Ước Gì Mặt Ta Cũng Cứng Như Vậy


Người đăng: minhtan638865@

Được rồi Tâm Nhi! Ngồi yên 1 chỗ để anh dọn phòng xong rồi sẽ đưa em đi chơi
nhé!


  • Hihi! Mấy cái này 1 chút là xong thôi mà! Vừa nói xong cô bé mở mồm ra
    hướng về mấy dụng cụ tập luyện.

Vù vù! Một trận gió lốc nổi lên, tất cả các dụng cụ đều bị 1 hấp lực kéo lên
bay đến gần cô bé, càng vào gần chúng càng thu nhỏ lại rồi chui vào mồm cô bé,
không có một chút khó khăn nào khi cắn nuốt.

Trợn mắt lên nhìn một lúc Đằng Sơn mới tỉnh táo lại.


  • Đủ rồi…!

Tâm Nhi ngừng lại đôi mắt ngơ ngác nhìn Đằng Sơn, đống dụng cụ đang bay trên
không rơi ầm ầm xuống nện nhà, Đằng Sơn nhìn hơn 1 nửa dụng cụ trong phòng
biến mất cùng với đống rác lộn xộn mà không nói nổi 1 lời nào.


  • Ta đã bảo ko được ăn linh tinh rồi cơ mà!! Đằng Sơn tức giận nhìn cô bé.

Tuy nhiên chưa gì nước mắt cô bé đã dưng dưng tưởng chừng muốn chảy xuống, Tâm
Nhi nức nở nói.


  • Tâm nhi chỉ muốn giúp anh Đằng Sơn thôi mà!!

Nhìn thiên thần nhỏ bé đáng yêu này Đằng Sơn cũng không nỡ mắng tiếp, nhẹ
giọng nói:


  • Được rồi,ngồi yên 1 chỗ để ta sắp xếp lại đã!

Thấy Đằng Sơn không trách mắng nữa, cô bé lon ton chạy ra 1 chỗ ngồi xuống.Đôi
mắt long lanh nhìn Đằng Sơn đang thu dọn lại căn phòng, thực tế trong suy nghĩ
của cô bé thì dọn dẹp là cho vào bụng hết mới đúng, tuy nhiên lời của Đằng Sơn
nói thì phải nge theo thôi.


  • Ài cuối cùng cũng xong!Mặc dù còn 1 nửa dụng cụ nhưng trông cũng được đấy,
    sau này đỡ phải dọn dẹp nhiều a!


  • Được rồi, Tâm Nhi đi thôi! Đằng Sơn vẫy vẫy tay về phía cô bé.


Tâm Nhi tung tăng chạy về phía Đằng Sơn, nếu có ai đó ở đây nhìn thấy chắc sẽ
đâm đầu vào đá mà chết,chân cô bé không hề chạm xuống mặt đất cả người phiêu
phù trên không, chỉ khi đạt đến đấu đế hoặc ma pháp sư cao cấp hệ Phong mới có
thể phi hành như vậy.

Ra khỏi trường, Đằng Sơn bế Tâm Nhi đi đến công viên ngay gần trường chỗ. Đối
với Tâm Nhi đi đâu cũng vậy thôi chỉ cần có Đằng Sơn đi theo là được rồi,
trông mặt mũi cô bé lúc được Đằng Sơn bế đi lúc nào cũng tươi cười hớn hở.

Do Tâm Nhi quá xinh đẹp lại còn tươi cười nên đi trong công viên cũng có không
ít người để ý, nhiều người còn muốn sờ vào khuôn mặt đó tuy nhiên cứ đến gần
là Tâm Nhi đã chạy đi rồi.


  • Em gái cháu đẹp quá! Một người phụ nữ bế con đi dạo khen.


  • Tên đứa bé đáng yêu này là gì vậy? Một bà lão cười híp mắt lại hỏi.


  • Cho ta bế em cháu 1 lúc được không?


……………..

Đằng Sơn sợ hãi vội vàng bế Tâm Nhi chạy đi.


