Cuối Cùng Cũng Nở Rồi


Người đăng: minhtan638865@

-Hoàn cảnh Đằng Sơn gặp được Tâm Nhi vẫn luôn in trong đầu chưa bao h quên được.

Nhớ lại năm Đằng Sơn 2 tuổi rưỡi, cậu bé theo truyền thống của gia đình trông
coi từ đường gia tộc nửa năm cho tới khi 3 tuổi.

Đằng Sơn cứ hết ăn rồi ngủ vô cùng thoải mái ở trong từ đường, tuy nhiên vào 1
đêm khi đang ngồi trước linh bài tổ tông thì bài vị của Đằng Thịnh tổ nội của
Đằng Sơn bỗng nhiên run lên.

Cách Cách…! Tiếng động vang lên tuy rất nhỏ nhưng trong từ đường yên tĩnh thì
lại rõ ràng và quỷ dị.

Đằng Sơn vội vàng chạy núp vào 1 góc rồi ngó đầu ra nhìn, cậu bé im lặng không
dám kêu 1 câu nào vì cậu biết bây h kêu cũng không ai tới giúp, từ đường ban
đêm là thế giới tách biệt chỉ khi nào hoàn thành nghĩa vụ mới được ra ngoài.

Tuy rất sợ hãi nhưng Đằng Sơn vẫn đủ tỉnh táo để nhìn cảnh xảy ra, dù gì trong
người cậu bé cũng chảy dòng máu võ giả.

Cách Cách!… Bài vị Đằng Thịnh nhấc lên rồi quay 1 nửa vòng tròn.

Rầm rầm….! 1 vùng hình tròn ngay giữa trung tâm từ đường tách ra 2 bên, phía
dưới lộ ra 1 dãy cầu thang sâu hun hút không nhìn thấy đáy.

Đằng Sơn đôi mắt chớp chớp nhìn vào cái cửa động, ánh sáng từ đó tỏa ra cực kỳ
mạnh mẽ mạnh hơn tất cả những ánh sáng mà cậu đã nhìn thấy, chắc chỉ có ánh
sáng mặt trời trong truyền thuyết mới có thể sánh bằng.

1 lúc sau trí tò mò đã lấn át nỗi sợ hãi, Đằng Sơn rón rén bước từng bước
xuống phía dưới, ánh sáng tuy mạnh mẽ nhưng lại rất dịu dàng không hề chói mắt
tý nào.

Bước xuống đến chân cầu thang là 1 cánh cửa to lớn có huy hiệu của gia tộc
ngay giữa cánh cửa, 1 con rồng có 5 cái chân (ngũ trảo kim long) đang dương
nanh múa vuốt trông rất oai phong đó chính là huy hiệu của Đằng gia.

Đằng Sơn cũng ko quá để ý vì nhìn thấy cài này hằng ngày, bây h tâm hồn của
cậu bé chỉ tập trung vào 2 mắt của con rồng này thôi.

Đôi mắt của con rồng không phải đá quý thông thường, nó tỏa ra luồng khí thực
thể hấp dẫn ánh mắt của Đằng Sơn, khi Đằng Sơn nhìn vào đôi mắt kỳ lạ đấy được
1 lúc thì nó bỗng phát sáng.

Rầm rầm… ! Cánh cửa nặng nề tự động mở ra.

Cánh cửa mở ra, phía trong là 1 hồ nước rộng lớn, diện tích của nó phải gần
bằng với từ đường.

Dưới mặt hồ ko 1 gợn sóng, Đằng Sơn dường như bị ai đó kêu gọi, cánh tay nhỏ
bé vươn xuống mặt hồ không ngờ lại có cảm giác chạm vào 1 tầng đệm mềm mại như
thạch rau câu ,có thể thấy được mật độ dầy đặc của hồ nước.

