỉ trong vòng 1 phút, 3000 lần hít đất cũng chỉ
mất 4 phút đồng hồ.

Phù Phù! nhìn vào bảng thành tích Đằng Sơn cũng khá hài lòng xem ra từ thất
cấp lên bát cấp đấu giả thực lực cũng tăng hơn nhiều a.May mà camera đã tắt
hết không Đằng Sơn cũng không dám bộc lộ hết thực lực như vậy.

Đằng Sơn chạy lên điều chỉnh lại chỉ số của máy đo, không ai ngờ một người lại
điều chỉnh chỉ số của mình thấp đi nên hệ thống đấy bao h cũng mở ra.

Sau khi chỉnh lại hoàn toàn phù hợp với thực lực của võ giả cấp 4 Đằng Sơn mơi
ra về.


  • Bây h mới về hả cháu? Người bảo vệ thân thiện hỏi Đằng Sơn.


  • Dạ vâng! Cám ơn bác đã quan tâm!


  • Đi đường cẩn thận nhé, nge nói dạo này buổi tối quanh đây có băng nhóm trấn
    lột đấy!


  • Hahaha ngay gần trường võ giả mà cũng có băng nhóm hoành hành sao ạ?


  • Đúng vậy đó, ta nge nói bọn chúng lại chuyên đi trấn lột mấy đứa nhóc trong
    trường này nữa, mấy giáo viên cố gắng tìm nhưng vẫn chưa rõ tung tích của bọn
    chúng!


  • Sao cháu không nge thấy ai nói vậy?


  • Cháu ngĩ nếu cháu bị trấn lột thì có nói ra không? Mấy đứa trẻ ở đây đứa
    nào cũng đặt sĩ diện lên hàng đầu, đâu có ai đi khóc lóc kể lể đâu! Nếu không
    phải một lần có giáo viên đi qua nhìn thấy thì cũng không biết có việc này
    nữa!!


  • Vậy sao? Cám ơn bác cháu sẽ cẩn thận! Đằng Sơn không quan tâm nhiều đến
    việc này, chỉ cần bọn này không động đến hắn là được.


Con đường bên ngoài trường rất ít nhà dân do đây là khu vực giành riêng cho
trường học, chỉ có một vài hàng quán lẻ tẻ ở bên đường.

Buổi tối, đèn trên căn cứ đã hoàn toàn tắt chỉ còn lại ánh đèn đường heo hắt,
nếu muốn đi đến bến xe thì phải đi bộ một đoạn 3km, đây chính là đường về hằng
ngày của Đằng Sơn.

Phốc! Đằng Sơn đang đi giữa 2 cái ngõ tự nhiên phía trước có 4 người nhảy ra,
phía ngõ đằng sau không biết lúc nào cũng đã có 3 người cầm gậy cản đường.


  • Không ngờ mình cũng có ngày này! Đằng Sơn lắc đầu ngĩ.


  • Ta không có tiền đâu các ngươi đừng mất công làm gì! Đằng Sơn lớn tiếng
    nói, hắn cũng không có rảnh mà đi dạy dỗ bọn này, đánh bọn chúng 1 bữa thì bữa
    sau lại có người khác làm thay thôi.


  • Hắc hắc ngươi ngĩ chúng ta đến đây vì tiền sao? Một tên to lớn che mặt
    trong 4 người phía trước đi ra, có lẽ hắn là thủ lĩnh ở đây.


  • Vậy bọn mày cần gì?


  • Mày không biết đã làm gì à? Khôn ngoan thì đứng yên mà chịu đòn đi, đừng
    bắt tao phải động thủ!


  • Vậy à? Thú vị đấy! Đằng Sơn nhếch mép cười, không ngờ lại có người tới đánh
    mình.


  • Lên!Đánh gãy 2 chân 2 tay của nó cho tao, chỉ cần không chết là được! Tên
    thủ lĩnh thấy Đằng Sơn vẫn còn cười được chứng tỏ không coi lời nói của hắn
    vào đâu.


6 thằng 3 trước 3 sau tay lăm lăm cầm gậy xông lên, thực lực bọn này cũng rất
khá phải đến võ giả cấp 8 cấp 9 thảo nào không đứa học sinh nào chịu được, tên
đầu lĩnh ở bên ngoài khoanh tay đứng nhìn không tham gia, hắn rất tự tin vào
thực lực của đồng bọn.