  • Nhìn kìa!! Thằng nhóc Đằng Sơn đang dắt đứa bé nào đi kìa! Mấy đứa nhóc
    chuyên môn bắt nạt bạn bè trong lớp Đằng Sơn ngồi ở bên bờ hồ nghịch nước chỉ
    chỏ về phía hắn.

1 đứa trong đó bĩu môi nói:


  • Chỉ là 1 con bé được nhận nuôi thôi hay ho gì đâu!


  • Ta nhìn tên Đằng Sơn rất quan tâm đến con bé đó, lại trêu chúng 1 chút đi!1
    thằng nhóc hăm hở nói, thế là cả bọn rầm rộ kéo nhau đi.


Đằng Sơn đang ngồi ghế nhìn Tâm Nhi chạy nhảy bỗng quay đầu lại, 1 nhóm gồm
hơn 10 đứa bé đang lại gần hắn, đứa nào đứa nấy hình như đều không có thiện
cảm.Đằng Sơn cũng nhận ra bọn này chuyên môn bắt nạt mọi người trong lớp, là
con cháu của các gia tộc lớn trong căn cứ.


  • Phen này chắc lại phải chịu khổ rồi a! Đằng Sơn ngĩ.


  • Ê! Đằng Sơn! Ngươi ko dọn dẹp lại ra đây ngồi chơi à!1 thằng vênh mặt lên
    nói. Đằng Sơn biết đứa nhỏ này là người nhà Hà gia tên là Hà Chiến.


  • Ta chỉ đi dạo mát thôi, không biết các người có việc gì vậy ta có thể giúp
    được không?


  • Chúng ta chỉ thấy hứng thú với cô bé kia thôi, để ta đưa nó đi chơi hộ
    ngươi nhé? Một đứa khác bước ra chỉ về phía Tâm Nhi.


  • Đây là em gái ta, nó ít khi đi ra ngoài nên sợ người lạ lắm, các ngươi cứ
    đi chơi chỗ khác đi, để mình ta trông nó được rồi!


  • Ta với ngươi đâu phải người lạ đâu mà hắc hắc!Nói xong Hà Chiến quay đầu
    bảo mấy đứa đằng sau: Mang em gái kia đến đây!


3 4 thằng nhóc chạy nhanh về phía Tâm Nhi.

Đằng Sơn lao ra chắn trước mặt mấy đứa, 2 cánh tay giang ra chắn đường không
cho bọn chúng đi.


  • Mấy vị huynh đệ, em gái ta gặp người lạ là lại không khỏe, có gì để ta nói
    chuyện là được rồi!


  • Tránh ra! Bọn chúng định đẩy Thanh Sơn ra rồi chạy về phía Tâm Nhi, tuy
    nhiên cho dù cố gắng đến thế nào cũng không thể lay động được thân hình Đằng
    Sơn, thấy vậy 3 đứa nữa chạy tới giúp sức, tổng cộng 7 đứa nhỏ thi nhau ra sức
    đẩy kéo Đằng Sơn.


Tâm Nhi đang chơi ở đằng xa thấy Thanh Sơn bị xô đẩy thì lông mày nhíu lại,
cái miệng xinh xắn lại mở ra, 1 luồng hấp lực bắt đầu xuất hiện làm bọn nhóc
ngã chúi mặt về phía trước tuy nhiên Đằng Sơn đứng giữa đó lại không hề bị làm
sao.

Chỉ trong nháy mắt 7 đứa bé thu nhỏ dần bay đến chỗ Tâm Nhi.


  • Không! Đằng Sơn thấy vậy vội vàng lao vụt lên trước mấy đứa kia ôm lấy Tâm
    Nhi chạy đi.

Bịch bịch….! 7 đứa nhóc rơi hết xuống thảm cỏ, đứa nào đứa nấy ngơ ngác không
hiểu gì, miệng thì ngậm đầy cỏ, mặt mũi dơ bẩn.

Hà Chiến thấy vậy hét lên: Bọn vô dụng! Đuổi theo nhanh lên!

Mấy thằng nhóc không hiểu chuyện gì xảy ra, lồm cồm bò dậy trên mặt dính đầy
cỏ và đất tức giận đuổi theo Đằng Sơn.