Ánh sáng của cả căn phòng phát ra từ giữa hồ,ánh sáng ở đó mạnh mẽ nhất, ko
ngờ nó lại bắt nguồn từ đáy hồ, có thể xuyên qua làn nước dày đặc đủ để thấy
ánh sáng mạnh mẽ đến thế nào.

Phải nói hồ nước đặc sệt thê này sờ vào rất thoải mái, Đằng Sơn vốn là trẻ con
nên rất mau chóng thò cả 2 tay 2 chân xuống nghịch ngợm.


  • Ai da! Đang mê man nghịch nước, tay Đằng Sơn bỗng nhiên bị chảy máu, 1 giọt
    máu nhanh chóng rơi xuống hồ nước.

Kỳ lạ là giọt máu không hề tan ra, nó di chuyển giữa hồ nước giống như một con
cá bơi dần về phía trung tâm hồ nơi tỏa ra ánh sáng.

Xoạt! Giọt máu đi đến nơi tỏa ra ánh sáng bỗng nhiên biến mất, dường như nó bị
cái gì đó hấp thụ.

Bùng! Ánh sáng dưới mặt hồ bỗng nhiên tỏa ra càng lúc càng mạnh trông không
khác gì mặt trời cả, Đằng Sơn phải che mắt lại không thể nhìn chuyện j xảy ra.

Rắc… rắc! Âm thanh nứt vỡ từ dưới hồ truyền lên.

Lúc này, trên mặt đất, dưới làn nước biển tất cả mãnh thú đều quỳ xuống run
rẩy hướng về căn cứ Nam Hạ, đây là cái sợ bản năng của loài thú, cả thế giới
mặt đất và dưới đáy biển h không còn 1 tiếng động nào.

Xoẹt! Xoẹt! Mấy người đi săn quái vật lợi dụng thời cơ cắt đầu vài con đang
chiến đấu xuống.


  • Chuyện gì vậy? Sao bọn quái vật tự nhiên quỳ hết xuống thế?


  • Không biết chắc có một cái gì đó làm chúng sợ hãi!


  • Đi tìm thử xem xung quanh có con nào bị như vậy nữa không, đúng là trời
    giúp chúng ta mà!


…………………..

Tình cảnh này diễn ra ở nhiều nơi trên mặt đất, tất cả những người đi săn hôm
nay đều gọi ngày này là ngày May mắn, bất cứ ai dù thực lực có yếu đến đâu
nhưng đứng trước bọn quái vật không có phản kháng thì đúng là của trời cho.

Dưới biển thì may mắn hơn, số quái vật bị giết ít hơn nhiều so với trên bờ, dù
sao biển cũng chiếm ¾ thế giới, loài người chỉ có một ít cường giả dám ra biển
săn quái vật thôi.

Xa xa ra ngoài trái đất, trên 1 hành tinh vô cùng lớn trong không gian vũ trụ
mênh mông,1 hành tinh tỏa ra khí tức vương giả, tất cả sinh vật đi qua đây đều
phải cúi thấp cái đầu xuống

Đây là một hành tinh tự do không hề quay quanh ngôi sao nào, mà cũng không có
ngôi sao nào quay quanh nó.

Trong cung điện nguy nga đặt trên hành tinh đó, 1 cỗ hơi thở đáng sợ toát ra
từ trung tâm cung điện làm đủ loại sinh vật đang quỳ bên dưới không dám thở
mạnh.

1 tiếng gầm vang lên ngay trên ngai vàng:


  • Gào! cuối cùng cũng nở rồi!Graooooooooooooo…

Tiếng gầm xuyên thủng không gian tạo thành song chấn động phá hủy mất hơn 10
hành tinh trên đường đi. 1 Tiếng gầm làm cho cả tinh hệ rung chuyển, 1 sức
mạnh tàn phá đáng sợ làm tất cả sinh vật trên thế gian thuần phục, các sinh
vật bên dưới run rẩy người nào cũng cúi cái đầu không thể thấp hơn được nữa.