Vụt! Một ống tuýt to đùng hướng vào đầu Đằng Sơn mà đập.


  • Ặc sao bảo chỉ đánh gãy tay gãy chân thôi mà? Đằng Sơn nhanh như chớp lách
    người qua một bên làm cây gậy vụt vào không khí, hắn chưa muốn ra tay vội dù
    sao chơi đùa với bọn này cũng vui mà cũng để hỏi xem ai bảo bọn chúng chặn hắn
    nữa chứ.


  • Chịu chết đi!!! 2 cái gậy nữa xuất hiện 1 cái đánh vào tay 1 cái đánh vào
    chân Đằng Sơn.


Ngay khi 2 cái gậy vừa mới chạm vào người Đằng Sơn, thân thể đang đứng bỗng
xoay nghiêng đi thuận theo chiều đánh của gậy.

Bịch! Đằng Sơn ngã xuống miệng còn kêu “Ái Ui” một tiếng rõ to, mấy tên tưởng
đã đánh trúng được lại hăng hái cầm gậy đến đập tiếp.

6 cái gậy liên tiếp đánh tới, mỗi lần hơi chạm vào người Đằng Sơn là hắn lại
nương theo lực đánh mà dịch sang một bên trông rất đẹp mắt, điều này làm 6
người kể cả tên cầm đầu đều tưởng Đằng Sơn đang bị ăn đòn liên tục.

Đằng Sơn cũng phối hợp 2 tay thõng xuống làm như đã gãy, chân thì tập tễnh hơi
chút là cả người ngã xuống đất, bộ dáng thảm hại không chịu được.


  • Đủ rồi! Tên thủ lĩnh thấy Đằng Sơn gục xuống một lần nữa thì lớn tiếng nói.


  • Ta thấy ngươi mới có 7 tuổi mà cũng khá đấy chứ, tương lai rất có tiền đồ,
    tuy nhiên nên sống an phận một chút đừng có trêu chọc ai! Tên thủ lĩnh đi tới
    chỗ Đằng Sơn cất tiếng nói, tên này cũng không có vẻ là người xấu.


  • Có thể nói cho ta biết ta đắc tội với ai không? Đằng Sơn yếu ớt nói.


Thủ lĩnh thấy Đằng Sơn không hề mắng chửi gì nên cũng thấy rất hợp mắt, hắn dù
sao cũng là đấu giả đâu có muốn làm mấy chuyện này đâu không có khí phách gì
cả, nếu không phải người sai hắn đi làm địa vị cao cao tại thượng hắn dù chết
cũng không đi bắt nạt trẻ con.


  • Nhìn ngươi cũng có khí phách! Ta phá lệ nói cho ngươi biết…. ta họ Trịnh!
    Thủ lĩnh nói xong quay người đi, 6 tên đồng bọn cũng không có ý kiến gì đi
    theo luôn để lại một mình Đằng Sơn nằm đó.


  • Họ Trịnh? Lại là thằng ranh Trịnh Thành! Đằng Sơn phủi phủi quần áo đứng
    lên, ngã mấy lần làm quần áo dính đầy bụi.


Đằng Sơn vừa đi vừa suy ngĩ, hắn không sợ bị làm nhục kiểu này không hề có tý
thách thức nào cả, nhưng bọn này rồi sẽ một ngày để ý đến Đằng Vân phải cho
bọn chúng biết điều một chút mới được.

Rắc rắc! Cơ bắp Đằng Sơn hơi dịch chuyển một chút, cả người cao lên vài phân,
mặt cũng dài ra một chút, từ một cậu bé 7 tuổi đẹp trai đã biến thành 1 thanh
niên khoảng 15 tuổi gầy gò ốm yếu.

7h20 phút, trong khu vui chơi giải trí.

Nhóm Trịnh Thành đang vui vẻ chơi trò chơi ở trong này, đây là nơi bọn chúng
tới vui chơi mỗi khi học xong đến tận 10h đêm mới chịu ra về.


  • Trịnh thiếu gia, ngươi nói tên Đằng Sơn đó sẽ bị đánh đến như thế nào? Tên
    này là tên bị gãy chân do dám chắn đường Đằng Sơn chạy.

Trịnh Thành đang chăm chú đua xe thuận miệng nói:


  • Yên tâm đi, đảm bảo 2 tháng nữa hắn không đi học được!