Trong công viên vốn đông người qua lại nên bọn Hà Chiến hết đụng người này lại
đụng đến người kia.


  • Bọn nhóc làm trò gì thế hả?


  • Chúng mày không có việc gì hay sao mà chạy loạn ở đây?


  • Ái da! Bọn mất dạy!


…………….

Liên tục có những tiếng chửi bới vang lên làm tốc độ của bọn Hà Chiến dảm hẳn
đi.
.
Trái ngược hoàn toàn, tốc độ Đằng Sơn rất nhanh, thân hình len lỏi giữa dòng
người 1 chốc đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt bọn chúng.Không thể làm j nữa
mấy đứa nhỏ đành quay lại công viên miệng lẩm bẩm chửi bới.


  • Chết tiệt! mai đến lớp phải cho hắn biết tay!


  • Sao hắn chạy nhanh vậy nhỉ?


  • Vừa nãy đụng mấy người đau quá!


  • Tên này sinh ra là để chạy trốn hay sao mà lẩn nhanh như chuột!


……….

Đằng Sơn ôm Tâm Nhi chạy 1 mạch từ công viên về đến nhà, mang cô bé ra ngoài
đúng là phiền phức hết chỗ nói.

Phù phù…! Đằng Sơn hít thở thật sâu.Nguy hiểm quá, bọn kia mà bị nuốt mất thì
không biết giải thích sao đây a!!

Nhìn lại Tâm Nhi trong tay, Đằng Sơn nghiêm mặt nói: Tâm Nhi, lần sau không
được nuốt người nữa biết không?


  • Bọn chúng dám khi dễ anh, em ăn chúng ko đc sao? Nếu anh sợ ai gây phiền
    phức thì muội ăn hết là được thôi mà! Tâm Nhi nhíu mày, trông tâm trí cô bé
    thì chỉ có Đằng Sơn là người thân thôi, những người khác có tồn tại hay không
    cũng được.

Đằng Sơn cười khổ nói : Em ăn đồ vật thì còn được, con người muội không nên
ăn, ăn vào sẽ bị xấu xí đó ca ca không thương em nữa đâu a!

Tâm Nhi vội vàng bám chặt vào cổ Đằng Sơn.


  • Không! Em sẽ không ăn đâu ca ca đừng ghét em mà huhu….!Mới nói đến đây nước
    mắt đã chực chẩy ra.


  • Ngoan đừng khóc anh không ghét em đâu, chỉ cần nge lời là anh luôn thương
    em mà! Bây h vào nhà ăn cơm thôi chắc ba mẹ cũng chuẩn bị về rồi đấy! Đằng Sơn
    vội vàng dỗ dành.


Ân ! Tâm Nhi nhanh nhẩu gật đầu lia lịa.

Buổi tối

Gia đình Đằng Sơn đều có mặt ngồi trên bàn ăn.Đằng Vũ tướng mạo uy nghiêm
nhưng vẻ mặt lại đầy nét cười hướng đến Tâm Nhi hỏi:


  • Tâm Nhi hôm nay làm những j vậy? Ngữ khí rất cung kính thận trọng không có
    vẻ gì của người bề trên cả.


  • Tâm Nhi hôm nay đi chơi với anh Đằng Sơn, ta định ăn mấy người đuổi theo
    anh Đằng sơn nhưng anh ấy không cho Tâm Nhi ăn,anh Đằng Sơn nói ăn vào là sẽ
    trở thành xấu xí, từ h trở đi nếu anh Đằng Sơn không đồng ý Tâm Nhi sẽ không
    ăn nữa đâu! Tâm Nhi trả lời hồn nhiên.


Mồ hôi lạnh chảy ra Đằng Vũ nhíu mày quay lại bảo Đằng Sơn:


  • Ta đã nói hạn chế đưa Tâm Nhi ra ngoài rồi cơ mà, nhỡ xảy ra việc j thì
    sao?


  • Cha! ta xin lỗi chỉ là ta muốn cho Tâm Nhi ra ngoài thay đổi không khí thôi
    lần sau sẽ không dám nữa! Đằng Sơn ngoan ngoãn trả lời.