  • Điều tra cho ta xem nó đang ở đâu! Sau tiếng ngâm dài đó, sinh vật phía
    trên mới hướng xuống phía dưới chầm chậm nói.


  • Tuân lệnh! Mệnh lệnh được đưa ra, không chút chậm trễ đã truyền khắp tinh
    hệ và lan dần ra ngoài vũ trụ, tuy nhiên đấy là trong vũ trụ bao la bát ngát.


Còn lúc này trên trái đất, dưới hồ nước trong từ đường của Đằng gia.


  • Làm sao bây h? Làm sao bây h? Đằng Sơn đang luống cuống vì trên mặt hồ đang
    có 1 … em bé.

Oa Oa….! Tiếng khóc vang lên càng lúc càng lớn. Đằng Sơn sợ hãi không nghĩ j
nữa lao xuống hồ mà quên rằng mình không biết bơi.

Tủm….! Đằng Sơn rơi xuống mặt nước nhưng may mắn là hắn vẫn nổi, mật độ cao
khiến lực nâng của nước thật đáng sợ.

Mới đầu để bơi được 1 chút thì thật khó khăn, gần như cậu không thể nhúc nhích
được, thế nhưng nước ở xung quanh càng lúc càng loãng dương như chúng đang
biến mất.

Đằng Sơn cũng không hề để ý đến điều đó cứ tiếp tục bơi về phía đứa bé, dường
như đứa bé cũng nhận thấy sự có mặt của Đằng Sơn, đôi chân nhỏ bé cũng vẫy vẫy
cố gắng đi về phía Đằng Sơn.

2 cánh tay nhỏ bé chạm vào nhau, một cảm giác kỳ diệu dâng lên trong người
Đằng Sơn, cái cảm giác này thật khó nói có thể do hắn còn quá nhỏ nên cũng
không biết được, chỉ thấy đứa bé này rất thân thuộc mà thôi.

Ôm lấy đưa bé Đằng Sơn dỗ dành: Ngoan a! Đừng khóc nữa! Có ta ở đây rồi!

Đứa bé túm được Đằng Sơn liền ôm chặt lấy theo bẳn năng, ngay lập tức ngừng
khóc rồi mở miệng kêu a a mấy câu.


  • Ha Ha dễ thương a ngươi trông đẹp và ngoan hơn em trai ta nhiều! Ánh mắt
    Đằng Sơn dịu dàng nhìn Tâm Nhi, phải nói cô bé rất đẹp đôi mắt to tròn mở hết
    cỡ nhìn Đằng Sơn, đôi môi nhỏ bé xinh xắn bập bẹ a ơ, cái mũi nhỏ nhắn xinh
    xắn chun chun lại, hắn nhìn càng thấy đáng yêu.

Ôm đứa bé bơi vào bờ, lúc này Đằng Sơn quay lại mới thấy mặt hồ đã hoàn toàn
trở thành nước thông thường thậm chí còn trông thấy cả đáy. Giữa lòng hồ còn 1
đống vỏ trứng với lớp hoa văn kỳ lạ vẫn phát sáng.

Đằng Sơn không biết tất cả chất lỏng đặc sệt đã bị cơ thể cậu hấp thu hết,
điều này sẽ làm cuộc đời Đằng Sơn thay đổi mà chính cậu cũng không hề biết.

"Nó sinh ra từ đấy, vậy nó là cái gì vậy a?" Đằng Sơn tự hỏi.

Bịch bịch! tiếng bước chân vang lên.Đằng Sơn nhận ra đó là tiếng bước chân của
phụ thân, ánh sáng mạnh mẽ chắc làm kinh động Đằng Vũ rồi.

Vừa xuống tới nơi, ánh mắt Đằng Vũ chỉ chăm chăm nhìn đứa bé trong tay Đằng
Sơn.

Đằng Vũ run rẩy nói.


  • Nó….nó…rốt cuộc cũng nở rồi sao?