  • Sao thiếu gia không cho hắn hết khả năng làm võ giả luôn đi! Tên này còn
    nhỏ mà tâm tư đã vô cùng ác độc.


  • Hắc ngươi ngĩ con cháu đấu đế mà bị phế thì chính phủ sẽ làm gì, ngu cũng
    vừa phải thôi chứ! Trịnh Thành lườm qua làm tên kia sợ run vòi không dám có ý
    kiến nữa.


  • Liệu nhà trường có điều tra ra không thiếu gia?


  • Ngươi sợ gì chứ ta đã cho bọn chúng giả dạng làm mấy thằng chấn lột bình
    thường rồi, nếu có ai hỏi hắn thì cũng chỉ kết luận được như vậy thôi!


  • Thôi chán rồi, anh em ra ngoài uống nước đi! Trịnh Thành đứng dậy hô.


  • Đi thôi! Đi thôi! 1 nhóm hơn 10 đứa lục đục không tình nguyện đi theo Trịnh
    Thành, tuy nhiên không đứa nào dám phản đối giống hệt như đệ tử hắn vậy.


  • Thiếu gia! Tên thủ lĩnh vừa rồi bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Trịnh Thành.


  • Xong việc chưa? Có để lại dấu vết nào không? Trịnh Thành không để tên này
    vào mắt, đến nhìn 1 cái cũng không thèm nhìn, chân cứ bước về phía trước để
    tên thủ lĩnh bước theo sau.


  • Dạ xong rồi! Thiếu gia còn có việc gì căn dặn không? Tên thủ lĩnh không dám
    có ý kiến cúi đầu đi theo sau.


  • Ngươi cứ đi theo ta làm gì, không biết dấu cái mặt đi à? Trịnh Thành bực
    tức nói.


  • Vâng! Tên thủ lĩnh biến mất.


  • Hừ! Đúng là con cháu của dòng nhánh, làm việc không đâu vào đâu! Trịnh
    Thành khinh thường khịt mũi, tên thủ lĩnh vốn cũng là người Trịnh gia nhưng
    thân phận rất thấp kém do chỉ là một chi của anh em Trịnh đế, họ hàng quá xa
    so với cháu đích tôn của Trịnh đế thì thật là 1 trời với chục cái vực.


  • Tên này là ai vậy Trịnh thiếu gia?


Trịnh Văn Kiện họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới, may mà hắn còn có một
chút tài năng nên cha ta mới thu nhận nếu không cả nhà hắn chết đói rồi! Trịnh
Thành bĩu môi khinh bỉ.


  • Đại ca! Sao người lại phải chịu nhục nhã như vậy? Một tên vừa nãy đánh Đằng
    Sơn bất bình nói với Trịnh Văn Kiện, hắn cũng là người Trịnh gia ở dòng nhánh
    địa vị còn thấp hơn cả Trịnh Văn Kiện.


  • Đúng vậy, cùng lắm thì chúng ta ra chỗ khác kiếm ăn, sao phải làm cu li cho
    thằng nhóc chưa vắt mũi sạch thế này! Mấy người đồng thanh hô.


  • Câm miệng! Các ngươi quên ơn của Trịnh gia rồi sao? Trịnh Văn Kiệm nghiêm
    mặt nói, tất cả mọi người im bặt.


  • Cho dù thiếu gia không ra gì thì chúng ta cũng không được quên ơn cứu mạng
    của Trịnh gia! 1 lần cứu mạng cả đời phải trả, con cái cha mẹ các ngươi còn
    đang ăn cơm của Trịnh gia đấy!


  • Rất khá! Đằng Sơn đứng trong góc nhìn, ngay lúc bọn này đi cậu đã theo dõi
    rồi, không ngờ người tên Trịnh Văn Kiện này rất có nghĩa khí có ơn tất báo.


Đằng Sơn quyết định không làm khó mấy người này, dù sao họ cũng chỉ làm theo
lệnh mà thôi.

Hơn 10 đứa nhóc ngồi 1 bàn chém gió với nhau muốn nói gì thì nói không hề để ý
gì đến những người xung quanh, không ít người nhíu mày nhưng chả có ai ra
khuyên bảo chúng cả, ai cũng biết đây là đội toàn con ông cháu cha động vào là
thiệt thân thôi.