  • Không liên quan tới anh Đằng Sơn! Tâm Nhi buồn nên mới chạy đến lớp học của
    ca ca giúp anh ấy dọn dẹp thôi mà! Tâm Nhi vội vàng thanh minh.


Đằng Vũ thở dài, cái “dọn dẹp” của cô bé chắc là cho hết vào trong bụng rồi.

Ô Đình Phương mẹ của Đằng Sơn mỉm cười dịu dàng, bà trông rất đẹp tuy đã 30
nhưng trông không khác gì thiếu nữ 18, anh em Đằng Sơn trông rất đẹp trai
phong độ cũng là nhờ sự kết hợp hoàn hảo giữa cha mẹ chúng.


  • Tâm nhi ăn khỏe mau lớn nhưng phải biết cái gì nên ăn cái gì không được ăn
    nha, không nên ăn linh tinh không tốt cho sức khỏe đâu! Ô Đình Phương nói vơi
    Tâm Nhi.


  • Vâng thưa mẹ! Tâm Nhi vui vẻ đáp.


  • Vân Nhi con sắp thi vào trường trí tuệ rồi nên cố gắng đừng để bị thương
    nhé! Ô Đình Phương quay sang Đằng Vân, ánh mắt của bà đầy vẻ kỳ vọng cùng sự
    yêu thương.


  • Dạ vâng thưa mẹ! Đằng Vân đáp.


  • Cố gắng lên nếu con vào được trường đó cơ hội trở thành Pháp Sư là rất lớn
    khi đó nhà ta sẽ trông cậy vào con đó! Đằng Vũ mỉm cười nhìn Đằng Vân, ánh mắt
    mang đầy kỳ vọng.


  • Con sẽ cố gắng hết mình! Đằng Vân vừa nói vừa tự nhủ trong lòng không được
    phụ hy vọng của mọi người đặt lên mình.


  • Thôi cả nhà ăn cơm đi cơm sắp nguội rồi đấy!!Đằng Vũ nói


Ban đêm

Khi mọi người trong gia đình đang ngủ, Đằng Sơn khoanh chân ngồi nhắm mắt
trong hầm ngầm dưới từ đường, bên cạnh là Tâm Nhi đang ngủ ngon lành.

Đã 3 năm rồi Đằng Sơn chưa hề ngủ, từ khi hấp thụ hết chất lỏng dưới hồ Đằng
Sơn luôn thấy cơ thể đầy sức mạnh, từng mạch máu trong người không ngừng được
khai thông làm cơ thể Đằng Sơn càng ngày càng dễ điều khiển.

Ánh sáng từ cơ thể Đằng Sơn không ngừng tỏa ra, mồ hôi chảy chầm chậm trên
khuôn mặt non nớt, cơ mặt nhăn lại trông có vẻ không hề dễ chịu chút nào.

Từ ngoài nhìn vào có thể thấy được ánh sáng phát ra từ người Đằng Sơn đang
không ngừng hút một làn sương khói như có như không trong không khí vào trong.

Phù..! Đằng Sơn bỗng run rẩy rồi mở miệng thở ra 1 hơi trọc khí, ánh sáng trên
người bỗng biến mất, làn sương cũng không thấy đâu nữa.


  • Hà cuối cùng cũng đạt đến bát cấp Đấu giả! Đằng Sơn vui mừng nói.

Ở thời đại hiện nay, 3 tuổi trẻ em đã được luyện võ để rèn luyện thân thể,6
tuổi sẽ chính thức luyện tập theo con đường võ giả.Nếu đến năm 10 tuổi mà
không đạt nhất cấp đấu giả trở nên sẽ bị đào thải và phải làm các công việc
bình thường như công nhân hay vận chuyển…..thuộc loại tầng lớp thấp nhất trong
xã hội.

Với cái xã hội coi trọng thực lực như hiện nay thì làm những công việc bình
thường như vậy luôn bị người khác coi thường.

Vì vậy tất cả mọi đứa trẻ đều liều mạng luyện tập thành quả đời sau luôn luôn
hơn đời trước, đó chính là niềm tự hào của Nam Hạ.