Nhìn Đằng Vũ run rẩy rồi nhìn đứa bé đáng yêu, Đằng Sơn ko hiểu chẳng lẽ nó
đáng sợ vậy sao?


  • Đưa ta xem nào! Đằng vũ định ôm lấy đứa bé nhưng không ngờ không thể tách
    nó ra khỏi Đằng Sơn được.

Bốp! Bàn tay nhỏ bé của nó bỗng vung ra đánh vào tay Đằng Vũ làm ông lùi lại
mấy bước, khí huyết trong người nhộn nhạo hết cả lên.

Đằng Vũ cười khổ nói: Xem ra chỉ có con nó mới theo! Ta chịu thua rồi!


  • Đói!! Giọng nói non nớt vang lên.


  • Cha! nó đói kìa chắc thèm sữa đây a! Mà nó vừa mới sinh ra đã biết nói rồi
    nè! Đằng Sơn ngạc nhiên nói.


  • Để ta lấy sữa! Đằng Vũ vội vàng chạy đi, một lúc sau đã quay về trên tay
    ông còn có một bình sữa to đùng.


  • Ngoan nào uống đi nào, cái này ngon lắm đó! Đằng Sơn cầm bình sữa dỗ dành
    cô bé tuy nhiên dỗ như nào cô bé cũng không chịu.


Phốc! Đứa bé bỗng nhiên nhảy khỏi tay Đằng Sơn, há cái mồm nhỏ nhắn đáng yêu
ra, 1 hấp lực cường đại xuất hiện hút tất cả nước trong hồ lẫn cả vật liệu bao
quanh hồ bay lên sau đó dần dần thu nhỏ rồi chui vào miệng cô bé.

Cả Đằng Sơn và phụ thân Há hốc mồm nhìn cảnh tượng đó, bọn họ tuy đứng đằng
sau nhưng cũng cảm giác được lực lượng cường đại phát ra từ thân hình bé nhỏ
đó.

Sau khi toàn bộ gian hầm ngầm biến mất, chỉ còn vách tường xung quanh hút mãi
không được cô bé mới vỗ vỗ cái bụng nhỏ bé của mình rồi lại nhảy vào lòng Đằng
Sơn nhắm mắt ngủ ngon lành.

Đằng Sơn vô thức ôm lấy Tâm Nhi, tinh thần còn chưa bình tĩnh lại được, dù sao
hắn cũng mới có gần 3 tuổi cho dù trí tuệ có thể sánh bằng 10 tuổi ở thế kỷ XX
thì cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, ngay cả Đằng Vũ bên cạnh cũng còn ngớ
người chưa tỉnh hống chi là Đằng Sơn.

Một lúc sau Đằng Vũ mới bình tĩnh lại được, liền quay sang nói với Đằng Sơn:
Từ h nhà mình sẽ có thêm 1 thành viên nếu bất kì ai hỏi con hãy nói là do phụ
thân nhận nuôi nhớ chưa!

Đằng Sơn cũng biết việc này không thể nói cho ai biết được không người khác sẽ
đem nó đi nghiên cứu mất. Trí tuệ của đứa bé 3 tuổi ở thời đại này có thể sánh
bằng 10 tuổi trước kia nên không khó để Đằng Sơn nhận biết điều đó.


  • Ân! Được ạ! Nhưng còn mẹ?


  • Ta sẽ tự mình đi giải thích! Tạm thời để nó cho con chăm sóc, nó cần ăn gì
    thì nói với ta là được!


Từ đó gia đình Đằng Sơn có thêm 1 thành viên nữa.Đứa nhỏ được Đằng Sơn đặt tên
là Đằng Thanh Tâm.Để hạn chế người biết sự tồn tại của Thanh Tâm, đồng thời
cũng do cô bé theo chịu đi theo mỗi Đằng Sơn nên hắn phải chuyển xuống ở hẳn
căn hầm dưới từ đường cùng cô bé.


Vị Thần Đất Việt - Chương #3