  • Ôi! Một người đang đi bỗng vấp té, cốc nước trên tay hất vào nhóm Trịnh
    Thành.

Ào! Nước trúng ngay người Trịnh Thành, hắn đang quay người nên cũng không có
để ý mà bọn Trịnh Văn Kiện ở xa không phản ứng kịp.


  • Xin lỗi! xin lỗi! Người vấp té vội vàng đứng lên cúi đầu xin lỗi liên tục,
    tay hắn còn định rút khăn ra lau cho Trịnh Thành.


  • Cút! Trịnh Thành tức giận tát vào mặt người kia, nhóm 7 người Trịnh Văn
    Kiện cũng chạy đến bên cạnh Trịnh Thành.


  • Sao ngươi lại dám đánh người hả? Một người cao gầy chạy ra đỡ người kia.


  • Còn ý kiến nữa à? Một thằng nhóc chạy lại đá vào 2 người.


Chát! Tên nhóc chưa kịp đá tới đã ăn một cái tát, một người trong đám khách
lao ra tát cho tên đó một cái.


  • Bọn mày không coi ai vào đâu hả, đã ồn ào rồi định làm loạn à? Người này
    chính là Đằng Sơn, hắn cố tình ngáng chân người kia đổ nước vào bọn Trịnh
    Thành.


  • Đánh hay lắm! Đám người xung quanh cổ vũ, họ vốn đã rất bức xúc với bọn
    nhóc, chỉ cần có người cổ động là đứng lên theo ngay, công thêm tâm tình thanh
    niên hiếu thắng sẵn sàng liều.


Đám nhóc bình thường cậy thế bắt nạt người, thấy nhiều người như vậy đứng ra
phản đối vội vàng co lại núp đằng sau Trịnh Thành cùng mấy tên bảo vệ.


  • Trịnh thiếu gia làm sao bây h?


  • Chúng ta chẳng lẽ sợ bọn chúng sao?


  • Đánh chết mẹ chúng nó đi Trịnh Thành!


…… Mấy thằng nhóc khích tướng Trịnh Thành.

Trịnh Thành đang vô cùng tức giận, hắn đang ngồi yên lành bỗng nhiên bị tạt
nước, bây h lại còn bị một đống người chửi nữa chứ, thật sự rất chi là ức chế,
bàn tay hắn nắm chặt lại mím môi mím lợi.


  • Thiếu gia chỗ này đông người đánh nhau chúng ta chỉ chịu thiệt thôi! Trịnh
    Văn Kiện thấy Trịnh Thành tức giận vội vàng nói.


  • Đánh! Đánh chết hết cho ta! Không khuyên thì thôi, thấy Trịnh Văn Kiện thò
    mặt ra Trịnh Thành lại càng thêm tức giận hắn vừa hô lên đã xông lên đánh
    người.


  • Dạy cho đám nhóc này một bài học anh em ơi! Đằng Sơn cũng không chịu kém
    cạnh, sẵn có bầu không khí nóng nảy rồi thì thêm vào một chút là bùng nổ luôn.


Bốp…. bốp! Đằng Sơn xông lên mở bát đá bay 2 thằng nhóc vào đám đông làm một
đống người ngã lăn theo.

Trịnh Thành cũng không kém, hắn cầm chai nước trên bàn đập bốp một phát vào
đầu người to mồm nhất trong nhà, Trịnh Văn Kiện theo sát Trịnh Thành bất cứ ai
định đánh hắn liền đẩy ra xa.

Cả căn phòng bây h loạn cào cào lên, tất cả mọi người đều xông vào đánh nhau.

Đằng Sơn chỉ nhắm đến bọn Trịnh Thành, bất cứ thằng nào gặp phải Đằng Sơn là
không bị gãy tay thì cũng gãy chân.

Đám người Trịnh Văn Kiện chỉ lo bảo vệ Trịnh Thành nên kéo hết đám người xung
quanh vậy lại giằng co bỏ mặc mấy thằng nhóc cho Đằng Sơn xử lý, bọn này bị
gãy tay gãy chân là ngất luôn đến một tiếng kêu cũng không có, thật đúng là
bọn vô dụng uổng công đi học.

Mỗi lần bẻ gãy tay một đứa Đằng Sơn lại ghé vào tai bọn chúng nói một câu:


  • Chỉ trách ngươi xui xẻo thôi, người ta định đánh là Trịnh Thành cơ!