Thông thường 1 đứa trẻ đến năm 9 tuổi sẽ đạt được cấp đấu giả nếu có thiên
phú.

Tuy nhiên những người mang trong mình dòng máu của đấu đế thì sẽ dễ dàng đột
phá hơn, như ở Trình gia và Đằng gia thường những đứa trẻ đó năm 8 tuổi đã đạt
cấp đấu giả.

Nếu 7 tuổi đã đạt đấu giả cũng có nhưng lại rất hiếm, 1 số trường hợp phục
dụng thiên tài địa bảo cũng miễn cưỡng đạt cấp đấu giả năm 7 tuổi, nhưng những
trường hợp đó thường là ở trong các gia tộc lớn rất giàu có, những đứa bé đó
là thành viên hạch tâm của cả gia tộc hoặc là có thân phận đặc biệt.

Dưới 7 tuổi mà đạt đến đấu giả thì đó chân chính là thiên tài.

Trong vòng 800 năm nay thiên tài rất ít khi xuất hiện và những đứa trẻ thiên
tài luôn là báu vật của quốc gia.

Đằng Sơn mới 6 tuổi rưỡi mà đã đạt tới thất cấp đấu giả có thể nói là tuyệt
thế thiên tài từ trước tới nay nhưng Đằng Sơn không hề để lộ cho ai biết, cậu
hiểu rõ 1 gia tộc đã suy yếu mà có thiên tài xuất hiện sẽ bị các gia tộc khác
đứng ngồi không yên, gia đình sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

Chỉ có 1 cách để xây dựng và bảo vệ gia tộc đó chính là gia tộc phải đạt tới
Đấu đế hoặc Pháp Sư, khi đó bất cứ thế lực nào muốn động thủ với người trong
gia tộc cũng phải kiêng kị.

Từ khi mới 2 tuổi Đằng Sơn luôn thấy cha mẹ mình hứng chịu nhiều sự chỉ trích,
chê bai của mọi người từ trong lẫn ngoài gia tộc nên Đằng Sơn luôn phấn đấu để
mình mạnh mẽ hơn đến khi có thể bảo vệ mọi người trong gia đình.

Ngĩ đến đó Đằng Sơn nắm chặt bàn tay phát ra tiếng Răng rắc.

Ta cần lực lượng thật mạnh mẽ!

Ta có ưu thế trời sinh, luyện tập lại không ngừng nghỉ!

Ta không tin mình không thể đứng trên đỉnh của thế giới! Đằng Sơn tự nhủ.

Tâm Nhi đang nằm bỗng nhiên mê man nói: Ca Ca hôi wa à!

Đằng Sơn cười khổ cô bé này ngủ mà cũng nói được a.Mà đúng là hôi thật mỗi lần
lên cấp chất cặn bã trong cơ thể thải ra làm quần áo nhầy nhụa đầy mùi, mải
nghĩ ngợi mà quên cả đi tắm.

Vù! Thân hình Đằng Sơn biến mất tốc độ so với lúc chạy trốn buổi sáng nhanh
hơn không biết bao nhiêu lần.

Sáng hôm sau, phòng luyện võ.


  • Đằng Sơn!!! Võ sư tức giận gầm lên, tiếng gầm làm các học sinh trong phòng
    giật bắn người.

Đằng Sơn vội vàng chạy đến: Có..có việc gì không ạ?


  • Ngươi dọn dẹp kiểu gì mà mất gần 1 nửa dụng cụ hả? Võ sư tức giận nói.Quy
    định của trường dụng cụ học tập do võ sư phụ trách mất mát là trừ trực tiếp
    vào lương của võ sư không trách ông lai tức giận đến vậy.


  • Dạ… đệ tử ….lỡ tay…. làm…. hỏng! Đằng Sơn giả vờ sợ sệt việc này dù sao
    cũng là lỗi của hắn tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.


  • Hả? lỡ tay? 1 nửa dụng cụ đấy trò đập phá gì vậy hả? Gân xanh nổi lên trên
    trán Võ sư rõ ràng đây là 1 khoản tiền khá lớn đây a.