Điều này làm bọn nhóc tức gần chết, bọn chúng tiếc hận đáng nhẽ ra chạy đi
trước có phải không làm sao không, đằng này lại đi theo cái tên chuyên đầu têu
gây chuyện để h ăn đòn oan.

Giải quyết xong bọn nhóc Đằng Sơn mới nhắm đến Trịnh Thành, 7 người vây quanh
hắn bây h chỉ còn có 3, nhưng số đối thủ cũng chỉ còn có khoảng 10 người số
người nằm dưới đất phải đến 30 - 40, bảo vệ vẫn chưa thấy đâu có lẽ chuyện này
thường xảy ra ở đây.


  • Thiếu gia người đi trước đi để ta cản chúng! Trịnh Văn Kiệt thấy tình thế
    không ổn vội vàng muốn Trịnh Thành chạy chốn.

Trịnh Thành nhìn quanh thấy bên mình chỉ còn đúng 4 người tuy tức giận nhưng
cũng thức thời quay đầu chạy ra ngoài cửa miệng lẩm bẩm:


  • Cả một lũ vô dụng có mấy thằng mà cũng không đánh được! Phế vật!

Trịnh Thành chạy trốn thì không ai bằng nháy mắt đã chạy ra đến cổng, chỗ này
có vài bảo vệ đứng đảm bảo tuyệt đối an toàn, lúc này hắn mới gọi điện cho
người nhà định mang người đến tiếp viện.


  • Hắc hắc ngươi định gọi ai? Tiếng nói vang lên sau lưng Trịnh Thành.

Xoạt! Trịnh Thành giật mình quay đầu lại nhưng phía sau không hề có ai.


  • Nhìn đâu vậy? Ta ở đây cơ mà! Tiếng nói lại vang lên cùng mấy tiếng bịch
    bịch.

Trịnh Thành giật mình lùi lại mấy bước mới quay đầu lại nhìn thì đã thấy bảo
vệ gục hết rồi, không một tiếng kêu nào phát được ra, không gian xung quanh im
lặng đến đáng sợ.


  • Ai vậy…ra..ra..đi ta…ta….không sợ…đâu! Trịnh Thành run rẩy lắp bắp nói.


  • Vậy………. sao? Đằng Sơn cố ý kéo dài tiếng nói ra.


  • Cứu….cứu với có ai không? Trịnh Thành vãi đái ra quần không còn cách nào
    hét lên, một đối thủ đến nhìn cũng không thấy đâu lại trong ban đêm thế này,
    trẻ con ai chẳng sợ ma.


  • Lần sau đừng làm hại ai vào ban đêm nữa…đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma đó!
    Đằng Sơn nói sát bên lỗ tai Trịnh Thành.


Á á á……….! Trịnh Thành thét lai chói cả tai.

Pặc! Đằng Sơn chặt một phát vào cổ Trịnh Thành làm hắn đổ gục xuống nằm im.


  • Ồn ào quá! Nói xong Đằng Sơn đi về luôn, dọa cho bọn này 1 trận đảm bảo từ
    h trở đi buổi tối không dám ra khỏi nhà nữa.

Trịnh Văn Kiện bây h mới đi ra trông thấy Trịnh Thành nằm dưới đất vội vàng
chạy đến.


  • Thiếu gia thiếu gia! Hắn lắc lắc Trịnh Thành tỉnh dậy, một mặt gọi điện cho
    cấp cứu đến, nếu Trịnh Thành mà xảy ra chuyện chắc chắn cái đầu của hắn cũng
    không giữ được nữa.


  • Quỷ… quỷ…. a …a.a.a..a! Trịnh Thành đái dầm cả người bốc mùi khai miệng còn
    lắp bắp mà với quỷ làm Trịnh Văn Kiện trố mắt nhìn, vừa lo vừa buồn cười không
    ngờ thiếu gia cũng có ngày bị dọa cho ngất lịm.


Đằng Sơn thảnh thơi 1 đường đi về nhà, hình dạng đã thay đổi đảm bảo không có
ai nhận ra được, chỉ là hắn vừa đi vừa ngĩ không biết ngày mai mấy thằng đó
đên lớp sẽ có cái bộ dạng gì, tưởng tượng ra là lại thấy buồn cười.


Vị Thần Đất Việt - Chương #5