Nghiến răng kèn kẹt Võ sư hận không thể đánh cho Đằng Sơn 1 trận rồi tống cổ
về nhà bắt đền bố mẹ nó nhưng cũng chỉ là tức giận mà thôi.Ôi sao 1 thằng phá
hoại lại có dòng máu đấu đế vậy?

Pháp luật luôn ưu tiên cho con cháu của đấu đế, chúng là những người mang
trong mình nguồn gien vượt trội.

Đi học không phải nộp tiền, được trợ cấp khi vào được bất cứ trường học nào,
nếu bị khuyết tật nhà nước sẽ chi trả toàn bộ chi phí ăn ở trong cuộc đời……
quan trọng nhất là không ai được giết hại con cháu chính mạch của đấu đế, nếu
vi phạm chỉ có chết.


  • Chạy 300 vòng quanh sân rồi chống đẩy 5000 cái cho tôi!! Võ Sư gầm lên.

"Không đánh được mày thì để cho mày vận động đến ốm luôn, ai có thể trách ta
được chứ!" Võ sư cười thầm.


  • Dạ! Đằng Sơn chắp tay cúi người dáng vẻ rất ăn năn nhưng trong bụng thầm
    kêu may mắn, không phải đền tiền.


  • Trịnh Thành! Giám sát hắn không để hắn ăn gian, khi nào thực hiện xong mới
    được ra về!


Trịnh Thành nhếch mép lên cười khoái chí hành hạ người khác là sở trường của
hắn, lần này còn được hành hạ cháu của Đằng đế thật thống khoái a.Chạy đi!
nhìn cái gì! Thật xui xẻo khi dính vào ngươi mà!

Đằng Sơn không thèm để ý bắt đầu chạy, tốc độ không nhanh không chậm chỉ phù
hợp với thực lực của tứ cấp võ giả.


  • Nhanh lên, nhanh lên! Trịnh Thành vừa ngồi uống nước vừa dục.

Đằng Sơn không hề phản kháng cứ cắm đầu mà chạy.

Trịnh Thành nháy mắt với mấy đứa nhóc khác, 1 thằng mon men đến xem Đằng Sơn
chạy rồi vô tình thò chân ra.

Rầm….! Đằng Sơn ngã chúi mặt xuống sàn.

Haahahaha ! Mấy đứa kia ôm bụng cười ngặt ngẽo.


  • Haha đồ vô dụng chạy trên đất bằng mà cũng bị ngã!! Cả phòng tập ai cũng
    cười lớn.


  • Ai da! Gãy chân ta rồi,chân ngươi làm bằng sắt à? Thằng bé ngáng chân Đằng
    Sơn ôm chân kêu la ầm ĩ, tiếng cười càng vang lên nhiều hơn, con người khi
    thấy người khác gặp nạn thường rất thích chí.


Đằng Sơn Ngẩng mặt lên không ngờ sàn nhà thủng cả 1 lỗ lớn.

Phù phù !Đằng Sơn nhổ mấy mảnh vụn trong mồm ra rồi lại chạy tiếp.

Mấy đứa đang cười im bặt ai nấy đều há hốc mồm nhìn Đằng Sơn như nhìn quái
vật.


  • Mặt hắn làm bằng cái gì vậy? Sàn nhà làm bằng nhựa đặc chế đó kể cả võ sư
    toàn lực công kick cũng không bị biến dạng chứ đừng nói thủng 1 lỗ a!


  • Hay là dòng máu đấu đế có khả năng làm thân thể trở nên chắc chắn hơn, ta
    thấy hắn chịu đòn hoài là để muốn luyện tập đó!


  • Ước gì mặt ta cũng cứng như vậy thế thì khỏi lo bị võ sư cốc đầu rồi!


………….

Tiếng bàn luận vang lên làm Trịnh Thành tức giận: Đằng Sơn nếu ngươi lại phá
hủy dụng cụ của trường thì ta sẽ nói lão sư cho ngươi chạy đến sáng mai luôn
đó!! Chạy nhanh lên rồi hít đất không ai rảnh rỗi mà ở đây trông coi ngươi
đâu!!

Đằng Sơn làm như không hề nge thấy chỉ chăm chú chạy.


Vị Thần Đất Việt - Chương #4